Chồng Trước Dụ Hoặc

Chương 4




“Tạm thời có việc nên hủy, đổi thành mai đi, tối mai chúng ta sẽ ra ngoài.”

Huống Vịnh Ninh kinh ngạc cầm di động, trong đầu ong ong tiếng nói vừa rồi của An Húc Thần, giống như bất thình lình bị hất gáo nước lạnh.

Đã nói rồi, sao lại đột nhiên hủy hẹn?

Hôm nay là kỷ niệm ngày kết hôn của bọn họ mà! Nếu không phải hôm nay, thì còn có ý nghĩa gì nữa.

Đúng là anh không nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm của họ sao? Cho dù không nhớ ra, cũng không nên để cô như chim bồ câu thế nhá, không phải lúc nào cũng quấn quít lấy anh, đây là lần đầu tiên mà.

Vì hôm nay, cô đã tốn không ít tâm tư, kết quả…

Ai! Quả nhiên anh không coi trọng cô, dễ dàng đặt cô sau bất cứ chuyện gì…

Tự cười giễu, Huống Vịnh Ninh lắc đầu, ném đi rất nhiều cảm xúc tiêu cực.

Tuy rất uể oải, nhưng cô sớm giác ngộ khi đối mặt với khó khăn, vì muốn nhận được tình yêu của anh, cô luyện Kim Chung Tráo (1), cho dù chưa đến trình độ bách độc bất xâm, nhưng cũng có bản lĩnh chữa thương cho mình.

Không sao, bỏ qua năm nay, còn có năm sau, hai năm sau, ba năm sau…

Tâm tình suy sụp, không muốn ngồi nữa, cô cầm hóa đơn đến quầy tính tiền.

Thật châm chọc a, vui vẻ đến, đau thương trở về, đột nhiên có quá nhiều thời gian, làm sao cho hết đây?

Cô không có ý tưởng gì, chỉ xác định là không muốn trở lại căn phòng lạnh lẽo đó, vì thế bước chậm trên đường, có lẽ dựa vào bầu không khí náo nhiệt có thể đuổi đi cô đơn không ngừng gia tăng trong lòng, trong tiềm thức đi đến nơi đông người.

Huống Vịnh Ninh không biết mình đã đứng ở đầu đường bao lâu, chưa ăn tối cũng không thấy đói, đi nửa ngày cũng không thấy mệt, cuối cùng cô đi vào chợ đêm, đặt mình trong đám người, dường như tất cả đều là bạn đồng hành, nhưng càng hiện lên hình ảnh đơn độc.

“A!” Bị người phía sau va đầu vào, cô khẽ hô nhỏ.

“Xin lỗi.” Đó là một đôi tình nhân liếc mắt đưa tình, bất cẩn va vào cô, hai người không hẹn mà cùng xin lỗi cô.

“Không sao.” Cô mỉm cười, nhìn bọn họ anh anh em em mà tiếp tục bước đi.

Thật hâm mộ a! Khi nào thì, cô cũng có thể cùng người trong lòng đi dạo phố tản bộ?

Tình yêu thật không công bằng, yêu người trước thì nhất định sẽ thất bại, trừng phạt chính là nếm phải tư vị khổ sở, chỉ có thể thầm hi vọng đối phương yêu mình, dù là kiều nữ tuyệt trần cũng không khác.

Rõ ràng cô có thể sống rất tốt, nhưng vì sao lại tự mình làm bản thân thê lương đến thế?

Cái này gọi là tự mình chuốc khổ đúng không? Có phải ngay từ đầu, cô không nên nhân lúc anh gặp khó khăn, còn đưa ra yêu cầu làm đám cưới với cha?

Huống Vịnh Ninh chậm bước vào chợ đêm, suy nghĩ không biết đã bay đến nơi nào, cho đến khi một bóng hình quen thuộc chiếm lấy ánh mắt, cô sững sờ, dừng bước lại.

Không thể nào? Bệnh của cô nghiêm trọng rồi, tự dưng xuất hiện ảo giác, ngay cả người qua đường cũng nhìn thành An Húc Thần?

Người nọ đang đứng ở gian hàng gắp thú bông, ngay bên cạnh là một mỹ nữ màu da khỏe mạnh, hai người đứng trước gian hàng đồ chơi, chọn mục tiêu…

Húc Thần không có khả năng đến đây chứ?

Ngay khi cô đang nghĩ vậy, màu sắc của chiếc cà vạt lủng lẳng trên cổ người đàn ông kia lộ rõ, phủ định sự an ủi cùa cô.

Mỗi ngày cô đều chuẩn bị quần áo cho chồng, vì thế không thể nhận sai màu ca vát sáng nay.

Đúng là Húc Thần! Thân hình Huống Vịnh Ninh lay động một cái, ngực thắt lại, chua xót cực điểm, cùng với đó mắt cũng mờ đi, cổ họng khô lại.

Anh nói có việc không thể đến nơi hẹn, kết quả là đi với người phụ nữ này đến chợ đêm gắp thú bông?

Tận mắt nhìn thấy là sự thật, muốn cô phải an ủi mình như thế nào đây, vì chuyện quan trọng mà anh không đến chỗ hẹn với cô?

Nhìn động tác của anh và người phụ nữ kia, tự nhiên mà thân mật, sảng khoái lại vui vẻ…. Cười như vậy, cho tời bây giờ cô chưa bao giờ thấy!

Cô ấy là ai? Là người tên Quý Lôi, bạn gái cũ sao?

Cô suy đoán, ngay sau đó thấy bọn họ gắp thú thành công, Húc Thần giao chiến lợi phẩm vào tay cô gái kia, đổi lại cô ta cũng nhiệt tình ôm và hôn vào gò má.

Một màn kia, sóng to gió lớn nổi lên trong đầu cô, cánh môi run nhè nhẹ, đành phải cắn môi nhẫn nhịn, chế ngự khổ sở lẫn uất ức mãnh liệt đang dâng trào.

Cô có nên xông lên phía trước tách họ ra không? Sau đó rít gào phun lửa trước mặt mọi người, hay là khóc gào chỉ trích, trút hết những uất ức vì bị chồng lừa gạt?

Một mảnh hỗn loạn trong đầu, cái gì cô cũng không làm, chỉ đem chua xót giam lại nơi cổ họng, run rẩy xoay người, lui đến hướng rời đi, bóng hình xinh đẹp lướt qua như u hồn.

Cô chẳng những bất lực, tuyệt vọng, còn cảm thấy mình thật buồn cười.

Thì ra bên người anh có người phụ nữ khác, khó trách dù cô cố gắng thế nào, anh trước sau cũng không hề cảm động!

Còn muốn tiếp tục ngốc sao?

Nhiệt năng nóng bỏng kia, trái tim kiên quyết yêu anh kia, dần hóa thành băng… Hơi lạnh toát ra từ đáy lòng, một luồng sóng lạnh chạy qua lưng, giết chết nhiệt tình của cô.

Ra khỏi chợ đêm, cô ngây ngốc đứng ở ngã tư, bỗng nhiên không biết nên đi con đường nào, biển giao thông lại thay đổi, cô hoảng hốt bước đi.

Bíp…

Tiếng còi đột nhiên vang lên, nhưng ngay sau đó điều làm người ta sợ hãi là tiếng tanhg gấp, đột nhiên va đập làm cả người Huống Vịnh Ninh bị đánh bay vài thước, rơi thật mạnh xuống đất.

Còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, màn đen trước mắt đã nuốt chửng cô, trong tiếng kinh hô của mọi người, cô mất đi ý thức….

Sắc mặt An Húc Thần trắng bệch, vội chạy đến bệnh viện, lại chỉ có thể đứng ngoài phòng giải phẫu lo lắng đi lại.

Vừa rồi bỗng nhận được điện thoại thông báo của cảnh sát, nói Huống Vịnh Ninh bị tai nạn xe, cả người anh khiếp sợ, ngây ra như phỗng, trong nháy mắt trái tim như xuất hiện một lỗ thủng, hơn nữa, ngọn lửa lo lắng lại đốt cháy nơi trống rỗng kia.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang tốt sao có thể ra tai nạn xe cộ?

Tình trạng bây giờ thế nào? Anh nên hỏi ai mới tốt? Nghiêm trọng không? Phẫu thuật cái gì? Còn nữa, tai nạn xe xảy ra thế nào? Người gây tai họa đâu?

“Xin hỏi anh là người nhà của tiểu thư Huống Vịnh Nịnh sao?” Hai người cảnh sát và nhân viên hộ lý hỏi anh.

“Vâng, tôi là chồng cô ấy.” An Húc Thần vội vàng đáp. “Xin hỏi tình trạng lúc này của cô ấy thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Dựa trên hiểu biết, chắc không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng về tình trạng thương tích thì có vấn đề đấy, bác sĩ sẽ nói rõ với anh sau.” Không nhanh không chậm, nhân viên cảnh sát trả lời vấn đề của anh.

Tốt quá, không nguy hiểm đến tính mạng… Anh thoáng yên tâm, nhưng lo lắng trong lòng vẫn như một mồi lửa làm anh đau lòng, muốn bùng nổ với người gây tai nạn kia.

“Tai nạn xe xảy ra thế nào?”

“Huống tiểu thư là đứng ở ngã tư chợ đêm xx xảy ra tai nạn, trước mắt theo ghi chép của chúng tôi, mọi người đều nói khi đèn đỏ Huống tiểu thư đột nhiên bước xuống đường, tài xế phanh gấp không kịp, mới đâm trúng cô ấy. Nhưng vì Huống tiểu thư hôn mê được đưa đến viện ngay nên chưa ghi chép gì, chờ cô ấy phẫu thuật xong, mời các anh phối hợp.” Viên cảnh sát vừa xem báo cáo, vừa nói rõ cho anh.

An Húc Thần nghe vậy ngẩn ra. Đó không phải chợ đêm anh vừa đi với Nhã Nhã à? Sao lại khéo vậy, Vịnh Ninh cũng đến đó?

Còn nữa, ngã tư chỗ đó xe đi lại như nước, cô đi bộ thì sao có thể vượt đèn đỏ?

Những thứ ghi chép kia còn phải chờ chứng thực, có lẽ sau khi Vịnh Ninh tỉnh lại sẽ nói khác!

“Chờ cô ấy phẫu thuật xong, xem tình hình rồi nói sau.” Đầu mày đầy lo âu, anh chỉ hi vọng cô bình an, đừng có vấn đề quá lớn.

“Đó là đương nhiên.” Viên cảnh sát hiểu, gật đầu, lập tức nói: “À đúng rồi, đây là người chứng kiến tìm giúp, khi Huống tiểu thư xảy ra tai nạn ngoài ý muốn đã đánh rơi.”

Kết quả viên cảnh sát đưa cho An Húc Thần một bao da và túi xách, toàn bộ vì rơi xuống đất mà nhiễm bụi bẩn, ngực lại co thắt một trận.

Sau khi viên cảnh sát đi rồi, tim An Húc Thần đập mạnh và loạn nhịp, ngồi xuống ghế dài bên cạnh, vô thức mở chiếc túi xách ra xem.

Đây là mới mua, giống như quà tặng, có hai chiếc hộp… Anh mở ra, một chiếc đồng hồ quý giá tinh xảo phản chiếu vào mắt.

Ngoài hộp hơi xây xước, nhưng chất liệu hộp dày và gối bảo vệ bên ngoài, đồng hồ không bị hỏng, đây…. Là cho anh sao?

Cùng với nghi vấn xuất hiện, anh phát hiện dưới đáy túi có tờ giấy ghi tên anh, đã giải đáp nghi vấn trong lòng…

Húc Thần thân ái,

Nhất định anh đã quên hôm nay là kỷ niệm một năm kết hôn của chúng ra rồi?

Không sao, chỉ cần em nhớ là được rồi, quà em đã chuẩn bị, chiếc đồng hồ đeo tay này hi vọng anh thích.

Mỗi ngày kỷ niệm sau này, chúng ta đều phải làm giống hôm nay, vui vẻ ăn cơm chúc mừng nha.

Vịnh Ninh yêu thương của anh

Bỗng dưng, ngực anh tuôn ra áy náy và hối hận cực độ, đau lòng tiếc nuối mãnh liệt kéo đến, tựa như bao phủ quanh anh.

Cô không để tâm đến việc anh quên hôm nay là ngày gì, chẳng những nói không sao, lại còn tự mình chuẩn bị quà tặng anh… Những hàng chữ kia, không khó nhìn ra cô đã chờ mong bao nhiêu buổi hẹn hôm nay.

Mà anh thì sao? Dù không nhớ rõ ngày kỷ niệm, ngay cả lời hẹn cũng hủy bỏ…

Mỗi ngày kỷ niệm sau này, chúng ta đều phải làm giống hôm nay, vui vẻ ăn cơm chúc mừng nha.

Khi mang tâm tình vui vẻ viết lên tấm giấy này, cô nhất định không ngờ, cuối cùng sự việc biến thành anh thất hứa, cô thất vọng, còn xảy ra việc ngoài ý muốn….

Ông trời ơi! An Húc Thần cảm thấy hốc mắt nóng rát, lòng rối tung, đau đớn đến tột đỉnh.

Không phải anh cố ý hủy hẹn, vì không biết hôm nay là ngày đặc biệt, cho nên lập tức cho rằng có thể hẹn lần khác cũng được, thậm chí đã tính ngay ngày mai bồi thường cho cô….

Anh thấy mình rất tệ, từ đó tới nay, vì bị tôn nghiêm của đàn ông ngăn cản, tư tưởng luôn trong tình trạng được kiểm soát, không nhìn ra sự cố gắng của cô, đối với cô là lạnh nhạt lãnh đạm….

Anh thừa nhận, là anh sai rồi! Cho dù anh có chán ghét cái cọc hôn nhân này, nhưng cuối cùng chính anh đồng ý, nếu đã lấy cô làm vợ, nên sống chung thật tốt, cô chưa từng làm sai chuyện gì, đối với anh lại quá tốt, lạnh nhạt với cô như vậy thật không công bằng!

An Húc Thần đáng hận! Vì sao khi gặp chuyện này mới hiểu ra tất cả?

Sớm có ý niệm này trong đầu, có phải đã thay đổi tích cực rồi không?

Nhìn chiếc đồng hồ cô chọn trong tay, cùng với hàng chữ xinh đẹp của cô, cảm nhận tâm ý trong đó, lòng anh tan hoàn toàn, nhớ lại mình đã đối xử với cô thế nào, anh không khỏi ảo não khổ sở.

Mới vừa rồi nỗi sợ mất đi cô vẫn còn ở lại trong trái tim, còn có những đau đớn kia, áy náy tự trách mình, nhiều tác động tư tưởng như vậy, nếu không phải tình yêu, anh không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác?

Anh thừa nhận, là anh bạc đãi cô, sau này, anh sẽ bù lại thật tốt.

Chắc là...... chưa muộn chứ?

Chỉ cần cô bình an vô sự, bọn họ là có thể làm lại từ đầu!

Đã quá muộn!

Không có ai phải suốt đời chờ ai cả, một người cố gắng thì không phải mãi mãi không ngừng.

Tình yêu và hôn nhân cần sự hợp tác của cả hai người, chỉ dựa vào sự cố gắng của một người, đóa hoa không thể nở thành xinh đẹp, ngược lại còn làm người cố gắng khô héo rất nhanh.

Khi có cơ hội không nắm lấy, bỏ lỡ, có lẽ sẽ là mãi mãi!

Trải qua ranh giới giữa sống và chết, Huống Vịnh Ninh giữ được cái mạng nhỏ, nhưng trái tim đã tĩnh lặng, không cách nào chữa khỏi, ngược lại, suy nghĩ trong lòng thay đổi.

Đầu đau đớn không ngừng, ngược lại như có một giọng nói khuyên giải an ủi cô, người đã chết, cái gì đều không có, cô cần gì phải cố chấp, chuốc lấy khổ như vậy?

Tự làm mình thê lương như vậy, lại không có ai tội nghiệp cô, nếu cô đã cố gắng như vậy, mà anh vẫn không thương cô như trước, vậy thì cô không miễn cưỡng nữa, buông tha bản thân, cũng là tha cho anh….

Cô nghĩ phương pháp này, sẽ chấm dứt tất cả sai lầm!

“Vịnh Ninh? Vịnh Ninh! Em có khỏe không? Có thấy thoải mái không? Muốn gọi bác sĩ lại đây không?” An Húc Thần ở lại viện chăm sóc cô, phát hiện ngay cả khi ngủ mày cũng nhíu lại, khóe miệng mấp máy, tựa như rất khó chịu, liền khẽ gọi bên tai cô, lo cô rơi vào ác mộng hay cố nén khó chịu.

Tối hôm nay khi từ phòng giải phẫu cô được đưa đến phòng bệnh, anh đã thấy bộ dáng kia của cô, quả thật là khiếp sợ không nói nên lời.

Cho dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đầu bị va chạm, chấn động não, khâu hơn mười mũi, hai má cùng toàn thân bị trầy nhiều chỗ, thoạt nhìn là sợ hãi và đau lòng.

Hiện tại, tuy đã qua một buổi tối, không khiếp sợ như lúc đầu nữa, nhưng anh ở bên trông cô, vẫn cảm thấy đau lòng không thôi. Hơn nữa, cô chỉ tỉnh lại trong chốc lát, không nói một câu, giật mình nhìn anh hồi lâu, sau đó nói đã mệt, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ, thật sự khiến người ta rất lo lắng.

Tiếng nói quan tâm lướt bên tai cô, Huống Vịnh Ninh từ từ mở mắt ra, lấy cớ mệt muốn đi ngủ, chỉ là khuôn muốn đối mặt với anh, thực ra cô cũng không có cách đi vào giấc ngủ.

Ánh mắt không một tia tình cảm, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lo lắng và đau lòng của anh.

A! Đáng để vui mừng a, anh ở bệnh viện chăm sóc cô cả một đêm. Nhưng, thế thì sao, bên cạnh người nằm viện, có người lo lắng là chuyện thường tình, cô sẽ không vì anh chăm sóc cả đêm, lại cảm động rồi dấy lên hi vọng lần nữa đâu.

Về cách chấm dứt tất cả, cô nhanh trí nghĩ ra rồi, giờ triển khai bước đầu tiên….

“Tiên sinh, xin hỏi anh là do người nhà tôi phái đến chăm sóc tôi sao?”

“Hử?” An Húc Thần như bước trên không, nghe hoàn toàn không hiểu: “Em, em nói gì?”

“Tôi nói, anh là ai, vì sao ở đây? Là anh đâm vào tôi hả?” Cô che giấu tâm tư, nếu cần thiết phải nổi dậy, nhất định phải la to: “Người nhà của tôi đâu, tôi muốn gặp người nhà.”

Anh giật mình, ngây ngốc nhìn cô, mày nhíu chặt lại, tâm tình từ buồn bực đến khiếp sợ.

Cô không biết anh là ai, còn tưởng anh đâm vào cô?!

“Anh là Húc Thần mà, em không nhận ra anh sao?” Anh vội tiến lên, để cô nhìn rõ hơn.

“Anh đừng đứng gần tôi như vậy, tôi không quen anh!” Cô kháng cự lắc đầu, ấn vào chiếc chuông nơi đầu giường.

Giọng nói của cô khẳng định, vẻ mặt xa lạ, làm An Húc Thần như bị sét đánh, đông cứng tại chỗ như pho tượng.

“Vịnh Ninh, sao em lại thế này? Anh là An Húc Thần, là chồng em mà!” Anh thử gần cô chút nữa, nhẹ giọng dụ dỗ.

“Y tá, y tá!” Cô nhíu mày kêu to, không nhìn ánh mắt kinh ngạc bi thương của anh.

Y tá vội chạy đến, thấy cô kích động, vội vàng trấn an.

“Đừng để người này vào đây, tôi không biết anh ta!” Huống Vịnh Nịnh chỉ vào An Húc Thần, yêu cầu y tá. “Ta muốn gọi điện thoại cho người nhà!”

Cô không cần anh, từ nay về sau anh không còn là người nhà của cô, cô phải bỏ anh ra khỏi cuộc sống của cô, trong lòng cô, hoàn toàn bỏ hết!

Chỉ có như thế, cô mới có thể tìm về một Huống Vịnh Ninh vui vẻ ngày nào.

Từ ngày An Húc Thần bị Huống Vịnh Nịnh đuổi ra khỏi phòng bệnh, muốn gặp lại Huống Vịnh Ninh cũng khó khăn, không phải thường xuyên bị từ chối ở ngoài cửa, thì lại bị làm khó dễ.

Dù như thế, mỗi ngày anh vẫn có mặt ở bệnh viện, thử vận may, nói không chừng có thể đúng lúc tâm tình của cô tốt, bằng lòng gặp anh.

“Anh rể đừng buồn a, chị ấy… Nói chị ấy chưa nghĩ thông, nhìn thấy anh sẽ bực bội, cho nên mời anh trở về.” Thân là em gái, Huống Uy Uy có nhiệm vụ làm bạn với Huống Vịnh Ninh, tự nhiên cũng phụ trách công việc đuổi khách này, cô truyền lời đến An Húc Thần thay Huống Vịnh Ninh.

An Húc Thần xấu hổ lại thất vọng. Cô không hoàn toàn mất trí nhớ, mà là cô đơn đến quên anh...... Loại này cảm giác bị ghét bỏ này, làm người ta thấy uể oải!

“Vậy...... Tình hình hôm nay của cô ấy thế nào rồi?” Đã mấy ngày không thấy cô, An Húc Thần quan tâm hỏi thăm.

Huống Uy Uy gật đầu. “Tương đối tốt, cho nên ngày kia chuẩn bị xuất viện.”

“Thật tốt quá, anh đến đón cô ấy về nhà.” An Húc Thần yên tâm nở nụ cười, lập tức lên kế hoạch phải một lần nữa bồi dưỡng tình cảm như thế nào, sớm chiều ở chung, chắc rất nhanh cô sẽ nhớ ra anh.

“Việc này...... Chị ấy chắc sẽ không về với anh đâu, chị ấy về nhà mẹ đẻ.” Huống Uy Uy rất bình tĩnh hắt gáo nước lạnh vào anh.

Khóe miệng An Húc Thần đang mỉm cười bỗng đông cứng, giống như thân thể bị nguyền rủa.

“Nhưng ......” Như vậy, tình hình sẽ càng bất lợi với anh.

“Giờ trong mắt chị, anh rể và người lạ không phải hai phái nữa rồi, làm sao chị ấy có thể ‘về nhà’ người lạ chứ?” Huống Uy Uy giải thích, hi vọng anh có thể hiểu.

Lời nói nhấn mạnh vào hai chữ người lạ như một cây kim đâm thẳng vào lòng anh, An Húc Thần phát hiện khi mình biến thành người xa lạ với Huống Vịnh Ninh, thật khó có thể tiếp nhận.

“Nếu lúc này lại tách ra, bọn anh sẽ càng bất hòa hơn nữa.” Anh nói ra băn khoăn trong lòng.

“Cũng hết cách rồi, trước mắt chúng em chỉ lo lắng đến bệnh tình và tình cảm của chị, để chị ấy nghỉ ngơi thoải mái đi, như vậy thì mới có thể dưỡng bệnh được.” Huống Uy Uy nói chuyện hoàn toàn vì chị.

Lý do như vậy, An Húc Thần á khẩu không trả lời được, cho dù không muốn, cũng không thể từ chối, chỉ có thể cắn răng tiếp nhận.

Vì sao khi anh đã tỉnh ngộ, thậm chí nhận ra mình yêu cô, cô lại quên anh?

Đây là ông trời trừng phạt sao?