Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 62: Mẹ con không trách người (1)




Mẹ đừng khóc! ! !

Bốn chữ vô cùng đơn giản ,nhưng lại khiến toàn thân Hàn Tử Tây đều cứng lại rồi,thật lâu mới phản ứng lại: "Bất Hối..."

Bất Hối mỉm cười nói: "Thì ra dì Tây Tây chính là mẹ của con"

Bé cười vô lực, trông thuần khiết như thế. Không mang theo một tia oán hận, ngược lại còn có sự mừng rỡ!

"Bất Hối, con..." Cổ họng cô giống như bị một cục bông làm cho tắc nghẽn lại: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Trên thế giới này, người khiến cô có thể nói như vậy, ngoại trừ Bất Hối, thì cô không có xin lỗi bất luận kẻ nào!

Chỗ thua thiệt của đứa bé đáng thương này là vì nó quá hiểu chuyện.

Hàn Tử Tây thậm chí hy vọng, không muốn bé hiểu chuyện như vậy .

Kỳ thật khi nhìn thấy bé đánh Sở Trạm Đông, cô ngu ngơ không phải là vì Sở Trạm Đông, mà là vì bé!

Bé nghe được những lời nói Sở Trạm Đông, hẳn bé đã biết rồi...

Cô ôm bé dọc theo đường đi. Đều là thấp thỏm , không biết nên giải thích với bé như thế nào, không nghĩ tới bé lại...

Bé hiểu chuyện, làm cho cô thật sự rất đau lòng!

Tại sao không trách cô, cô phải chịu trách nhiệm là mẹ mà!

Cô thật không xứng đáng với cái từ mẹ vĩ đại này!

"Mẹ đừng khóc!" Bất Hối hốc mắt cũng hồng lên "Người khóc vết thương trên người sẽ rất đau đó!"

Bé càng như vậy nói, Hàn Tử Tây càng khổ sở, ôm lấy bé, gào khóc: "Bất Hối, mẹ có lỗi với con, mẹ không phải là người mẹ tốt, mẹ khiến con phải chịu khổ..."

"Mẹ.." Bất Hối cũng khóc: "Người không nên như vậy, con không trách người , thật sự không trách người mà!

Người mặc dù đưa con đến cô nhi viện, nhưng mà người cho tới bây giờ cũng không có mặc kệ con!

Biết rõ người chính là mẹ con, con thật cao hứng. Thật sự cao hứng!

Người biết không,con nằm mơ đều nghĩ, nếu như dì Tây Tây chính là mẹ của con thì tốt biết bao a!

Kỳ thật con cũng từng hoài nghi tới, bởi vì người đối với con thật sự là quá tốt , mặc dù ngươi đối với các bạn khác cũng không tồi, nhưng mà đối với con lại phá lệ vô cùng tốt!

Con đã đoán đúng!

Người thật sự là mẹ con!

Con đã có mẹ!"

Bất Hối nói xong lời cuối cùng, giọng vẫn đều đều.

Bất Hối nói năng lộn xộn, căn bản là không biết mình đang nói cái gì. Dù sao giờ phút này bé chỉ muốn nói ra hết những tình cảm chân thật nhất của mình cho mẹ nghe, bé hy vọng mẹ sẽ không cần phải thương tâm, không phải tự trách bản thân nữa.

Hàn Tử Tây ở trong đội mười hai người, vẫn luôn là người trung thành nhất,cô giống như một người máy vậy, Sở Trạm Đông ra lệnh ở đâu, cô sẽ đánh ở đó.

Đừng nói khóc, mà ngay cả cười cũng rất ít, bọn họ còn cho rằng cô không có thất tình lục dục của con người, cũng không có hỉ nộ ái ố.

Nhưng mà, mấy ngày nay, cô bởi vì Bất Hối. Khóc đã rất nhiều, giống như mượn cơ hội này. Đem nước mắt đã đè ép hai mươi bốn năm qua, đều chảy ra hết.

Từ khi có trí nhớ tới nay, cô đã ở trên cầu vượt làm ăn xin, thường thấy cảnh gia đình ấm áp, cô tự nói với mình, khóc thì không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Gặp người tốt thì ngươi không cần khóc người ta cũng giúp ngươi một cái bánh gạo, nếu gặp loại người kia thì ngươi có dập đầu người ta cũng tặng ngươi một đạp. Lúc đó dù ngươi có khóc đến sập Vạn Lý Trường Thành cũng không làm được gì.

Từ khi ôm lần cuối em gái còn hấp hối, đêm cuồng phong bão tuyết tàn sát bừa bãi đó, cô thật sự thật không còn có hỉ nộ ái ố nữa.

Cô còn sống, chỉ là vì muốn cho em gái kéo dài tính mạng!

Mặc kệ phải chịu hành hạ nhiều hơn nữa, chỉ cần có thể làm cho em gái đã mười tám năm không gặp sống khỏe mạnh, cô đều có thể chịu được.

Nhưng, giờ khắc này, cô ôm Bất Hối, khóc giống như một đứa bé bất lực.

Vừa là em gái, vừa là Bất Hối, cô phải lựa chọn như thế nào!

Nếu như lựa chọn em gái, như vậy lại phải tiếp tục lưu lại bên cạnh Sở Trạm Đông , đợi thêm hai năm nữa, lấy được vật kia, như vậy còn Bất Hối..

Nếu như lựa chọn Bất Hối, thì em gái sẽ...

Hàn Tử Tây thật không biết nên lựa chọn như thế nào.

Lòng bàn tay lòng bàn chân đều là thịt, Bất Hối cùng em gái là những người thân còn sót lại của cô trên thế giới này.

Tại sao không dứt khoát nói cho Sở Trạm Đông thân phận của cô? Trước đây bởi vì cô không dám, cô biết Sở Trạm Đông chán ghét mình, cô sợ hắn sẽ dứt khoát từ chối mình. Hơn nữa sau khi cô hoàn toàn rời khỏi Sở gia, chưa từng được gặp lại hắn. Còn hiện tại tại sao không nói?

Hiện tại không nói đến hai nguyên nhân kia nữa, mà là ---- Sở Trạm Đông căn bản không xứng!