Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 7: Vợ Chồng Thân Mật






Trần Khả Như tiễn Nguyễn Phương Thanh đi trong sự bàng hoàng, cả người dường như bị tê liệt, cô mệt mỏi nằm xuống giường.

Nguyễn Phương Thanh không giống như một bà mẹ chồng độc ác, bà ấy sẽ không hạnh họe gây khó dễ, lại càng không trói buộc hai người lại với nhau, bà ấy thật sự rất thông minh sắc sảo.

Trong mắt bà ấy, chỉ có được hoặc là không được.

Nếu cô có thai, mọi người sẽ đều vui vẻ và cô sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà.

Những hình ảnh đáng xấu hổ lúc ban ngày tràn ngập trước mắt cô, hai huyệt thái dương ngày càng đau đớn, cô không thay quần áo mà cứ thế nửa tỉnh nửa ngủ.

Trần Khả Như bị đánh thức bởi mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc, cùng với đôi bàn tay nóng bỏng trên lưng! Cơn buồn ngủ biến mất không một dấu vết.


Phản ứng đầu tiên mà cô nghĩ đó là một tên trộm, một tên trộm! Hệ thống an ninh trong biệt thự rất đảm bảo, bên ngoài còn có bảo vệ thay phiên nhau làm nhiệm vụ suốt 24/24.

Làm thế nào mà tên trộm táo bạo này mò vào đây được!
"Cứu…" Trước khi cô hét tiếng thứ hai, một bàn tay to rộng đã che miệng cô lại, và một giọng nam trầm khàn vang lên bên tai cô.

"Im đi, chẳng lẽ cô muốn người khác tới đây à? Để xem vợ chồng chúng ta thân mật à?" Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!Lê Hoàng Việt? Vừa ban ngày mới nghe thấy giọng nói của anh, làm sao có thể quên được cơ chứ? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Với ánh trăng mờ nhạt chiếu qua cửa sổ, Trần Khả Như mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của đối phương, ngay cả trong bóng tối, bên kia vẫn toát ra một hương vị sắc nét và mạnh mẽ.

"Anh buông tôi ra trước đi." Trong lúc hai làn da tiếp xúc với nhau đã kích thích từng đợt run rẩy của cô.

Chỉ cần cô chạm vào anh, sự tỉnh táo của cô sẽ bùng nổ hoàn toàn.

Cô không muốn hèn mọn như vậy, không chỉ Lê Hoàng Việt khinh thường cô, ngay cả cô cũng coi thường bản thân mình.

Trong bóng tối, anh véo cằm cô, giọng nói lạnh đi vài phần: "Trần Khả Như, đừng diễn kịch trước mặt tôi nữa, sao vậy, có phải cô cảm thấy cô đơn tịch mịch trong căn phòng trống này nên chạy đến kể khổ với mẹ tôi không? Cô đúng là một người tâm cơ, ngay cả mẹ tôi cũng đứng về phía cô...!"
"Không, anh hiểu lầm rồi, tôi không bao giờ…"
Lực ở dưới cằm càng mạnh thêm, anh ta siết chặt bàn tay của mình khiến cô đau đến mức không thể nói được.

"Nếu cô dám, đừng để tôi bắt được, tôi không có tính kiên nhẫn đâu!"
Sau khi nói xong, anh ta mạnh mẽ kéo bộ quần áo trên người cô, có tiếng xé rách lạnh lẽo xẹt qua trong không khí.

"Không được!"
Trần Khả Như hoảng sợ hét lên.


Sự khó chịu mà anh ta kìm nén nãy giờ đã đến lúc bùng nổ, không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa.

Anh ta bá đạo xâm chiếm và chặn tất cả những lời giải thích, sự phản kháng, bất bình và tình yêu không thể nói được đã chôn sâu trong trái tim cô.

Ngay lúc cô bị anh chiếm giữ, một giọt nước mắt pha lê rơi ra từ khóe mắt, lăn xuống trong sự im lặng, không một tiếng động.

Cả một đêm, anh ta không kiềm chế được, cứ cướp đoạt, đòi hỏi, không hề có một chút thương xót.

Lê Hoàng Việt, đây có phải là hình phạt của anh dành cho tôi không?
...!
Khi trời sáng, Trần Khả Như thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình, cả cơ thể và tay chân của cô rã rời giống như mới bị một chiếc xe hơi cán qua, không có nơi nào không đau đớn.

Chỗ nằm bên cạnh cô trống không, cô đưa tay ra thăm dò, chỉ toàn một mảnh lạnh lẽo giống như trái tim của cô vậy.

Tối qua anh ta đã giày vò cô hết lần này đến lần khác.


Thể lực vô tận của người đàn ông này giống như một tên ác quỷ dưới địa ngục, đây chính xác là sự trừng phạt của quỷ.

Cô nghĩ một cách mỉa mai: Chẳng lẽ những người phụ nữ ngoài kia không thỏa mãn được anh sao?
Lần đầu tiên của cô giống hệt như lần thứ hai tối qua, đối với cô, lần nào cũng chỉ có sự đau đớn tủi nhục.

Sự khác biệt chính là lần này cô có một cảm giác bị xúc phạm.

Lòng tự trọng cuối cùng mà cô khăng khăng giữ lấy rốt cuộc cũng bị chà đạp và hủy hoại một cách tàn nhẫn, không để lại dấu vết gì.

Anh ta đã chạm vào cơ thể của Trần Khả Hân, cô không thể chấp nhận được điều này.

Nếu những lời của Trần Khả Hân là chất xúc tác, thì tất cả những gì cô trải qua đêm qua chính là một cọng rơm cuối cùng đã đốt cháy hết mọi hy vọng của cô..