Trần Khả Như kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt nhíu chặt.
Anh ấy đang giận sao?
“Sự mềm yếu của phụ nữ, sẽ khiến người ta yêu thương hơn.”
Đường quai hàm của Lê Hoàng Việt di chuyển nhịp nhàng, lên xuống rồi sang ngang, truyển động chậm rãi, bình tĩnh mạnh mẽ.
Trần Khả Như thừa nhận, đúng là như vậy.
Nhưng cô lại hoàn toàn không phải mẫu người như thế, trời sinh ra vậy, không thể nào mềm yếu được.
Đột nhiên, Lê Hoàng Việt động tác chuyển động một cách mạnh mẽ, toàn thân Trần Khả Như run lên, đầu vốn dĩ đang ngẩng cao, hoàn toàn ngã vào lồng ngực của anh.
Dựa vào hơi ấm, sự ấm áp ấy, cô không muốn buông ra.
Theo bản năng, liền duy trì tư thế này.
Lê Hoàng Việt cảm nhận được sự ngoan ngoãn nghe theo của cô, khóe miệng cong lên thành một đường vòng cung.
Hình ảnh, vô cùng hài hòa, cảnh đẹp ý vui.
Anh sải bước vững chắc đi về phía trước, cô ở trong lòng anh lộ ra sự mềm mại e ấp.
Mọi người xung quanh đều không nỡ phá ngang.
Trần Khả Như nghe rõ thấy âm thanh và sự chờ mong từ trong tim cô truyền ra, khuôn mặt cô bình thản, ánh mắt tĩnh lặng, cánh môi trắng nõn trong suốt khẽ mấp máy: Lê Hoàng Việt, sau này, em có thể mãi dựa vào anh không?
Xin hãy ở bên cạnh em.
Vũ Tuyết Trang rầu rĩ, trong miệng chua xót, thôi được, cô thừa nhận ban nãy mình đúng là cái bóng đèn cản mũi, hơn nữa lại còn là loại một trăm nghìn vôn, cực kì sáng.
Nhìn đi nhìn lại, khóe mắt có chút chua xót, bất kể như thế nào, chị Khả Như cuối cùng cũng đã qua được quãng thời gian gian khổ rồi, tên khốn Lục cả buổi biểu hiện mặc dù có chút tàn nhẫn, cũng tạm chấp nhận được.
Tuy nhiên, nói đi nói lại, tên khốn Lục với kiểu ôm công chúa khí thế mãnh liệt này, thực sự quá đẹp trai.
Anh ta cùng với chị Khả Như, nam đẹp trai nữ xinh gái, khá là xứng đôi.
Trong cảm nhận của Vũ Tuyết Trang, độ xứng đôi của Trần Khả Như và Phan Huỳnh Đông ngay lập tức bị giảm xuống, ngoại hình của Phan Huỳnh Đông so với tên khốn Lục yêu nghiệt, đương nhiên là kém một bậc.
Nói chung, chị Khả Như chắc chắn tuyệt đối một trăm phần trăm ở trong hội nhóm mê cái đẹp, mắt cao hơn đỉnh, vừa chọn đã chọn được ngay người có khuôn mặt đẹp trai nhất.
“Con cọp cái.”
Khi cô đang vô cùng xúc động, xung quanh truyền đến một tràng cười chế giễu.
Vũ Tuyết Trang quay người, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi gọn gàng, khuôn mặt non nớt, cùng lắm không quá hai lăm tuổi, cô nhớ là, người đàn ông này có lẽ là trợ lý của tên khốn Lục, khi nãy còn cực kì điên cuồng, à không, phải là cáo mượn oai hùm để đe dọa cảnh sát.
Mà không đúng, mới nãy là anh ta đang nói chuyện với cô sao?
“Anh gọi ai là con cọp cái hả?” Vũ Tuyết Trang sầm mặt lại, gọi anh ta, “Này, anh đứng lại, chị đây chính là hoa khôi của khoa phụ sản Bệnh viện An Tâm thành phố, dịu dàng đáng yêu, thông minh hài hước, mắt anh rốt cuộc có vấn đề gì?”
Lê Chí Cường hơi nghiêng mặt, “Vợ của tổng giám đốc chúng tôi bình thường rất khiêm tốn, theo lý thuyết mà nói gần đèn thì sáng, cô là đồng nghiệp của cô ấy, tại sao không học được tính tốt nào, bệnh tự yêu bản thân lại nghiêm trọng như vậy?”
“Tôi...!Anh...!Tôi...”
Vũ Tuyết Trang chỉ tay vào không khí, ú ú ớ ớ cả nửa ngày, không cãi lại được.
“Ngoài bệnh tự yêu bản thân ra, cô hình như còn bị nói lắp hả?”
Ngô Mặc đã cho cô một đòn đau rồi, lại thêm một nhát dao đoạt mạng nữa.
Cô tức chết đi được!
Không thể phủ nhận, mặc dù hào quang của Lê Hoàng Việt vô cùng chói lóa, vẻ ngoài của trợ lý nhỏ cũng có thể nói là đẹp trai, nếu như cùng ở trong một trường đại học, vừa đủ một vườn sắc đẹp của trường.
Nhưng mà, nhưng mà cái miệng này tại sao lại độc như vậy, chẳng lẽ là do chịu ảnh hưởng của tên khốn Lục sao?
“Trợ lý nhỏ à, tôi nhìn anh mới đúng là gần mực thì đen, lại nhiễm tính khốn nạn của tổng giám đốc các anh!” Vũ Tuyết Trang không cam chịu mà bước lên phía trước, không hề tỏ ra yếu kém chút nào mà cãi lại.
Trợ lý nhỏ? Lê Chí Cường vuốt vuốt mũi, có thể trở thành trợ lý của tổng giám đốc Lê, thực sự không đơn giản chỉ là một trợ lý nhỏ, không cẩn thận một chút, dường như liền bị người khác xem thường.
“Vũ Tuyết Trang, tới đây nhanh lên, dẫn tổng giám đốc Lê và Tiểu Duẫn, à không, bà chủ giám đốc cùng vào trong phòng khám xử lý vết thương.”
Lúc này, Chủ nhiệm Phan hắng giọng, kìm nén lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng để thể hiện bản thân, ngay lập tức liền ra lệnh.
“Vâng, thưa chủ nhiệm.”
Ngay trước khi Vũ Tuyết Trang đi, còn trừng mắt nhìn Lê Chí Cường để ra oai.
Phan Đức Sơn nghiêng người, lễ phép kính trọng nói, “Tổng giám đốc Lê, bên này, cẩn thận bậc thang...”
Vũ Tuyết Trang ở bên cạnh thích thú, Chủ nhiệm Phan đây chính là gió chiều nào theo chiều ấy, cái tính cách gió thổi hướng nào liền dựa theo hướng ấy nghìn năm không đổi, nhanh như vậy đã đổi cách xưng hô rồi, trực tiếp gọi chị Khả Như là bà chủ giám đốc.
Mọi người trong bệnh viện đều biết nhưng không nói ra.
Khi cảnh sát đưa Dương Căn đi, Dương Căn ra sức quay đầu lại, trong mắt chứa đầy sự ám ảnh, anh ta lớn tiếng hỏi: “Lê Hoàng Việt, anh sẽ nói được làm được chứ?”
“Anh sẽ không xuống tay với xác của vợ con tôi đúng không?”
“Thành thật chút, đi nhanh lên!”
Người cảnh sát đẩy vào sau gáy anh ta, khuôn mặt không cảm xúc lôi anh ta ra khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Đáy mắt anh ta tràn đầy nỗi xót xa và đau đớn vô cùng, và cả sự bất lực.
Nỗi buồn tuyệt vọng như muốn hóa tro tàn ấy, ảnh hưởng sâu sắc tới Trần Khả Như.
Cô không phải là thánh mẫu đức mẹ đồng trinh, cô chỉ là trào dâng sự thương cảm giữa con người với con người.
Dương Căn, thực sự rất đáng thương.
Lê Hoàng Việt lạnh lùng nhìn anh ta, khuôn mặt không chút cảm xúc, từ đầu đến cuối đều không trả lời.
Dương Căn sững sờ.
Không người nào lại thực sự làm vậy với xác chết, chuyện đó là không hợp pháp, làm trái với đạo đức con người.
Anh ta lại cố chấp như vậy, cố chấp như vậy, cũng đủ để thấy được, tình cảm của anh ta đối với vợ gần như đã tới mức độ điên khùng.
Từ khi bắt đầu, tất cả mọi người đều cho rằng anh ta là vì muốn bồi thường, là vì tiền, mới năm lần bảy lượt gây náo loạn ở bệnh viện, thật ra trên thế giới này, không người nào hiểu được anh ta.
Đột nhiên, tiếng click click của máy ảnh vang lên.
Hóa ra là có phóng viên lén lên chụp ảnh.
Lê Chí Cường nhanh tay lẹ mắt chắn lên phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói nghiêm khắc: “Các anh là người của tòa soạn báo nào, không biết là giám độc Lục của chúng tôi không thích tùy tiện chụp ảnh sao?”
“Hóa ra là tổng giám đốc Lê, thật ngại quá, chúng tôi xin nhận sai, lập tức đi ngay.”
Tên phóng viên kia miễn cưỡng không hề có chút thành ý, lúc quay người đi, khuôn mặt tràn đầy vẻ may mắn.
Thà như vậy, chụp được vài tấm ảnh nửa mặt cũng đủ rồi, có khi lại được lên đầu tiêu đề của trang báo lớn.
Tiêu đề đại loại chính là, khi nữ minh tinh nổi tiếng Đàm Thu Trang không còn được yêu chiều, tổng giám đốc Lê Thị phải lòng nữ bác sĩ xinh đẹp nhất, anh hùng cứu người đẹp, vô cùng phong độ.
Lê Hoàng Việt cảm thấy khá kì lạ, như trước đây, ngoại trừ những hoạt động thương mại bắt buộc, anh cực kì ghét bị chụp trộm, nhưng ngày hôm nay, đúng giờ phút này, lại không thấy đáng ghét như vậy nữa.
Mà ngược lại Lê Chí Cường đuổi phóng viên đi mất, liền thấy có chút buồn bực.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ là, anh chỉ mong sao tất cả mọi người đều biết được, mối quan hệ yêu đương giữa anh và Trần Khả Như?
Vài phút sau, ở trong văn phòng bác sĩ, Vũ Tuyết Trang nhanh nhẹn khử trùng cho Trần Khả Như, dán lên một miếng băng cứu thương OK.
“Chị Khả Như, may mà miệng vết thương không lớn, da chị mềm mại như nước, nếu không may để lại sẹo thật sự rất đáng tiếc.” Vũ Tuyết Trang trong lòng vẫn chút sợ hãi nói.
Cô vẫn còn đang muốn nói tiếp, đột nhiên lại nhận ra tên khốn Lục ở bên cạnh, sự tồn tại mạnh mẽ, sắc bén bức người, khả năng uy hiếp vô cùng khác thường.
Cô ấy làm ra vẻ mặt khoa trương, nói: “À đúng rồi, em vừa nhớ ra vẫn còn bản bệnh án của một bệnh nhân vẫn chưa viết xong, em đi trước đây, không làm phiền hai người nữa.”
Sau khi Vũ Tuyết Trang lén lút đóng cửa lại, Trần Khả Như nghĩ đến bộ dạng lấm la lấm lét của cô ấy, bất đắc dĩ cười: kỹ năng diễn xuất của cô gái nhỏ, thực sự quá mức phô trương rồi, tưởng người khác không nhận ra hay sao.
Khóe miệng cô cong lên nở ra một nụ cười nhỏ, đột nhiên cảm giác thấy ánh mắt nóng bỏng của Lê Hoàng Việt hướng đến, cẩn thận kiềm nén, trở lại vẻ mặt trước sau như một.
Bọn họ một người đứng một người ngồi, khoảng cách nói gần không gần, nói xa cũng không xa.
Tổng giám đốc Lê không vui, tại sao, đối với người khác thì cười rực rỡ, còn với anh, thì cả ngày đều chỉ bày ra một vẻ mặt?
“Về từ lúc nào vậy?”
Lê Hoàng Việt thành thật trả lời: “Vừa mới xuống tàu cao tốc liền về đây.”
Ánh mắt vẫn nóng rực như vậy.
Trần Khả Như lảo đảo cực kì không tự nhiên, cô bây giờ, chỉ dám dùng chút sáng còn lại lướt nhanh qua anh.
Sau khi nghe thấy anh trả lời, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.
Vậy tức là, anh ấy vừa xuống tàu cao tốc, biết được tin cô đang bị bắt giữ, chuyện gì cũng không quan tâm, liền lập tức đến đây!!
Mặc dù trong lòng Trần Khả Như đang cuồn cuộn gió bão, nhưng vẻ mặt của cô vẫn đang kìm nén hài lòng, giả bộ bình thường.
Lê Hoàng Việt tức giận, “Không còn gì khác muốn nói sao?”
“Có.”
Trần Khả Như cuối cùng cũng nhìn thẳng mặt anh, không còn tiếp tục né tránh nữa, ánh mắt chân thành nói, “Lê Hoàng Việt, cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Nếu không có anh, cô bây giờ, rất có khả năng thân xác không còn.
Nghe vậy, anh dừng lại một chút, ánh mắt mờ ám hỏi: “Còn gì nữa?”
Đường cong trên môi giám độc Lục, rõ ràng là đang ngầm chỉ ra, lời cảm ơn của Trần Khả Như, anh ấy vô cùng hưởng thụ.
“Lời anh vừa mới nói với Dương Căn, là thật không?”
Ẩn sâu trong lòng anh, thực sự là một người máu lạnh vô tình sao?
“Người đối đầu với tôi, tôi sẽ chỉ dùng những cách càng tàn nhẫn hơn để xử lí hắn.”
Anh trả lời không cần suy nghĩ, sự lạnh lùng trong đôi mắt, theo đó mà đến.
Câu trả lời này, Trần Khả Như dường như từ trước khi hỏi, đã đoán ra được rồi.
Lê Hoàng Việt chính là như vậy, có oán phải trả, vậy nên anh trước đây, mới tàn độc kết hôn với cô.
Kể cả, lấy cuộc hôn nhân thiêng liêng làm thành trò đùa, coi như công cụ trả thù.
Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy giữa cô và Lê Hoàng Việt, rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng lại giống như xa tận chân trời, một làn khói mờ mịt bao phủ xung quanh.
Cô không nhìn thấu được anh, không đoán ra được suy nghĩ trong lòng anh.
Càng yêu sâu đậm, lại càng muốn hiểu rõ hơn.
“Lê Hoàng Việt, anh có thể giúp tôi một chuyện được không?” Thực ra, cô muốn hỏi, Lê Hoàng Việt, anh rốt cuộc có thích tôi hay không?
Nếu như thích, xin hãy yêu đậm sâu.
Nếu như không thích? Nếu như không thích, cô cũng không biết.
Cũng có thể, là đáp án nào, đều sẽ không ảnh hưởng và gây trở ngại đến quyết định của cô.
“Nói?”
Ánh mắt anh dường như có khả năng nhìn xuyên thấu, hiểu rõ được mọi thứ của cô.
“Quan hệ giữa anh và cục trưởng Hồ khá tốt, có thể nhờ anh nói với ông ta một tiếng, trước khi hỏa táng vợ và con Dương Căn, cho phép anh ta về thăm một lần cuối cùng được không?”
Trần Khả Như ung dung nói, biểu cảm trên mặt không có một nét giả bộ nào.
Có lẽ nếu những người phụ nữ khác nói lời này, Lê Hoàng Việt sẽ cho rằng là dối trá vờ vĩnh, nhưng từ miệng Trần Khả Như nói ra, dường như lại không giống vậy, cô vô cùng thẳng thắn vô tư.
“Cho tôi một lí do!” Lê Hoàng Việt nét mặt không vui, anh không thể nào quên được, tên sâu bọ ấy lại dám nói, lời nói ngu xuẩn rằng có thể khiến người chết sống lại! Rõ ràng là đang khiêu khích gây hấn!
“Không có lí do, anh chỉ cần nói một câu, giúp hay không giúp?”
“...” Người phụ nữ ngu ngốc! Lê Hoàng Việt tức giận chửi thầm trong lòng.
Phụ nữ đúng là rắc rối, lòng tự trọng quá cao, lòng đồng cảm trắc ẩn ngu ngốc thì lại quá nhiều.
Nhìn thấy sắc mặt anh không vui, Trần Khả Như thở dài một hơi, cuối cùng vẫn đành giải thích: “Người đáng thương tất nhiên sẽ có điều đáng trách, ngày hôm ấy, nếu như tôi có thể cứu sống được vợ của anh ta, thì có lẽ, anh ta cũng không quá khích như vậy, hoặc nếu như, phía bệnh viện có thể hòa bình thương lượng với anh ta...!Mọi chuyện xảy ra, đều có nguyên nhân và hậu quả.”.