Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 412: Ngoại Truyện Đỗ Nhất Minh Và Đào Cúc Vân 32






Thái độ của Đào Quốc Phong và Cao Bích Ngọc rất kiên quyết, bọn họ tức giận vì con gái đã giấu diếm mình bí mật kết giao với Đỗ Nhất Minh, ban ngày lại bị Phan Thanh Hương làm nhục nên chắc chắn buổi tối họ sẽ phát giận lên Đào Cúc Vân.

Đào Cúc Vân đã mất ngủ cả đêm sau khi nhận được tin nhắn của Đỗ Nhất Minh, anh liên tục hỏi cô về tình trạng của bản thân thế nào? Sự hồn nhiên và lạc quan của anh ấy đôi khi khiến Đào Cúc Vân không biết nên khóc hay nên cười, đúng là dở khóc dở cười mà nụ cười này chỉ có thể là nụ cười miễn cưỡng.

Cô ấy không thể tự mình đưa ra kết luận, để ngày mai đi, ngày mai cô nói chuyện với Đỗ Nhất Minh.

Phan Thanh Hương luôn gây ra những chuyện đau đầu như thế này, đầu tiên là tìm đến cô, sau đó lại làm phiền bố mẹ cô, nếu như cô ta đến bệnh viện...quả thật cô không thể tưởng tượng nổi...!
Sáng hôm sau, khi Đào Cúc Vân vực dậy tinh thần chuẩn bị đi làm thì cha cô là Đào Quốc Phong vội vàng chạy vào phòng: “Cúc Vân, không ổn rồi, mau qua phòng mẹ con đi, ba có gọi thế nào cũng không thể đánh thức bà ấy!”
Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt của Đào Cúc Vân thay đổi đột ngột, cô ấy không thèm mang giày chạy qua ngay lập tức.

Quả nhiên sắc mặt của Cao Bích Ngọc đã trắng bệch không còn chút máu.

Cô kiểm tra hơi thở và nhịp tim, may là bà không bị sốc, chắc là chỉ hôn mê thôi nhưng không hiểu sao dù có la hét thế nào thì bà cũng không thể tỉnh lại.

Đào Cúc Vân là một y tá và đương nhiên cô có thể đánh giá mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Cô vội gọi cho 115 trước tiên, rất nhanh xe cấp cứu đã chạy đến.

Sau nửa giờ, Đào Quốc Phong và Đào Cúc Vân cùng nhau chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu của Bệnh viện đa khoa.

Khi bác sĩ hỏi thăm tình trạng sức khỏe bình thường của Cao Bích Ngọc thì Đào Cúc Vân cho biết mẹ cô thường bị bệnh dạ dày, cao huyết áp và bệnh tim nên chỉ có thể làm một số công việc nhẹ nhàng ở nhà, không thể làm việc mệt mỏi quá sức.

Gần đây bà ăn uống không ngon miệng và thường xuyên chóng mặt.

Đào Quốc Phong đột nhiên nói: “Tháng này bà ấy đã chảy máu cam hai lần...”
Chảy máu mũi chắc cũng là bình thường chứ, Đào Quốc Phong tự nói trong lòng nhưng ông cũng không chắc.


Hai bố con cũng lo lắng không kém, họ cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi bác sĩ thông báo tình trạng bệnh lí thì giống như sét đánh giữa trời quang.

Bệnh bạch cầu.

Đầu óc Đào Cúc Vân như bị ném một trái bom vào đó, cô bắt đầu gào thét, sao có thể là bệnh bạch cầu? Trong nhiều bộ phim truyền hình thì tần suất mắc bệnh bạch cầu có thể so sánh với bệnh ung thư, phải nói rằng bệnh bạch cầu cũng là một loại ung thư, một khi được thông báo mắc căn bệnh này thì cũng giống như nhận được thông báo bước chân của tử thần đang đến gần.

Đào Quốc Phong liên tục hỏi bác sĩ xem có nhầm lẫn gì không rồi cuối cùng cũng ngất đi vì xúc động, Đào Cúc Vân đỡ lấy Đào Quốc Phong, cô tự nói với bản thân lúc này cô là người duy nhất ở bên cha mẹ vì vậy cô phải mạnh mẽ hơn, cô không thể gục ngã được, mẹ cô vẫn còn nằm trên giường bệnh.

May mắn là dậy sau khi nằm nghỉ một lúc thì Đào Quốc Phong đã tỉnh, lúc này Cao Bích Ngọc đã được chuyển đến khoa huyết học, lúc này Cao Bích Ngọc vẫn chưa tỉnh dậy và hai cha con vẫn luôn ở bên cạnh bà, bầu không khí trong phòng tràn đầy áp lực.

Mẹ bị mắc bệnh này thì làm sao Đào Cúc Vân còn có tâm tư đi làm, cô muốn xin y tá trưởng cho nghỉ hai ngày nhưng lại bị Đào Quốc Phong ngăn cản, ông nói Cao Bích Ngọc đã có ông chăm sóc nên cô không cần xin nghỉ, chỉ cần đến sau giờ làm việc là được.

Vấn đề mấu chốt nhất hiện nay chính là chi phí chữa bệnh, một khi ung thư máu xảy ra đồng nghĩa với việc phải hóa trị, khả năng có tủy phù hợp để cấy ghép không cao mà tỷ lệ thành công lại cực kỳ thấp.

Bình thường thì chi phí cho bệnh bạch cầu ít nhất cũng phải mấy tỷ...Cô chưa dám nói với Đào Quốc Phong những lời này vì sợ rằng tuổi của ông đã cao sẽ không thể tiếp nhận được chuyện này.

Trong thời gian chờ đợi Đào Cúc Vân cũng đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, dù có bán nhà đi chăng nữa thì cô cũng phải cứu được mẹ mình.

Cả ngày chỉ lấy máu, xét nghiệm các loại...tới khi xong hết thì cũng đã muộn, Đào Cúc Vân bị Đào Quốc Phong đuổi đi làm, khi Cao Bích Ngọc tỉnh dậy thì hai cha con ăn ý không nói chuyện này cho bà biết, họ chỉ nói bệnh tình của bà không ổn cần phải nhập viện theo dõi vài ngày.

Cao Bích Ngọc bán tín bán nghi nhưng cũng không hỏi nhiều, bà vốn xuất thân từ nông thôn, hơn nữa sức khỏe lại kém và trình độ học vấn thấp, không dễ tiếp xúc với người khác nên Đào Cúc Vân không lo lắng rằng bà sẽ biết.

Mắc bệnh gì không quan trọng, điều quan trọng nhất là duy trì tâm trạng thoải mái thì mới có thể tăng tuổi thọ, điều này đã được chứng minh dựa trên các thống kê khoa học.

Dù sao mẹ cô cũng đang nằm tại bệnh viện cô làm việc nên các đồng nghiệp trong khoa sản nhanh chóng biết về hoàn cảnh của Đào Cúc Vân, mọi người đều thông cảm cho cô gái trẻ này.


Một đồng nghiệp tốt bụng hỏi: “Đào Cúc Vân, em đã nói với bạn trai chưa?”
Đào Cúc Vân lắc đầu, cả ngày nay cô chỉ biết lo lắng sợ hãi, quả là bệnh tình có thể xác định được số phận của một người.

Cuộc sống luôn khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng, đôi khi khiến người ta ngạc nhiên mừng rỡ, đôi khi lại khiến người ta bất ngờ kinh hãi.

Hôm qua cô còn buồn phiền chuyện tình yêu nhưng hôm nay cô lại cảm thấy tình yêu thật mơ hồ.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, cô thấy cuộc gọi của Đỗ Nhất Minh giống như một củ khoai nóng bỏng tay, chắc trước đó anh đã gửi rất nhiều tin nhắn Zalo cho cô nhưng cô chưa đọc.

“Alo?” Cô cố gắng sắp xếp ngôn ngữ và cảm xúc của mình.

“Sao em không trả lời tin nhắn của anh, anh đã lo lắng cả ngày.

Tối anh đến bệnh viện đón em được không?”
Đỗ Nhất Minh có lẽ đoán được Đào Cúc Vân đang có tâm trạng không tốt liền nói đùa: “Hôm qua cha mẹ anh bắt em quỳ trên sàn nhà sao? Ai bảo em giấu anh làm gì? Bây giờ mọi chuyện đã bại lộ đúng không...”
Đỗ Nhất Minh nói rất hăng say nhưng anh không nghĩ tới Đào Cúc Vân chỉ chậm rãi nói: “Đỗ Nhất Minh, mấy ngày tới anh đừng tới tìm em...Được không?”
Đỗ Nhất Minh lắng nghe rồi cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh lập tức thu hồi giọng điệu không nghiêm túc của mình: “Đào Cúc Vân, em đã xảy ra chuyện gì vậy, em không nói gì thì làm sao anh có thể biết được, hay là bây giờ anh đến bệnh viện của em nhé?”
Đào Cúc Vân cố gắng hòa giải bầu không khí, giọng nói của cô đầy vẻ kiên định nhưng cũng kèm theo cầu xin: “Anh đừng tới, anh cho em một chút thời gian để em giải quyết chuyện của chính mình, được không?”
Đỗ Nhất Minh do dự một lúc cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng khi Đào Cúc Vân cúp điện thoại thì cảm xúc của cô cũng đã đạt đến cực hạn, tấm lưng gầy tựa vào bức tường cứng lạnh lẽo, bệnh viện cũng không lắp điều hòa hai chiều nên nhiệt độ trong lối đi dần xuống thấp, lạnh lẽo vô cùng.


Cô ấy không cố cậy mạnh nhưng cô có nguyên tắc.

Đỗ Nhất Minh chỉ là bạn trai của cô và không có nghĩa vụ phải lo lắng về những chuyện lộn xộn trong gia đình của cô.

Nếu để cho anh biết chuyện này thì theo tính khí của Đỗ Nhất Minh nhất định anh sẽ đưa cho cô ấy tiền hoặc thứ gì đó, như vậy thì sẽ đúng với lời nói bảo cô ở bên cạnh Đỗ Nhất Minh vì tiền của anh ấy và tham lam hư vinh, như vậy thì sẽ cho Phan Thanh Hương một cái cớ để gây thêm nhiều chuyện phiền phức.

Hiện tại cô đang rất hoang mang, cô không biết sau này mình có thể tiếp tục sánh bước cùng Đỗ Nhất Minh hay không, cô thực sự cần bình tĩnh lại và tỉnh táo suy nghĩ lại mối quan hệ giữa hai người.

Nếu như không có chuyện của mẹ cô thì trong lòng Đào Cúc Vân cũng đã xác định, bây giờ cô chỉ bị ảnh hưởng một chút nhưng cuối cùng không biết cô sẽ còn lại gì, hiện tại cô cũng không rõ ràng, tương lai khó nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra và cuộc đời vốn là khó lường.

Trong bệnh viện có rất nhiều phụ nữ và ở đâu cũng có phụ nữ thì ở đó sẽ có chuyện rắc rối, chuyện của Đào Cúc Vân vốn đã nhanh chóng lan rộng khắp bệnh viện.

Đặng Cao Hoa vừa lúc nghe thấy cuộc gọi này, cô ta tự nghĩ đến lúc này rồi mà Đào Cúc Vân còn giả bộ thanh cao không nói cho Đỗ Nhất Minh biết, chính loại đạo đức giả này mới khiến người ta buồn nôn.

Cô ta hơi nheo mắt lại cảm thấy đây cũng là cơ hội ngàn vàng.

Điều kiêng kỵ nhất trước giờ giữa các cặp đôi là có điều gì giấu diếm nhau, đó là điều mà những người yêu nhau không thể chịu đựng được và nếu không kịp thời giải quyết vấn đề thì sẽ càng trở nên nghiêm trọng.

Đặng Cao Hoa cảm thấy rằng Đào Cúc Vân vốn là một cô gái xuất thân từ gia đình nông thôn nghèo thì nên tìm một người có điều kiện tài chính tương tự với mình.

Tại sao một một người nghèo như cô ta lại có thể được những người giàu có và đẹp trai ưa thích?
Cô ta chỉ mong họ chia tay sớm hơn.

Trong nháy mắt, Đặng Cao Hoa nảy ra một ý nghĩ, cô ta lấy điện thoại di động ra lật xem danh bạ, cuối cùng cô ta cũng tìm thấy một dãy số quen thuộc, đột nhiên khóe miệng Đặng Cao Hoa cong lên một vòng cung tà ác.

Cô ta bấm gọi vào dãy số kia không chút do dự và nói với một giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào: “Alo, cho cháu hỏi cô có phải là Phan Thanh Hương không? Cháu là y tá tại Khoa Phụ sản của Bệnh viện đa khoa.”
Phan Thanh Hương cảm thấy kinh ngạc nhưng khi nghe đến y tá của Khoa Phụ sản Bệnh viện đa khoa thì bà ta nghĩ ngay đến Đào Cúc Vân, đứa con gái khó chơi chết tiệt, dám bắt con trai mình không chịu thả.

“Làm sao vậy?” Phan Thanh Hương vẫn hung hăng kiêu ngạo như vậy.


Ngày hôm qua bà ta đã đích thân đến nhà Đào Cúc Vân, nó tồi tàn và nghèo nàn đúng như trong suy nghĩ của bà ta nhưng cha mẹ của Đào Cúc Vân còn giả vờ thanh cao, không biết bọn họ có thông đồng với nhau hay không, bố Đào Cúc Vân còn dám tát bà ta.

Dù bà ta có chết cũng không muốn kết thông gia với những người nhà quê như vậy, tương lai còn phải tổ chức đám cưới, bày tiệc linh đình thì mặt mũi của Phan Thanh Hương sẽ để ở đâu.

Đặng Cao Hoa nói: “Cô Thanh Hương, chuyện là thế này, Đào Cúc Vân ở bệnh viện chúng tôi...”
Đào Cúc Vân trực xong thì cũng đã sáu bảy giờ sáng, cô vội đến khoa huyết học gặp mẹ.

Buổi tối thật sự cô rất buồn ngủ, nhưng mỗi lần cô nhắm mắt thì bệnh tình của mẹ Bích Ngọc cứ lởn vởn trong đầu cô, ý nghĩ này cứ lặp đi lặp lại như vậy nên giấc ngủ của cô rất nông, thỉnh thoảng lại có bệnh nhân bấm chuông nên cô cũng không được an ổn chút nào.

Tình hình của Cao Bích Ngọc đã được kiểm soát, bố cô đã ở bên cạnh bà cả đêm và ngủ luôn ở chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.

Sau khi Đào Cúc Vân đưa bữa sáng cho cha mẹ thì cả nhà ba người cùng nhau ăn sáng trong bầu không khí kỳ quái, sau đó Đào Cúc Vân bị bác sĩ gọi đến văn phòng nói chuyện, bệnh bạch cầu của Cao Bích Ngọc đang bùng phát càng lúc càng nghiêm trọng và chủ yếu do được phát hiện muộn, bình thường mỗi khi bị ốm đau Cao Bích Ngọc cũng không chịu nói ra cho nen các triệu chứng này hẳn đã có từ lâu đến bây giờ mới đột ngột nghiêm trọng...Người chịu trách nhiệm cho chuyện này phải là Cúc Vân, cô rõ ràng là nhân viên y tế nhưng lại không nhận ra sự thay đổi của mẹ mình...!
Mỗi khi nghĩ đến đây Đào Cúc Vân lại tự trách bản thân.

Nhưng mà bây giờ có tự trách mình cũng không có ích gì cho tình trạng bệnh của mẹ.

Bác sĩ điều trị nói với cô rằng Cao Bích Ngọc phải điều trị hóa chất, nó cũng tương tự như truyền dịch, một tháng tốn ít nhất khoảng bốn mươi đến năm mươi triệu, hơn nữa căn bệnh này không thể chữa khỏi mà chỉ có điều trị để duy trì sự sống và kiểm soát tế bào ung thư.

Sau một năm sợ là sẽ tốn khoảng sáu trăm triệu.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Đào Cúc Vân vẫn bị hiện thực kích thích.

Cô ấy đã trả viện phí rồi, tiền cô gửi trong ngân hàng cũng chỉ có khoảng hơn hai mươi triệu, e rằng còn không đủ một tháng, tiền nhà hàng tháng...Đúng rồi, tiền nhà.

Ánh mắt Đào Cúc Vân trở nên kiên định, hiện tại cô không còn cách nào tốt hơn.

Cô quyết định bán nhà.

Số tiền trả trước cộng với khoản tiền thế chấp cũng gần một tỷ, ít nhất có thể duy trì chi phí điều trị của mẹ cô trong gần hai năm..