Chỉ một tiếng ‘chú’ này thôi mà ngay lập tức đã kéo dãn khoảng cách tuổi tác giữa anh và Sman ra quá xa.
“Khụ khụ...” Vì muốn vớt vát lại chút tôn nghiêm cùng với thể diện của bản thân mà Phan Huỳnh Đông đành phải lịch sự sửa lại: “Chào cô, nhưng mà tôi không phải là chú của Sman, tôi là bạn trai của cô ấy.”
Phan Huỳnh Đông còn cố ý nhấn mạnh vào hai từ ‘bạn trai’, khiến cho bất kể là ai cũng nghe ra được sự khó chịu của anh.
Cô gái kia lè lưỡi, thoáng nhìn qua Sman đang vui vẻ mà cười trộm, lập tức cảm thấy ngượng ngùng: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, việc này, ý tôi là vẻ ngoài của anh trông rất trưởng thành lại chững chạc ấy.
Bạn của tôi vẫn còn đang đợi, xin phép đi trước nhé, về sau sẽ lại liên lạc.”
Tuy người đã rời đi nhưng bầu không khí ngượng ngùng thì vẫn còn đang tiếp diễn.
Sman nhún vai, nhướng cao đôi lông mày thanh tú, cố ý nói: “Đi thôi, chú.”
"..."
Phan Huỳnh Đông như nuốt phải một cục nghẹn to đùng, tuổi thật của anh cứ hết lần này đến lần khác bị bày ra trước mắt, mà so với Sman thì anh phải lớn hơn ít nhất mười tuổi, chênh lệch tương đối lớn, sau này kết hôn thì chính là chồng già vợ trẻ, điển hình cho kiểu trâu già gặm cỏ non, nghe qua thì chẳng khác gì một cô gái trẻ nhắm trúng được một ông chú già lắm tiền nhiều của cả.
Trên thực tế thì lại không phải vậy, gia đình của Sman cũng thuộc dạng có địa vị trong xã hội, căn bản sẽ chẳng quan tâm con gái mình có lấy được một người chồng giàu có hay không, chỉ cần con gái họ thích là được.
Trong lúc đang xem phim, Phan Huỳnh Đông cứ luôn thắc mắc một vấn đề, Sman mới có hai mươi lăm tuổi, tâm tính vẫn chưa thực sự ổn định, hiện tại cô đang yêu anh thật lòng hay chỉ là nhất thời xúc động, chỉ cần hai người cãi nhau vài lần, lập tức sẽ trở nên chán ghét, đây cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Có lẽ anh nên tìm một người ngang tuổi với mình, cùng nhau đi nốt quãng đường đời còn lại, thì mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Thi thoảng nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng phát ra từ nhà hàng xóm, nhưng anh hoàn toàn không hiểu nổi những tình tiết yêu đương buồn cười trong phim ảnh, quả thực là không có cách nào để tham gia được vào thế giới của những người trẻ sinh sau năm 90.
Sman thì lại rất nhạy cảm, cô không chỉ có sự cứng cỏi, mà còn có cả sự dũng cảm của nữ giới, có thể gọi là dám yêu dám hận, yêu ghét rõ ràng.
Bởi vì cô rất đặc biệt, hoàn toàn không giống những người khác, chính vì vậy nên mới có thể rất nhanh mà nắm được sự thu hút của anh ta.
“Anh làm sao vậy, có phải là bộ phim này không hợp với sở thích của anh không, lần sau em sẽ nhường anh, xem cái mà anh thích nhé?”
Sau khi kết thúc buổi chiếu, hai người họ lê bước trên vỉa hè phía bên ngoài rạp phim, Sman cố ý thăm dò, dường như phát hiện ra được tâm trạng của anh không tốt, cho nên đã gắng hết sức để mà tránh đi cái chủ đề “ông chú” kia.
Phan Huỳnh Đông đột nhiên dừng bước, biểu cảm có chút phức tạp, nói: “Không sao, không cần nhường anh, vốn là anh nên chiều em mà.”
Chẳng biết tại sao, trái tim Sman khẽ rung động, bàn tay không kìm được mà đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh, sau đó nhéo một cái.
Phan Huỳnh Đông có hơi sửng sốt, hơi ấm truyền đến gương mặt của anh rất rõ ràng, khiến cho anh có một cảm giác như vừa bị điện giật.
“Anh đang giận đấy à?” Một âm thanh mềm mại mà tràn đầy quyến rũ được thốt ra từ đôi môi xinh đẹp của cô.
“Xin lỗi…”
Phan Huỳnh Đông không biết phải nói gì, nhưng anh ta lại không cách nào che giấu được cảm giác mất mát do sự chênh lệch về tuổi tác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Hôm nay, ngay trước mặt Sman, anh lại trở nên tự ti như vậy.
Một giây sau, cánh môi mềm mại ngọt ngào của Sman bất ngờ mà vội vàng tiến đến.
Sman chủ động ôm lấy khuôn mặt của anh, đặt lên đó một nụ hôn.
Đây là lần đầu tiên, anh ta bị một cô gái chủ động như vậy, ngay khi đối phương chuẩn bị rời đi, anh lập tức ôm chặt lấy eo của cô, càng hôn sâu hơn.
Sman gần như là không thở nổi.
Phan Huỳnh Đông thoạt nhìn thì vô cùng thanh cao, tao nhã, nhưng trên thực tế thì vẫn có một mặt rất bá đạo, cũng giống như hiện tại đây, cô bị kỹ thuật hôn bừa bãi lộn xộn của anh làm cho dở khóc dở cười, khẳng định là anh ta rất lâu rồi chưa có tiếp xúc với phụ nữ, kinh nghiệm ít đến mức đáng thương.
Còn về mặt tu dưỡng bản thân thì anh lại thực hiện vô cùng tốt, có thể nói là cực kỳ cẩn thận, không có bất kỳ mối quan hệ mập mờ nào với phụ nữ khác.
Từ hồi Sman vừa bắt đầu thích anh, anh chính là một con người có khí chất vô cùng nho nhã, chẳng bao giờ quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cô mới phát hiện ra, người đàn ông hoàn hảo này cũng từng thích, thậm chí là say đắm một người, chỉ tiếc rằng, đó là một người phụ nữ đã có chồng.
Người này không phải là đầu óc có vấn đề đấy chứ, bao nhiêu mỹ nhân bày ra trước mắt như vậy, tại sao lại cứ khăng khăng thích người phụ nữ kia!
Sman không cam lòng, ít nhất thì cô cũng phải có được anh, như bây giờ đây, cô đã làm được rồi.
Có lẽ là cô cảm nhận được sự lo lắng và bất an của đối phương, cho nên cô mới muốn phải tiêu diệt sạch cảm giác này.
Thật lâu, thật lâu sau, hai người bọn họ mới tách nhau ra, liên tục thở hổn hển, hô hấp cũng khó khăn.
Sman cười khúc khích: "...!Anh đúng là chẳng thể hôn người khác!"
Nhìn qua vẻ mặt hớn hở của Sman, mọi cảm giác lo lắng, nghi hoặc cùng hoảng sợ trong lòng Phan Huỳnh Đông lúc trước đều lập tức biến đi đâu mất.
"Đúng vậy đó, cho nên từ nay về sau làm phiền bác sĩ Sman chỉ giáo nhiều hơn..."
Cuộc hẹn của hai người đã kết thúc trong êm đẹp, Phan Huỳnh Đông chưa bao giờ thử qua kiểu yêu đương nhẹ nhàng như vậy, dường như cũng đã dần buông thành kiến xuống, nội tâm cũng trở nên vô cùng sung sướng.
Mà tình cảm giữa anh ta với Sman đang ngày càng tăng cao, thế nhưng anh vẫn chưa biết phải làm sao để nói với An Tịnh chuyện này, dù sao thì trước đây, An Tịnh cũng ghét Sman vô cùng, điều này anh biết rõ.
Nhưng mà An Tịnh lại là một đứa trẻ rất nhạy cảm, hiển nhiên cô bé đã phát hiện ra được những thay đổi rất nhỏ của cha mình, hỏi: "Cha, có phải là cha đang yêu đương đúng không?
Quả nhiên, mũi tên này trúng đích rồi.
Phan Huỳnh Đông cũng nhân cơ hội này mà thăm dò: "Nếu như bây giờ cha muốn ở bên cạnh một người mà con không thích thì con sẽ cảm thấy thế nào?"
An Tịnh im lặng một chút, Phan Huỳnh Đông cũng vì thế mà cảm thấy mấy phút vừa trôi qua đúng là dày vò người ta.
Cuối cùng, cô bé vẫn chưa trả lời nữa.
Mà trong sinh nhật của Phan Huỳnh Đông tổ chức lúc cuối tuần, trước mặt tất cả mọi người, anh ta đưa theo Sman về nhà họ Phan.
Khi nhìn thấy Sman, vẻ mặt của mọi người đều là kinh ngạc, ngược lại chỉ có An Tịnh là vô cùng bình thản, bởi vì từ trước, Phan Huỳnh Đông đã đánh cho cô bé một cú dự phòng rồi.
Lần này, Phan Huỳnh Đông đưa Sman về với thân phận bạn gái.
Mọi người đều không rõ anh chuyển từ chán ghét sang yêu như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên anh đưa bạn gái về, tuy là đã đính hôn nhưng gia thế trong sạch, trẻ tuổi nhưng lại yêu thích bậc lớn tuổi hơn, miễn cưỡng tạm được.
Anh dường như lại vô cùng nghiêm túc, hoặc là chấp nhận Sman hoặc là cả đời này nhà anh không có thêm con dâu.
"An Tịnh…"
Phan Huỳnh Đông không biết phải làm sao, với tư cách là con gái của anh, nếu con bé không chào, thì đối với Sman chính là một loại tổn thương, dù cho cô đã biết rõ sẽ gặp phải cảnh này đi chăng nữa.
Anh không khỏi siết chặt tay Sman, thực sự sợ rằng An Tịnh sẽ làm ra chuyện gì không lường trước được, lại càng sợ rằng Sman bỏ cuộc giữa chừng, dù sao thì việc trở thành một người mẹ kế, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Rõ ràng, đủ thứ lo lắng sợ hãi trong đầu đã khiến cho thần kinh của anh vô cùng căng thẳng.
"Chào dì Sman."
Nhưng ngoài cả dự tính, An Tịnh đã thể hiện rất đầy đủ sự giáo dục của mình, tuy không quá mức nhiệt tình nhưng cũng không phải thất lễ.
Dù là đơn giản như vậy thôi nhưng Phan Huỳnh Đông vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
"Chào cháu, An Tịnh."
Sau khi ngồi xuống, Sman rất nhanh mà hoà nhập với mọi người.
Cũng đã từng có một khoảng thời gian như vậy, cô xuất hiện ở nhà họ Phan gần như liên tục, chỉ là giờ phút này không còn giống ngày xưa nữa, cô đã dành được trái tim của Phan Huỳnh Đông, lại còn cả sự tôn trọng của An Tịnh, ít nhất là khi gặp mặt không có trừng mắt lên nhìn nhau hay lộ ra biểu cảm chán ghét.
Sau bữa tối, Phan Huỳnh Đông tiễn Sman về nhà, sau đó đi đến phòng của An Tịnh, dưới ánh đèn bàn, thân hình mảnh mai dựa vào trên bàn mà chăm chú làm bài tập.
Ngay khi phát hiện ra có người tiến vào phòng, An Tịnh lập tức dừng bút.
"Cha muốn nói gì với con?"
Con gái của anh quá thông minh rồi, Phan Huỳnh Đông thoáng nở nụ cười, có chút tự hào nói: "Cha đang nghĩ, An Tịnh của chúng ta đã trưởng thành rồi."
"Lần trước cha có hỏi con, nếu như cha ở bên một người phụ nữ mà con không thích thì con sẽ thế nào, con lập tức đã biết đó là dì Sman rồi, dù vậy thì bây giờ con cũng phải nói chuyện thẳng thắn với cha, con không thích mấy người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy như vậy, hơn nữa cô ấy so với con cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, gọi là chị thì cũng chẳng sai lắm."
An Tịnh xoay người lại, bên trong đôi mắt màu đen láy chất chứa bao nhiêu là tình cảm cùng với tha thiết chân thành, nói: "Nhưng mà, trong khoảng thời gian qua cha đã thay đổi quá rõ ràng, thi thoảng về nhà sẽ cười ngây ngô, lúc ngồi xem điện thoại cũng sẽ cười, rõ ràng là nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều… Mà cũng lại bắt đầu, thường xuyên về muộn hơn, trên người còn có mùi nước hoa phụ nữ… cha cuối cùng cũng buông xuống được mẹ của con cùng với chị Khả Như đã từng làm cha tổn thương, vậy thì con còn lý do gì để mà phản đối cha nữa… Chính như lời mà cha đã nói, con trưởng thành rồi, con căn bản là không sợ mẹ kế sẽ bắt nạt con."
"An Tịnh… con gái…"
Cổ họng của Phan Huỳnh Đông như nghẹn lại, anh cảm thấy mình lẽ ra nên đối xử với An Tịnh như một người lớn sớm hơn, không kìm lòng được mà ôm lấy cô bé, vô cùng cảm kích sự thấu hiểu của con gái mình! Giờ khắc này, anh còn cảm tưởng bản thân nhất định là người cha hạnh phúc nhất trên đời.
Dưới sự thấu hiểu của An Tịnh, tình cảm giữa Phan Huỳnh Đông cùng với Sman cuối cùng cũng đã được tất cả mọi người ủng hộ.
Tuy nhiên trong lòng Phan Huỳnh Đông vẫn còn chút cảm giác sợ hãi, anh nảy sinh một suy nghĩ, khi mà anh về bên Sman, tình cảm thăng trầm sẽ chỉ còn là một ý niệm.
Anh quả thật đã vô cùng may mắn khi dừng bước ngay trước bờ vực.
Sau đó không lâu, tin tức Trần Khả Như còn sống quả thực đã khiến cho mọi người chấn động một phen.
Nhất là Sman, cô cảm thấy bất an.
Phan Huỳnh Đông lại có chút buồn cười, luận về tuổi tác hay là dung mạo thì Sman cũng chẳng cần lo lắng, nhưng quan trọng nhất là, anh đã sớm buông Trần Khả Như xuống rồi.
Trần Khả Như sinh được một cặp long phượng, vào bữa tiệc sinh nhật, Phan Huỳnh Đông nhận được thiệp mời của Lê Hoàng Việt.
Rất rõ ràng, người này lại bắt đầu khoe khoang, lên giọng mà tuyên bố về niềm hạnh phúc của mình, đồng thời yên lặng không tiếng động mà gửi cho tình địch một lời cảnh cáo.
Anh đưa cả Sman và An Tịnh cùng đến dự.
Sman hỏi: "Anh Huỳnh Đông, anh cam lòng sao?"
Phan Huỳnh Đông lập tức ôm lấy eo Sman, kéo đến trước người mình, chống lấy trán của cô, cảm giác mất mát nói: "Từ lâu anh đã không còn suy nghĩ gì với cô ấy nữa rồi, vị trí này đã bị một cô gái nào đó trọn vẹn chiếm lấy.
Hiện giờ, trong mắt anh, trong lòng anh, chỉ có một mình em."
"Làm khó cho anh rồi, lớn tuổi như vậy mà còn phải học ăn nói ngọt nhạt." Trái tim Sman trở nên ngọt lịm, việc này cô ta quả thực không lo lắng, không hề lo lắng.
Chẳng qua là nhìn vẻ ngoài đẹp đẽ của Lê Hoàng Việt, đem ra so sánh với Phan Huỳnh Đông, nói chung là cũng hiểu vì sao Trần Khả Như lại chọn Lê Hoàng Việt, lần trước cái Cô Văn kia nói không sai, Lê Hoàng Việt đích thực là một người đàn ông đầy mị lực, cho nên trái tim Trần Khả Như chưa bao giờ giao động.
"Sman, em định bao giờ mới gả cho anh?"
"Xem biểu hiện của anh đã."
"Biểu hiện của anh còn chưa đủ tốt sao?"
Phan Huỳnh Đông nở một nụ cười đầy ẩn ý, nó đại biểu cho điều gì, thì đúng là chỉ hiểu chứ không nói ra được thành lời.
"Anh còn không cầu hôn em…"
"Anh chuẩn bị nhẫn từ lâu rồi, chỉ cần em nguyện ý…".