Phan Huỳnh Đông quyết định yên lặng mà chờ, chờ bọn họ ly hôn.
Anh hiểu nỗi đau của Khả Như, bởi vì Lê Hoàng Việt là một tên vô tâm.
Biện pháp tốt nhất là không được chọc giận Lê Hoàng Việt, không được khiến cho đối phương ghen ghét, cố gắng tránh xung đột với cậu ta.
Anh không sợ đối mặt với Lê Hoàng Việt, anh chỉ sợ cô khó xử.
Một bên anh chú ý tin tức của hai người, một bên yên lặng mà quan tâm cô.
Mãi đến một ngày Lê Hoàng Việt không nhịn được nữa tuyên bố chủ quyền, tuyên bố Trần Khả Như là người phụ nữ của mình.
Lúc ấy Phan Huỳnh Đông nghĩ, hỏng bét rồi!
Lê Hoàng Việt rốt cuộc có bao nhiêu phần là hành động theo cảm tính thì anh không rõ, nhưng chỉ cần một ngày cậu ta không chịu ly hôn, buông tha cô ấy, thì trên pháp luật cậu ta vẫn là chồng hợp pháp của Khả Như, không thể làm khác được.
Thật ra chỉ cần một câu của Khả Như thì anh có thể bất chấp tất cả, cho dù có đối đầu với Lê Hoàng Việt thì cũng có làm sao?
Không biết có phải Lê Hoàng Việt đang sử dụng quỷ kế gì không mà thái độ của Khả Như thay đổi, cô dập tắt hy vọng cuối cùng được làm lốp dự phòng của anh, bởi vì cô thừa nhận người cô yêu là Lê Hoàng Việt.
Vì cái gì?
Mà cái tên tính tình hung ác như Lê Hoàng Việt lại có được trái tim cô, khiến cô ấy không muốn ly hôn nữa?
Cô càng đẩy anh ra xa, anh càng không thể buông bỏ.
Phan Huỳnh Đông tự mình chuốc lấy đau khổ mà rơi vào bẫy hết lần này đến lần khác.
So về tâm cơ, Lê Hoàng Việt hoàn toàn đánh bại anh.
Tiếp tục ở lại Đà Nẵng? Đừng nói Ngọc Thanh, chính anh cũng thấy không thoải mái, ngày ngày mở mắt ra cũng đều là tin tức của Khả Như và Hoàng Việt, mệnh của anh đã định là bia đỡ đạn.
Bỏ đi, tình cảm không thể cưỡng cầu.
Anh chỉ có thể chúc phúc cô, nhưng không phải từ trong tim mà chỉ là ngoài mặt.
Không bao lâu sau anh đưa Ngọc Thanh về lại Hải Phòng.
Trong một thời gian dài, anh vẫn quen với việc theo dõi đến động tĩnh của Khả Như từ xa, anh luôn để ý xem Lê Hoàng Việt có phải giang sơn dễ đổi bản tính khó dời hay không, nếu phải thì anh tuyệt đối không cho phép.
Ngọc Thanh hay hỏi anh, bố ơi chị Khả Như có đến thăm con không?
Có.
Anh khẳng định trả lời.
Qua một thời gian, Khả Như đến Hải Phòng công tác, tình cờ lãnh đạo của bệnh viện cô họp lại quen với anh.
Anh cảm thấy đây đúng là duyên phận, anh kìm nén không được mà muốn gặp cô.
Lấy thân phận một người bạn bình thường, mong là cô ấy sẽ không từ chối.
Khi thực sự nhìn thấy cô ấy, trong anh tràn đầy niềm vui.
Đàn ông chính là như thế, không chiếm được mãi mãi mới là tốt nhất.
Ngọc Thanh rất vui, hai người ở chung rất hòa hợp, trong mắt cô không phải không có gì lo lắng.
Bởi vì lòng dạ Lê Hoàng Việt hẹp hòi, trong mắt không có chỗ cho một hạt cát nào hết.
Không sai, Phan Huỳnh Đông đang cố ý.
Anh để con gái thuyết phục Khả Như tham gia hoạt động phụ huynh và con cái, thậm chí còn mặc nhiên thừa nhận thân phận của cô, khiến cả trường và giáo viên đều tưởng cô là vợ của anh.
Hai người họ đứng bên nhau rất xứng đôi, không phải sao?
Nói thật, có một đoạn thời gian, anh rất hận Lê Hoàng Việt.
Nếu không có cậu ta Khả Như chắc chắn sẽ chọn anh
Nhưng anh quên mất trên đời này không có chữ nếu như.
Chuyện tệ nhất diễn ra, Lê Hoàng Việt xuất hiện ở trường học, vô cùng ghen tuông còn đánh nhau với anh.
Lê Hoàng Việt độc đoán dã man không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác, quá kiêu ngạo, luôn tự cao tự đại, đứng ở vị trí của thượng đế, phán xét và chỉ trích người khác.
Cậu ta làm mà không quan tâm đến hậu quả, chưa bao giờ nghĩ đến việc Khả Như và Ngọc Thanh sẽ xấu hổ như thế nào!
Trần Khả Như, loại đàn ông như vậy mà em vẫn còn yêu ư?
Phan Huỳnh Đông chỉ hận mình tính tình quá ôn hòa, ngay cả khi đối mặt với người phụ nữ mình yêu, anh cũng sẽ không bao giờ bức bách, anh tôn trọng cô, yêu thương cô, không đành lòng làm cô bị thương tổn.
Người hiền lành kết cục thường không tốt lắm.
Anh sớm đã đoán trước đến.
Trần Khả Như cuối cùng đã ở bên Lê Hoàng Việt, cho dù tôi có dùng cách gì, có bỏ bao nhiêu công sức đi chăng nữa thì cũng vô ích.
Anh nên quên cô và bắt đầu lại, hay tiếp tục chờ đợi đến vô tận?
Bố mẹ bắt đầu sốt ruột, rốt cuộc cũng sắp bốn người, vì có thể khiến anh nhanh chóng kết hôn, bọn họ giới thiệu rất nhiều đối tượng cho anh.
Những người phụ nữ đó không ai thật lòng, thế gian này lấy đâu ra người mẹ kế nào yêu thương con chồng chứ? Nhìn bọn họ ưỡn ẹo lấy lòng mình mà anh thấy buồn cười.
Anh chỉ xem mấy người phụ nữ trước mặt như cưỡi ngựa xem hoa, không hề khiến anh rung động.
Nhiều lần anh tự hỏi, rốt cuộc mình yêu người vợ đã mất nhiều hơn hay là Khả Như nhiều hơn.
Loại cảm xúc đấy không giống nhau, giống sinh ly tử biệt hơn.
Chủ tịch ngân hàng ACB, một cái mỏ kim cương còn đang độc thân, nhìn xem có hấp dẫn không cơ chứ!
Điều quan trọng nhất là không có tai tiếng và thói hư tật xấu.
Không biết ai đồn ra chuyện ngày trước anh theo đuổi một bác sĩ, thế nên vị trí bác sĩ gia đình của Ngọc Thanh trở thành miếng mồi ngon cho các cô gái ở Hải Phòng, ngay cả vị trí người giúp việc trong nhà anh cũng trở nên rất hot.
Phan Huỳnh Đông dở khóc dở cười.
Có phải những người phụ nữ này đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, nghĩ rằng chỉ cần một chút nhan sắc là có thể giành được sự sủng ái của hoàng tử, từ Cinderella trở thành công chúa, làm bà chủ sống trong lâu đài nguy nga tráng lệ?
Mấy người nghĩ nhiều rồi, tắm rửa đi ngủ rồi tha hồ mà mơ.
Cuối tuần nọ.
“Thưa anh, người quét dọn cũ đã bỏ việc rồi, chúng tôi nhờ người đến trung tâm việc làm để tuyển người, hôm nay có ba người tới phỏng vấn.
Anh muốn đích thân đi gặp hay là…”
Quản gia cung kính xin chỉ thị của Phan Huỳnh Đông đang ở trong phòng khách đọc báo, trong khi Ngọc Thanh đang làm bài tập trên bàn trà cạnh đó, hai bố con đã duy trì công việc này được mấy tiếng rồi.
Dù sao cũng là cuối tuần, anh cố ý dành thời gian, mặc dù về phương diện giúp không được gì nhưng ở bên cạnh con cũng là một chuyện tốt.
Ngọc Thanh là cô bé thông minh nhanh nhẹn, các câu hỏi lớp 2 không phải vấn đề to tát với cô bé.
Không phải anh không dạy được mà là kiến thức của anh hoàn toàn không áp dụng được với con.
Nghe vậy, lỗ tai Ngọc Thanh dựng lên, nhưng miệng chu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng hơi khó chịu.
Anh định bảo quản gia quyết định, đến khi nói ra lại thành: “Đưa vào đi.”
Người được công ty dọn nhà phía tới, tình huống cụ thể quản gia cũng không rõ lắm.
Đối với người giàu mà nói thì chọn người hầu cũng là một kỹ thuật.
Làm được việc hay không, có đứng đắn không, tay chân sạch sẽ không, ra ngoài có nói chuyện nhà chủ không,… Mấy cái này đều rất quan trọng.
Ngay sau đó, ba cô gái trẻ xuất hiện trước mặt hai cha con.
Ngọc Thanh thầm nói với bố: “Bố, mấy chị này đến thi hoa hậu hay là đi làm việc nhà vậy, móng tay dài thế, lại còn xanh xanh đỏ đỏ.”
Phanh Huỳnh Đông nhìn theo, quả đúng là như thế, trang điểm cứ như là người bảo kê cho công ty.
Chẳng lẽ trước khi đi làm người giúp việc cũng không biết ngụy trang một chút hay sao, hừ.
Anh lập tức phân phó nói: “Quản gia, lần sau tìm người giúp việc, tuổi nhất định phải từ 50 đổ lên, tôi không muốn người trẻ.”
“Vâng thưa anh.”
Ba người chưa nói gì đã bị đuổi đi, thật là oan quá.
Không bao lâu, chuông cửa lại vang lên.
Quản gia đi mở cửa, lúc này một cô gái tóc vàng cao cao gầy gầy tiến vào, điểm khác biệt chính là cô mặc áo màu trắng, khiến người ta cảm thấy giống như một bác sĩ.
Đó là lần đầu tiên Phan Huỳnh Đông gặp Sman.
Không thể phủ nhận vẻ đẹp của cô, hốc mắt sâu và đôi mắt hai mí châu Âu đặc trưng, tự nhiên và không có cảm giác dao kéo.
Hẳn cô ấy là con lai, giữa hai lông mày có đường viền trông rất độc đáo.
Cô ấy đẹp đến chói lóa.
Ngọc Thanh tỏ rõ không thích, tuy rằng mới 8 tuổi nhưng cô bé biết rõ ai có lòng dạ không tốt, coi bố mình là đồ ngốc, ai cũng muốn làm mẹ kế của mình hết.
Mẹ đã mất, chị Khả Như cũng bị đoạt mất… Cô bé không muốn cs thêm ai cả.
Không chờ cha con hai người mở miệng, cô liền nhiệt tình tự giới thiệu: “Chào anh Đông, bé Thanh, tôi là đàn em của bác sĩ Minh, bác sĩ gia đình mới của bé Thanh.
Rất vui được gặp mọi người.”
“Bác sĩ Minh...” Phan Huỳnh Đông không nghĩ cô ấy gọn gàng dứt khoát vậy, ánh mắt lúc nói chuyện rất mạnh mẽ, làm người ta hơi hơi có chút không thoải mái.
“Thời gian này bác sĩ Minh ra nước ngoài, công việc tạm thời sẽ giao cho tôi.
Có vấn đề không thưa anh Đông?”
Đúng, chính là cảm giác mạnh mẽ đầy tham vọng này.
này cổ trương dương cảm giác, dã tâm bừng bừng.
“Chúng ta trao đổi số điện thoại, không ngại chứ?” Phan Huỳnh Đông một mặt lo lắng cô gái này có ý định muốn mạo danh thay thế, một mặt lại lo mình sẽ thất lễ.
Dù sao anh cũng là một quý ông, nhưng theo thời gian, quý ông cũng phải nóng giận.
Bác sĩ gia đình của Ngọc Thanh cũng xác nhận rồi, Sman không hề nói dối.
Đôi môi xinh đẹp của Sman mấp máy: "Anh Đông làm việc gì cũng rất cẩn thận.
Có cần xuất trình chứng minh thư và các chứng chỉ khác không?"
Phan Huỳnh Đông trả lời: "Không cần."
"Bố, con không muốn chị này đến, con không thích, bố đổi bác sĩ khác đi."
Ngọc Thanh buông một lời rồi từ từ đi lên lầu.
Đối với một đứa trẻ, giọng điệu này thật sự rất ương ngạnh.
Sman híp mắt, khóe miệng có chút cứng ngắc.
Ngay sau đó, chỉ nghe Phanh Huỳnh Đông ôn tồn nói: "Bác sĩ Sman, cô về trước đi, hôm nay không cần khám."
Nghe vậy, Sman mím môi, trong mắt đã hiểu rõ.
Quả nhiên người đàn ông này không phải người bình thường có thể chinh phục được, nhìn thì dễ tính nhưng thực ra lại rất cố chấp, nếu không thì đã không còn độc thân cho đến bây giờ.
Thấy cô đứng im không động đậy, nếu bỏ qua chiếc áo choàng của bác sĩ, cô gần như đang đứng làm người mẫu, đôi mắt thâm thúy, liên tục lướt xung quanh anh khiến anh cảm thấy khó chịu.
Trong số tất cả những người phụ nữ tiếp cận với anh, Sman chắc chắn là người nổi bật nhất về ngoại hình, tính cách của cô ấy cũng không phải lại dễ chơi.
“Từ từ.”
“Còn có chuyện gì sao?”
Cô cùng lắm mới 24-25 tuổi, sao con gái bây giờ lại toàn thích các anh chú thế? Ha ha.
Phan Huỳnh Đông cười lạnh trong lòng.
Cô bước hai ba bước trước mặt Phan Huỳnh Đông, ánh mắt càng thêm làm càn, mùi cơ thể nhàn nhạt quyện với mùi thuốc khử trùng, càng nhìn gần ngũ quan cô càng trở nên tinh xảo..