Là Lê Chí Cường.
Sao anh lại xuất hiện ở đây?
Không phải anh ở trong thành phố Hồ Chí Minh sao?
Trong lòng Vũ Tuyết Trang vừa bi vừa hỉ, cũng không biết phải làm thế nào cho phải, nhất thời hỗn loạn.
Chàng trai ngân hàng hỏi: “Cô Trang, cô có biết anh ta không?” Người đàn ông trước mặt còn trẻ trung, văn nhã, quần áo đắt tiền, quả thực khiến người ta áp lực không ít.
"Không biết."
Vũ Tuyết Trang thốt lên.
Cô biết rằng mình đang cáu, nhưng yêu đương nhàm chán đã xóa sạch nhiệt huyết trong cô.
Khi anh vừa xuất hiện, cô đã mơ hồ háo hức, mong chờ...!Sau khi bảo tỉnh táo chia tay, anh lại đến quấy rầy cô.
Anh chàng ngân hàng nghiêm giọng nói: "Anh à, mời anh đi cho, đừng quấy rầy bữa tối của tôi và bạn gái."
Nghe vậy, Lê Chí Cường cau mày, tóc mái được vuốt sáp, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, càng thêm vẻ chững chạc và vững vàng.
Vũ Tuyết Trang tuy tức Lê Chí Cường, nhưng cô không có ý định phát triển tiếp với anh chàng ngân hàng, đứng lên nói: "Xin hai anh đừng tùy ý đặt danh hiệu cho mình, tôi không thân thiết với các anh đến vậy."
Dứt lời, Vũ Tuyết Trang lấy áo khoác, nhanh chóng,ung dung rời khỏi nhà hàng.
Anh chàng ngân hàng mặt đỏ lên, định đuổi theo thì bị Lê Chí Cường chặn lại.
Anh hết sức tức giận nói: "Anh à, anh đừng vô cớ gây sự! Cô Trang và tôi tình đầu ý hợp, các trưởng bối hai bên cũng đồng ý! Cái kiểu công tử bột mặt dày mày dạn như anh tôi thấy nhiều rồi!"
Tình đầu ý hợp?
Trưởng bối hai bên đều đồng ý?
Sắc mặt Lê Chí Cường có hơi khác thường, sau đó trên mặt không chút biểu cảm ghé vào lỗ tai anh chàng ngân hàng nói mấy câu, đôi môi hồng nhuận lên xuống nhẹ nhàng.
Sắc mặt anh chàng ngân hàng lập tức tái nhợt, rồi chuyển thành vô cùng khó coi.
Cuối cùng anh ta vừa đi vừa tức tối trách mắng: “Dối trá, một lũ dối trá!” Anh ta nhất định phải nói với cha mẹ Vũ Tuyết Trang, con gái họ thực sự quá đáng.
Lê Chí Cường hậm hực xoa mũi, được rồi, hình như anh ta đang gây rắc rối cho Vũ Tuyết Trang...!
Chỉ là anh thanh niên đi xem mắt này hơi phiền, nhưng anh ta quên mất, Vũ Tuyết Trang thực ra rất hấp dẫn, bởi vì tính cách mình, anh ta đã bỏ qua vấn đề nghiêm trọng này.
Nguy rồi, Vũ Tuyết Trang!
Lê Chí Cường vội vàng chạy ra ngoài, người phụ nữ đúng là không khiến anh ta bớt lo, nhưng thật sự muốn buông tay thì vô cùng khó.
"Vũ Tuyết Trang, em chờ chút đã."
Tiếng hét của Lê Chí Cường sau lưng càng ngày càng gần.
Tâm trạng hiện tại của Vũ Tuyết Trang là, tôi không nghe, tôi không nghe thấy gì hết.
Cô ấy nghĩ cái quần gì vậy, lâu rồi không thả lỏng, thậm chí bị xem là ngu xuẩn, cô ấy đột nhiên không muốn như vậy.
Mặc dù dây thần kinh vận động của bác sĩ Trang rất phát triển, nhưng mới chiến đấu được hai phút, đã bất ngờ bị Lê Chí Cường nắm lấy cổ tay.
Trái tim cô ấy nặng nề chùng xuống, khi quay mặt về phía anh, mũi cô hơi chua xót.
Hai mắt cô mở to: “Anh muốn nói gì?” Đôi mắt hạnh càng thêm lấp lánh có thần.
Lê Chí Cường nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Bác sĩ Trang, anh nhớ là chúng ta vừa không liên lạc mấy ngày, cũng chưa chia tay.
Em chưa gì đã đi xem mắt rồi sao?"
Giọng điệu của Lê Chí Cường thực sự không có gì mỉa mai, chẳng qua là người nói vô tâm còn người nghe hữu ý mà thôi, Vũ Tuyết Trang tủi thân, quật cường nói: "Ai nói chưa chia tay? Tôi đã nói rất rõ ràng với anh trong zalo rồi.
Nếu anh không thấy, vậy bây giờ tôi chính thức thông báo với anh, tôi không muốn hẹn hò với anh nữa, bởi vì tính cách của anh quá khô khan, nhàm chán, công việc quá bận rộn… Dù sao chúng ta cũng không hợp, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Sau đó, cô ấy định bỏ đi.
Vũ Tuyết Trang nghĩ, nếu giờ phút này anh thật sự buông tay, vậy thì thôi luôn, đầu xuôi đuôi lọt.
Nếu như…
Lê Chí Cường thả cổ tay cô ấy ra, nhưng một giây sau lại giữ lại.
Vũ Tuyết Trang sửng sốt một chút, nhìn anh gầy gò, nhưng nhiệt độ giữa hai cánh tay không cho phép cô ấy có chút nghi ngờ.
Cô ấy mơ hồ nức nở, nói: "Buông tôi ra, đừng tưởng tôi sẽ mềm lòng."
Bản thân Lê Chí Cường không có lỗi gì, Vũ Tuyết Trang biết Lê Chí Cường là như vậy, cho nên Lê Chí Cường im lặng.
"Anh xin lỗi."
Anh khẽ lẩm bẩm.
Vũ Tuyết Trang giống như một đứa trẻ, lúc thấy tủi thân, bạn càng nhượng bộ thì nước mắt của cô ấy lại càng dâng trào mãnh liệt.
Hơn nữa, bản thân cô ấy cũng là người dễ khóc dễ cười, nên nhất thời không thể kiểm soát.
"Anh biết anh không đủ lãng mạn, không bá đạo, quả quyết như giám đốc Việt, không hiểu tâm tư phụ nữ...!Tôi có nhiều khuyết điểm, em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Sau này anh sẽ không đi lâu như vậy nữa...!"
Lê Chí Cường tuy nói năng vụng về nhưng chân thành, mặc dù chưa đến mức vô cùng xúc động nhưng Vũ Tuyết Trang vừa nghe, trong lòng cũng yếu mềm.
Cô ấy thích kiểu cách, thích ra vẻ, mặt này hoàn toàn khác với Trần Khả Như, cô ấy vốn không có ý đoạn tuyệt, từ sâu thẳm trái tim cô ấy thích anh, nhưng không thể chịu đựng được tính cách và cách làm đần độn của anh ấy.
Cô thích đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo, nhưng người đàn ông mà cô ấy thích không bao giờ như vậy.
Bình thường, những lúc như vậy, vai nam chính chỉ cần trao cho nữ chính một nụ hôn dài kiểu Pháp là đủ...!Thôi, kiếp này cô ấy đừng hy vọng.
Cơn giận của hai người đều chẳng hiểu ra sao, hòa giải lại càng không thể giải thích được.
"Anh vừa nói gì với đối tượng xem mắt của em?"
"Em về nhà khác biết."
"..."
Vũ Tuyết Trang cảm giác được điềm báo không rõ.
Quả nhiên, vừa bước đến cửa nhà, mẹ đã tung chiêu đoạt mệnh liên hoàn chưởng, không biết anh chàng trai ngân hàng đã bịa đặt, hủy hoại danh tiếng của mình trước mặt cha mẹ thế nào, tóm lại, tình hình khiến người ta lo ngại.
"Cha, mẹ, sao cha mẹ còn chưa ngủ?"
Vũ Tuyết Trang vừa tắt máy liền mở cửa, định len lén lẻn vào phòng.
Trong phòng khách, cha mẹ Vũ Tuyết Trang ngồi thẳng tắp, mặt mũi nghiêm nghị, khí thế hung hăng như sắp thẩm vấn.
"Tuyết Trang, nói thật cho cha mẹ biết, có phải có lén có bạn trai không?"
"Con...!chuyện đó còn chưa chắc..." Vũ Tuyết Trang chột dạ nói: "Không thể trách con, cha mẹ muốn tìm đối tượng xem mắt cho con thì ít nhất cũng phải báo trước chứ, sao lại làm khó con, chơi trò tiềm trảm hậu tấu chứ..."
Mẹ Vũ Tuyết Trang nghe vậy, đứng bật dậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Còn chưa chắc mà đã dám ngủ với người ta! Họ Vũ nhà ta bao đời trong sạch lại bị con ranh cô làm hỏng gia phong! Giờ thì phệ bụng rồi, cô muốn tôi tức chết đúng không!"
Vừa nói, hai tay mẹ Vũ Tuyết Trang luống cuống lên người cô ấ, thủ nữ làm nội trợ, lực tay mạnh dã man.
Vũ Tuyết Trang bối rối: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì thế? Con phệ bụng khi nào? Mẹ nói rõ ràng đi, ai đồn vớ vẩn thế?” Chủ đề này bay hơi xa rồi đấy!
"Lại còn dám giả vờ với tôi, Tuấn đã nói với tôi rồi, tôi tạo nghiệt gì mà nuôi ra một đứa con gái không có liêm sỉ...!Bla bla..."
Mẹ Vũ Tuyết Trang nói rất lanh lẹ, không cho cha Vũ Tuyết Trang và Vũ Tuyết Trang có cơ hội xen vào.
Miệng lưỡi sắc nhọn của Vũ Tuyết Trang chính là do di truyền từ mẹ, cô ấy tức đỏ mặt gào lên: "Cha mẹ, con thật sự không có thai.
Nếu mẹ không tin thì đến bệnh viện kiểm tra tổng quan là được chứ gì?" Cô còn đang muốn thật sự có gì đó với Lê Chí Cường đây, nhưng người ta quan minh chính đại, chủ động nắm lấy tay và ôm cô đã là một tiến bộ rất lớn rồi.
Tình hình hiện tại là do anh chàng ngân hàng thêu dệt, hoặc là Lê Chí Cường nói hươu nói vượn!
Nhà họ Vũ đang hỗn loạn thì tiếng chuông cửa vang lên.
Tối om om rồi mà khách nào còn tới?
Cha Vũ Tuyết Trang bước ra mở cửa, thấy đó là một thanh niên mặc âu phục trang nhã, cả người toát lên khí chất tinh anh.
“Chàng trai trẻ, cậu tìm ai?” Cha Vũ Tuyết Trang soi Lê Chí Cường một hồi, chắc chắn không biết.
"Cháu chào bác, cháu tên Lê Chí Cường, là bạn trai của Vũ Tuyết Trang.
Đêm hôm khuya khoắt còn quấy rầy, xin thứ lỗi." Lê Chí Cường phóng khoáng, tự nhiên, lời ít ý nhiều, giọng nam tiêu chuẩn, cùng với cách nói năng và tu dưỡng phút chốc đã lấy được hảo cảm của cha Vũ Tuyết Trang.
Lúc Vũ Tuyết Trang nhìn thấy Lê Chí Cường, biểu tình của cô không khác ăn phân mấy.
Vừa rồi Lê Chí Cường đến dưới nhà, hỏi cô ấy hay là gặp cha mẹ một lần, nhưng Vũ Tuyết Trang từ chối ngay tại chỗ.
Bọn họ còn chưa bên nhau được bao lâu, chưa gì đã về ra mắt cha mẹ, quá nhanh, trái tim nhỏ bé của cô ấy không chịu nổi.
Mặt khác, cô ấy lo lắng cha mẹ sẽ quá nhiệt tình, bạn học Lê Chí Cường sẽ bị sủng ái đến hoảng sợ, hoặc chạy mất dạng.
Mấy chục giây sau, Lê Chí Cường được mời đến ghế sô pha.
Cha mẹ Vũ Tuyết Trang một trái một phải, ánh mắt tập trung cao độ như tia X phong tỏa chặt chẽ, Vũ Tuyết Trang đứng ở một bên như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.
Cô cảm thấy trong lòng lành lạnh: Xong rồi, xong rồi, tự chui đầu vào rọ.
Lê Chí Cường đáng nhìn thấy cảnh tượng lớn này, vội vàng nói: "Bác trai, bác gái, trước hết, cháu phải xin lỗi hai bác, cháu quen biết Vũ Tuyết Trang được hai năm, mới hẹn hò được một tháng nên không kịp đến thăm hai bác.
Tối nay có chút hiểu lầm cần làm rõ, nên mạo muội tới thăm.”
Mẹ Vũ Tuyết Trang nhìn quần áo, tướng mạo, khí chất của thanh niên này chỉ nháy mắt là suýt bay anh chàng ngân hàng ngàn cây số, không hiểu sao con gái bà lại mang về một thiếu niên ưu tú, bà có chút mù mờ, không hiểu ra sao.
Nếu như người đàn ông này mà làm phình bụng con gái mình, xem ra là chuyện tốt tới, gạo đã nấu thành cơm, đến lúc đấy mọi thứ sờ sờ ra, cũng không lấp liếm được.
Lê Chí Cường tiếp tục nói: "Tối nay cháu có nói vài câu không đúng sự thật với đối tượng xem mắt của Tuyết Trang vì lúc đó cháu giận quá nên không tính đến hậu quả.
Xin hai bác tin tưởng, cháu và Tuyết Trang tuy yêu nhau nhưng vẫn luôn có khuôn phép, không làm gì vượt quá ranh giới...!"
Mẹ Vũ Tuyết Trang cười nói: "Không sao, nhà bác không phải kiểu gia đình cổ hủ, tuổi trẻ yêu đương là chuyện bình thường.
Chỉ là, Tuyết Trang không nói cho hai bác biết con bé đã có bạn trai, nếu không hai bác đã chẳng giới thiệu đối tượng cho nó."
Nhân tiện, bà âm thầm lườm Vũ Tuyết Trang.
Vũ Tuyết Trang đâu dám nói gì, cả người như con thỏ thấp thỏm.
Được rồi, được rồi, bây giờ tất cả là lỗi của cô ấy.
Rõ ràng bình thường chính mẹ nói, chưa chắc chắn thì đừng dẫn về nhà, nếu không hàng xóm thấy sẽ lắm chuyện.
"Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai tám."
"Bây giờ cháu làm gì?"
"Trợ lý công ty."
"Trợ lý mảng nào?"
"Bác gái, có phải ý bác muốn hỏi tiền lương hàng năm của cháu là bao nhiêu?".