Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 333: Đừng Hòng Uy Hiếp Tao






Trần Khả Như quẳng ra một câu, kéo mũ của Võ Anh Thư ra, nắm chặt tóc cô ta, kéo thật mạnh.

"Trần Khả Như, mày..."
Võ Anh Thư giật đầu về sau, khuôn mặt căng thẳng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, người đàn bà này có điên rồi sao, cô ta không rõ tình trạng bây giờ hả?
“Mày là loại đàn bà độc ác, tao mà không cho cô biết tay thì đúng là không nuốt trôi cơn giận này!”Trần Khả Như thật sự chịu đủ rồi, đè nén mấy tháng, cô không nhịn được nữa, cô cần phải trút hết hả ra, hả giận! Bất chấp hậu quả!
Chủ yếu là quá đột ngột, Võ Anh Thư bị cô giật cả mảng tóc, ngoài sự đau đớn, mắt cô ta trợn lên tức giận: "Trần Khả Như, tao đổi ý, tao sẽ giết con gái mày! Tất cả những thứ này đều do mày ép tao!"
Trần Khả Như dứt khoát nói: "Tao đã sớm coi con bé chết từ lâu rồi! Bắt đầu từ bây giờ, mày đừng hòng uy hiếp tao!"
Vừa nói, cô lại lao vào đánh nhau với Võ Anh Thư, dùng hết hỏa lực, kéo, cắn, cào, cấu, đấm, đá… tất cả các phương thức và phương tiện cô có thể sử dụng, tất cả đều trút lên Võ Anh Thư.

Thể lực của Trần Khả Như không phải quá dũng mạnh, chỉ là quá tức giận nên nhất định phải trả thù!
Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu muốn để cô phải chịu đựng những nhớ nhung và đau khổ khi không được gặp con mỗi ngày, thì thà quyết tâm đanh đá một lần, quyết không để kẻ xấu được như ý.

Nhiều lần cô tỏ ra yếu thế, điều này tương đương với việc khuyến khích Võ Anh Thư càng được đà lấn tới.

Hơn nữa, quyền chủ động nằm trong tay đối phương, tâm tư cô ta xấu xa, nếu con bé bị giáo dục tam quan bất chính, dính đủ loại thói hư tật xấu, há chẳng phải tương đương với hại con bé!
Võ Anh Thư ngàn vạn lần cũng không ngờ tới Trần Khả Như lại dám to gan quyết tuyệt đến thế, hai người phụ nữ bắt đầu cấu xé và đánh nhau bất chấp hình tượng.

Lúc Lê Hoàng Việt chạy đến hiện trường, thấy cảnh tượng trước mắt khiếp sợ đến mức dở khóc dở cười..

Anh nhìn thấy vợ mình hết sức dũng mãnh, mặc dù trên người bị thương, lại hung hãn nhảy lên trên người của đối phương, ngồi chàng hảng, đánh đấm bừa bãi, khuôn mặt của Võ Anh Thư bị đánh không ra gì, chảy không ít máu.

Theo tầm mắt của Lê Hoàng Việt, phát hiện rất nhiều tóc vương vãi trên mặt đất, mày kiếm của anh nhíu lại thật sâu, ánh mắt lóe lên, nắm chặt tay.

Trần Khả Như buộc tóc đuôi ngựa thấp, tuy bù xù nhưng không có dấu hiệu rụng rõ rệt.

Võ Anh Thư vừa ra khỏi nhà tù, tóc cắt nên chưa dài quá vai, cho nên nó là của Võ Anh Thư.

Vì vậy, anh buông lỏng nắm tay ra, im lặng, ở bên cạnh nhìn một hồi.

Quãng thời gian này, Trần Khả Như kìm nén quá vất vả, kể cả chồng và gia đình cũng không thể hiểu được tâm tư của cô, anh chỉ có thể ở bên cạnh sốt ruột.


Cũng không biết trước đây Võ Anh Thư có quấy nhiễu cô ấy không, người đàn bà này!
Lê Hoàng Việt càng cảm thấy đau lòng vì vợ mình hơn.

Phải rất lâu sau, Trần Khả Như mới dừng lại, khi xuống khỏi Võ Anh Thư, toàn thân cô mệt phờ, nằm ngửa trên mặt đất, thở hổn hển.

Trong lòng sung sướng tràn trề.

Tuy mặt mũi chẳng ra làm sao, nhưng thần tình lại hững hờ, không có chút phiền muộn nào.

Lê Hoàng Việt đi tới, chắn ánh nắng trước mặt cô, dưới ánh mắt hẹp dài của anh là vẻ thư thái.

Anh rất vui vì lý trí của Trần Khả Như đã trở lại, chuyện này chung quy nên chấm dứt.

Lúc phải quyết đoạn mà do dự không quyết, sau cùng phải nhận hoạn loạn.

Võ Anh Thư mở to đôi mắt sưng tấy của mình, không cam lòng nối: "Trần Khả Như, mày sẽ hối hận..."
Ánh mắt Lê Hoàng Việt trở nên sắc bén, giọng nói giống như Diêm La địa ngục: "Chết đến nơi rồi mà còn dám khoác lác không biết ngượng.

Cô sẽ chôn theo cong gái tôi, nhưng không phải bây giờ, tôi sẽ cho cô sống không được, chết cũng không xong!"
Võ Anh Thư đột nhiên nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn, hai người trước mặt đều điên cuồng, sao đến cả con ruột của mình, bọn họ cũng không quan tâm chứ?
Cô ta bất luận thế nào cũng đều nghĩ không ra, cô ta đoán sai rồi, cô ta không còn gì để cò kè cả!
Trên mặt cô ta lộ ra vẻ phiền muộn, suy bại.

"Nói đi, ai giúp cô? Đồng bọn của cô ở đâu?"
"Anh nghĩ tôi sẽ nói sao?"
Võ Anh Thư nở một nụ cười kéo dài hơi tàn, vô cùng mỉa mai.

Lê Hoàng Việt không vừa ý, sự tàn bạo trong mắt dần lộ ra: "Nếu ngục giam không quản được cô, cô yên tâm, tôi sẽ không giao cô cho cảnh sát, tôi sẽ tự mình phái người giam cô, từ từ tra tấn cô, như thế nào? Dù sao chuyện đến nước này, tôi cũng không vội!"
Võ Anh Thư dần dần lộ vẻ sợ hãi, cô ta không sợ chết, từ khi lên kế hoạch cho chuyện này cô ta đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, nhưng giờ cô ta không biết liệu mình có chống lại được sự tức giận và trừng phạt của Lê Hoàng Việt hay không.


Lê Hoàng Việt là loại đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc, cô ta biết rất rõ điều này.

.

truyện kiếm hiệp hay
"Chúng ta thỏa thuận đi, nhân lúc tôi vẫn còn kiên nhẫn với cô, cô lập tức nói những gì cô biết, kể cả người chủ đứng sau chỉ huy cô và con gái tôi.

Sau đó, tôi có thể xem tình hình và xem có thể khoan hồng không!"
Lê Hoàng Việt đầu tiên đe dọa Võ Anh Thư, sau đó cho cô ấy ta chọn, chơi chiến thuật tâm lý.

Trần Khả Như hiểu rõ, chỉ dựa vào cô thì không thể làm gì Võ Anh Thư.

Cô quá yếu, sẽ bị kẻ khác cố ý lợi dụng, đùa bỡn.

Trần Khả Như đứng thẳng dậy, nhìn cô ta.

Quả nhiên, thái độ của Võ Anh Thư đã có chút nới lỏng.

Nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh, đối phương cũng không có lập tức phản bác lại lời của Lê Hoàng Việt, cho thấy cô ta đang suy nghĩ.

Như vậy, đứa nhỏ còn sống sao?
Cô tự nhủ, đừng có kỳ vọng, nếu không sẽ thất vọng.

Môi Võ Anh Thư mấp máy: “Lê Hoàng Việt, tôi muốn sự bảo đảm của anh, nếu không thì làm sao tôi biết anh có nuốt lời hay không!” Dẫu sao anh ta cũng là kẻ tàn bạo, nhẫn tâm, chắc gì nói lời đã giữ lời!
Cô ta rõ ràng cảm thấy mình chuyển từ chủ động sang bị động, cảm giác này quá tệ, giống như kẻ bại trận!
Chết tiệt, cô ta thật sự hối hận, sớm biết như vậy, vậy tại sao không để Trần Khả Như từ từ giao tiền? Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt khó đối phó hơn cô ta nghĩ.

Lê Hoàng Việt hung ác nói: "Cô cho rằng cô có tư cách để mặc cả với tôi sao? Cô nên cầu nguyện con gái tôi được bình an vô sự, nếu không tôi sẽ không để cô yên thân!"
Trần Khả Như cảm thấy đây mới là Lê Hoàng Việt, nếu anh ăn nói nhẹ nhàng, từ tốn trái lại mới không đúng, hoàn toàn không áp chế được Võ Anh Thư.


Con ngươi Võ Anh Thư đảo nhanh, ngập ngừng mở miệng: "Con gái anh ở..."
"Bang Bang" hai tiếng súng trong hẻm tạo thành những tiếng vang dài.

Giữa ánh chớp súng lóe lên, Lê Hoàng Việt nhanh chóng ôm Trần Khả Như ngã sang một bên, chặn trước người cô.

Đầu óc Trần Khả Như hỗn loạn, khuôn mặt và hơi thở đều bao trùm khí tức của Lê Hoàng Việt.

Có người nổ súng?
Đó có phải là đồng phạm của Võ Anh Thư đang nấp trong bóng tối? Hay là kẻ đứng sau chỉ huy!
Lúc này, đội trưởng Dư cử người xông tới đuổi theo kẻ bắn lén.

"Hoàng Việt, có bị thương không?"
Trần Khả Như lo lắng kiểm tra lưng của Lê Hoàng Việt,sau khi xác nhận anh ổn, mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi quá nguy hiểm, nếu bước thêm một bước...!Gần một phút sau sự chú ý của Trần Khả Như mới trở lại, cô bàng hoàng phát hiện Võ Anh Thư bị một phát đạn vào ngực, máu loang lổ cả chiếc váy.

Đội trưởng Dư thăm dò mũi của Võ Anh Thư, hơi thở mỏng manh, dứt khoát nói: "Lập tức dùng cáng đưa đến bệnh viện cấp cứu!"
"Võ Anh Thư, cô không được phép chết, nói cho tôi biết, con gái tôi ở đâu?"
Trần Khả Như hoàn toàn kích động, trong mắt hiện lên chấp niệm, cô xé bừa quần áo của mình, chặn vết thương lại không cho máu chảy ra.

Mặc dù Võ Anh Thư tự làm tự chịu, nhưng cô ta cứ chết thế này, làm sao có thể!
Trong miệng Võ Anh Thư cũng phun ra máu, trong miệng rên rỉ: "Con gái cô đang ở chỗ… cô"
"Ở đâu, cô nói mau đi!"
Máu toàn thân Trần Khả Như như đang sôi trào, như dồn hết lên môi cô, dù chỉ nói thêm một chữ cũng tốt, ai cũng biết thời gian không thể kéo dài, đứa nhỏ bây giờ có thể không sao, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Chẳng được như nguyện.

Cuối cùng, Võ Anh Thư trút hơi thở cuối cùng, tim ngừng đập.

Trần Khả Như không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, vừa thất vọng, vừa tiếc nuối, vừa hối hận, cuối cùng biến thành đau khổ.

Cô vốn định đập nồi dìm thuyền, quyết đánh đến cùng, vì cái chết của Võ Anh Thư, bây giờ thành chuyện cười.

Cô là bác sĩ còn không cứu được bệnh nhân chứ đừng nói đến con gái ruột của mình.


Lê Hoàng Việt ôm người phụ nữ đang quỳ nửa quỳ trên mặt đất lên, ôm chặt vào lòng: "Bà xã, không phải lỗi của em."
Anh dừng lại, nói: "Chúng ta không tìm nữa, coi như con gái chúng ta đã chết đi."
Giọng điệu đầy bất lực.

Trần Khả Như không thể bác bỏ nó, không cam lòng, không đồng ý thì có thể làm gì?
Họ chỉ có thể chờ cảnh sát bắt được sát thủ, thậm chí không nhìn thấy mặt kẻ đó, nếu đối phương ẩn trong người bình thường, căn bản khó mà tìm được, hy vọng rất mỏng manh.

Thi thể của Võ Anh Thư được vận chuyển đi.

Lê Hoàng Việt đưa Trần Khả Như đến bệnh viện để điều trị vết thương, khi trở về nhà thì không thể tránh Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh thấy.

Nhưng hai vợ chồng vẻ mặt trầm mặc, nặng nề.

Hai vợ chồng già không dám hỏi, chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra, Trần Khả Như trông như đã đánh nhau với người khác đánh.

Đêm đó, Trần Khả Như nằm thẳng, không hề buồn ngủ chút nào.

Lê Hoàng Việt ôm vợ, trầm mặc nói: "Nếu em cảm thấy không thoải mái, chúng ta làm đi?"
Lần đầu tiên nghe thấy Lê Hoàng Việt dùng giọng nghiêm túc nói chuyện này, Trần Khả Như cảm thấy không ngừng chua xót.

Không người đàn ông và phụ nữ nào có ham muốn khi đang khổ sở, nhưng Lê Hoàng Việt cảm thấy như vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Anh muốn làm cho cô mệt mỏi, mệt đến không còn sức nghĩ đến những chuyện ngoài lề.

"Đừng, em đang suy nghĩ vài thứ.

Cuối cùng thì Võ Anh Thư muốn nói gì."
"Cô ta muốn nói gì?"
"Lời cuối cùng là ở chỗ… cô, vậy là ở chỗ có liên quan đến em sao?"
Trần Khả Như đột nhiên bật người xuống giường, con ngươi tụ lại, chợt hiểu ra: "Đúng, đúng vậy! Đáng lẽ em phải nghĩ tới từ lâu rồi!"
Ban ngày quá kích động căn bản không bình tĩnh để suy nghĩ thấu đáo, giờ cảm thấy mình đã bỏ lỡ thời cơ.

"Chúng ta sẽ lập tức nhờ đội trưởng Dư giúp đỡ, đến nhà em, đến bệnh viện, tất cả mọi chỗ có thể nghĩ tới, chúng ta nhất định sẽ tìm được!".