Cách đó không xa, Rocky mặc trang phục đăng quang, từ trên cao nhìn xuống, quẳng mắt thương hại lại vênh váo: "Công chúa Thư, trước khi chết, bà có gì muốn nói không?"
Công chúa Thư đang thoi thóp, không chút nhúc nhích, như thể bà ta đã chết.
Nhưng, bà ta vẫn còn sống.
Bà ta mở mắt, trừng trừng nhìn Rocky, nhưng không nói gì.
Sự hận thù trong mắt bà như ngọn lửa hừng hực, như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh mới có thể xoa dịu nỗi uất hận và tức giận trong lòng.
Trần Khả Như giật mình nhìn, cô nghĩ, lúc này công chúa Thư không muốn nhìn thấy mình.
Lê Hoàng Việt bất ngờ móc cổ cô, khóa cô trong lòng, ánh mắt cô chìm sâu vào hơi thở trong trẻo của anh.
Khung cảnh âm trầm.
Cô biết rõ, hơn nữa tưởng tượng được những gì sắp xảy ra.
Cô không biết phải xếp yên Tô Mi vào một góc thế nào, cô oán trách đối phương vô tình, nhưng không thể phủ nhận quan hệ huyết thống giữa họ.
"Rocky, tao đợi mày dưới địa ngục."
Mọi người đều tưởng công chúa Thư không nói gì, không ngờ bà ta lại mở miệng.
Khóe miệng Rocky lộ ra nụ cười khó ưa, không chê vào đâu được: "Dì yên tâm đi, tôi sẽ tại vị ít nhất mấy chục năm nữa, ngài cứ từ từ đợi!"
Sau đó, anh ta đột nhiên chuyển chủ đề, nói: "Hành hình!"
Sau khi có lệnh, mấy binh lính dễ dàng kéo bà lên, tròng cổ vào giá treo, rất nhiều đàn bà và trẻ em lần lượt che mắt, không dám nhìn cảnh tượng kinh hãi như vậy.
Trần Khả Như siết chặt mười ngón tay, nhịp tim ngưng trệ như đã phủ bụi.
Trước khi chết, cô chưa từng gọi Tô Mi một tiếng mẹ, cô nghĩ, công chúa Thư chắc cũng khinh thường.
"Chờ đợi!"
Một thanh âm cao vút, vang dội cắt ngang sự căng thẳng trong toàn bộ quảng trường.
Rocky cau mày, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm: "Bá tước Mike, ngài có ý gì, chẳng nhẽ ngài muốn xin tha cho kẻ sát nhân này sao?"
Trần Khả Như theo phản xạ ngẩng đầu lên, lòng giãn ra, là Mike, anh ta ra mặt.
Khi Trần Khả Như thở phào nhẹ nhõm, tỉnh táo lại, đụng phải ánh mắt thâm thúy dò xét của Lê Hoàng Việt, không hiểu sao lại chột dạ.
Không đúng, tại sao cô phải chột dạ.
Vì vậy, cô thản nhiên giải thích: "Không phải em, em không tìm anh ta."
Nhưng Lê Hoàng Việt lại có vẻ không tin lắm, mắt híp lại, con ngươi chìm sâu, khó dò cảm xúc.
Trần Khả Như không có thời gian để ngẫm nghĩ, nghe Mike nói tiếp: “Hoàng tử Rocky, không, quốc vương Rocky thân yêu của tôi, tôi có một bản báo cáo về việc khám nghiệm tử thi của nữ hoàng và chất độc đã gây ra cái chết của bà.
Xin mời các thành viên hoàng thất và các đại biểu tới xem kỹ."
Mặt Rocky biến sắc, giờ muốn ngăn cũng không kịp, vì Mike không chỉ để người hầu của mình phân phát, hơn nữa từ trên tầng cao, những chồng giấy A4 hòa cùng gió đông, đổ xuống phía dưới quảng trường.
Trong vòng chưa đầy một phút, mấy ngàn người, gần như ai cũng bắt được tài liệu, nghiêm túc đọc nó.
Trần Khả Như thấy trong bảng báo cáo đề cập, nữ hoàng Sarah bị trúng một chất độc chiết xuất từ nhiều thành phần hóa học độc hại, không màu, không vị, tuy nhiên, sẽ mất ít nhất ba hoặc bốn giờ để chất độc phát tác hoàn toàn, và có thể lấy mạng người.
Vì vậy, thời gian công chúa Thư ở trong phòng khách ngắn ngủi như vậy không thể ra tay, hung thủ có thể là bất cứ ai.
Rocky cứng đầu nói: "Một thông tin có thể chứng minh điều gì? Mike, hình như anh suy nghĩ quá hão huyền? Tôi là vua nước Ý, tôi có quyền tống anh vào tù, nếu như anh thực sự muốn đối kháng với tôi! Công chúa Thư là hung thủ, tìm được chất độc trên người bà ta.
"
Mike cười nhạt: "Xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người đâu, truyền nhân chứng!"
Trong sự nghi ngờ của mọi người, người hầu của Mike đưa một người đàn ông và một phụ nữ đến vị trí chính giữa dễ thấy nhất của quảng trường.
Trần Khả Như thấy rất rõ, người phụ nữ là quản gia thân cận bên cạnh nữ hoàng, còn người đàn ông mặc áo khoác trắng, trên túi có thẻ hành nghề, là một bác sĩ.
Hiển nhiên, ngay sau khi cả hai xuất hiện, Rocky trợn mắt không tin nổi, bắt đầu hoảng loạn.
Trong đám đông, có người hét lên: "Ông ta là bác sĩ riêng của nhà hoàng tử Rocky".
Mike rủ rỉ công khai chân tướng.
Bác sĩ riêng của Rocky đã cẩn thận phát triển một loại thuốc độc, Rocky mua chuộc quản gia riêng của nữ hoàng, còn hứa hẹn nhiều điều.
Hai người đáng lẽ đã bị Rocky diệt khẩu, hiện tại còn sống là nhờ Mike cứu được.
Giờ phút này, họ ở đây để vạch trần bộ mặt thật của Rocky.
"Rocky, anh còn nói gì muốn nói không? Đầu độc nữ hoàng và giá họa công chúa Thư đều là tử tội!"
"Giết hắn! Giết tên ác ôn lòng dạ tiểu nhân!"
"Đúng, mau bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy mất!"
"..."
Trong lúc nhất thời, mọi người đều chỉ trích Rocky, anh trở thành mục tiêu đả kích của dư luận, anh ta định giải bày, trả đũa lại, nhưng trước chứng cứ đanh thép vậy chỉ có thể tái mặt, xụi lơ.
Anh ta còn không hiểu tại sao mọi thứ lại như thế này!
Bọn họ hiệp sức chỉnh anh ta!
Trần Khả Như vừa hồi hộp vừa phấn khích, không ngờ mọi chuyện sẽ xoay chuyển.
Chẳng qua chỉ thấy có hơi lạ, Rocky rất âm hiểm, nhưng Mike không giống một người đầu óc như vậy, sao anh ta có thể bài bố cục diện tuyệt diệu như này, trước mặt mọi người phơi bày toàn bộ âm mưu của Rocky?
Chẳng nhẽ từ trước tới nay, cô luôn đánh giá thấp đối phương?
Lê Hoàng Việt lặng lẽ theo dõi mọi chuyện, như thể dù xung quanh xảy ra chuyện gì anh cũng chẳng chút dính dáng.
Rocky bại như núi đổ.
Rào chắn bị mọi người đạp đổ, ngay cả mấy người ủng hộ anh ta cũng lần lượt lùi về phía sau, còn em gái hắn, công chúa Phi Phi, lúc này hận không trốn được vào trong đám người, nhanh chóng trốn khỏi đây, giả vờ như không biết.
Những chuyện đại nghịch bất đảo Rocky làm, không cần kéo cô ta vào chết cùng, đâu có liên quan gì đến cô ta.
Rocky bị chúng bạn xa lánh, phòng tuyến trong lòng của anh ta hoàn toàn bị đánh sụp, mặc dù trong mắt thâm độc và bướng bỉnh, nhưng cũng chẳng thể kháng cự bị binh lính bắt đi, sự không cam lòng nồng đậm và hận thù chất chứa tận xương tủy.
Ngay khi hết thảy mọi chuyện trải qua bao khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả, bỗng nhiên ngoài quảng trường xuất hiện rối loạn.
Trần Khả Như nhìn tới.
Theo cô thấy, là hai đội ngũ người á đông mặc quân phục.
Không, họ là người Việt Nam, vì có huy hiệu cờ đỏ sao vàng trên mũ.
Giữa hai hàng quân có một vài người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da.
Họ dần dần tiếp cận trung tâm của sự hỗn loạn mà không hề bị cản trở, người đàn ông dẫn đầu có khuôn mặt chữ điền vô thức liếc về hướng Lê Hoàng Việt, lễ độ gật đầu, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt.
Trần Khả Như có linh cảm ông ta biết Lê Hoàng Việt.
"Tôi là đại diện bộ ngoại giao Việt Nam, nghe tin nữ hoàng Sarah của quý quốc qua đời, chúng tôi vô cùng lấy làm tiếc và đau buồn về chuyện này.
Tuy nhiên, có một điều khác cần quý quốc xem xét công lý, hoàng tử Rocky của quý quốc đang nhốt trùm kinh tế trọng yếu của nước tôi, anh Lê Hoàng Việt và vợ anh ấy, cô Trần Khả Như, nhằm tống tiền và âm mưu gây rối...!"
Nhà ngoại giao này quả nhiên lợi hại, vài ba lời đã nói lên mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Khả năng rất lớn là nếu nước Ý không giao người sẽ ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai nước, nổ ra chiến tranh, v.v...
Thành viên hoàng thất cùng với thành viên cốt cán trong tổ chức chính trị ngay lập tức hoảng hồn, cử đại diện để liên lạc và đàm phán với bên phía các nhà ngoại giao.
Trần Khả Như cuối cùng cũng hiểu được, hóa ra chủ ý của Lê Hoàng Việt là thế này.
Bản thân nước Ý là một nước nhỏ nên đương nhiên phải kiêng dè các nước lớn xung quanh.
Lê Hoàng Việt có thể thuyết phục quan chức trong bộ ngoại giao ra mặt, nhất định đã đả động bên phía chính phủ.
Người đàn ông của cô thật cơ trí như vậy, âm thầm bày mưu lập kế, nắm bắt tình hình tổng thể, đánh phủ đầu.
Lúc này, trong lòng Trần Khả Như dâng trào, ngàn câu vạn chữ, đến lúc thốt ra chỉ còn một câu: "Hoàng Việt, cảm ơn anh."
Lê Hoàng Việt nhướng mày, đôi mắt sâu lộ ra vẻ cưng chiều, mỉm cười: "Ngốc, không phải anh nói rồi sao, em không cần lo lắng, hôm nay chúng ta có thể đi."
"Vâng."
Trái lại chính cô không đủ tin tưởng, suy nghĩ quá nhiều.
Hai bên đạt được thỏa thuận, nước Ý không còn cách nào khác ngoài việc thả người và xin lỗi.
Trần Khả Như thở phào nhẹ nhõm, quá tốt, cuối cùng cũng có thể bình an trở về, hơn nữa gươm chưa dính máu đã thắng, không có thương vong vấn đề đã được giải quyết một cách tốt đẹp.
Đôi mắt cô không tự chủ rơi xuống giá treo cổ.
Đột nhiên, có người hét lên: "Người đâu, công chúa Thư hôn mê!"
"Không ổn, công chúa Thư không thở nữa!"
Trần Khả Như nghe thấy hai tiếng hét, mặt biến sắc, lập tức thoát khỏi sự giam cầm của Lê Hoàng Việt, lao tới: "Tránh ra, mau tránh ra, tôi là bác sĩ!"
Lê Hoàng Việt ngước mắt nhìn, người đã như vụt đi như tên bắn.
Nhưng anh không ngăn cản, chỉ dịu dàng nhìn cô.
Trần Khả Như là một người phụ nữ tốt bụng, mặc dù cô mạnh miệng, vì vậy với tư cách là người đàn ông của cô, Lê Hoàng Việt chọn ủng hộ cô vô điều kiện.
Nghe vậy, mọi người chừa lại một vị trí.
Trần Khả Như ngay lập tức để công chúa Thư nằm ngang, kiểm tra mắt, miệng, nhịp tim và mạch của bà.
Là bị sốc!
Trần Khả Như kịp thời hồi sức tim phổi cho công chúa Thư, ép tim 15 lần vẫn không có phản ứng gì, cô liền mở miệng hô hấp nhân tạo cho đối phương.
Như thế, lặp đi lặp lại.
Mọi người không khỏi cảm thán, công chúa Thư bị oan, nếu lúc này chết, không cứu được, cũng quá đáng thương.
Trần Khả Như lặp đi lặp lại, lâu đến mức ngay cô cô cũng không còn hy vọng, trên mặt trắng bệch bỗng có động tĩnh, công chúa Thư nhíu mày, thân thể yếu ớt run rẩy.
Cô ngừng động tác cấp cứu, nhưng hoàn toàn không để ý, sau lưng đã ướt sũng, dây thần kinh căng thẳng từ từ thả lỏng.
Lúc này, xe cấp cứu và cáng chạy tới.
Các nhân viên y tế khiêng công chúa lên cáng, nhưng không ai để ý, công chúa đang thở thoi thóp, mở mắt ra nhìn rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Là con bé.
Người đã cứu bà là Trần Khả Như.
Có biết hay không thực ra, với Trần Khả Như không có ý nghĩa mấy.
Chỉ cần mẹ cô còn sống là được.
Mạng sống lấy lại chẳng dễ, có thể đoạt lại được phải nhờ ông trời đã rộng tay.
Cô duy trì tư thế quỳ, đột nhiên, một luồng hơi ấm đến gần, một cái khăn áp lên trán cô.
"Toàn là mồ hôi."
Trong giọng nói lạnh lùng của anh mơ hồ có một chút phàn nàn..