"Đáp lễ gì?"
Nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin và mưu lược của anh, Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy trong lòng hồi sức.
"Bà xã, cho anh thêm mấy ngày, chúng ta sẽ mau chóng về nhà.
Chuyện anh ghét nhất trên đời là có người uy hiếp anh!"
"Vâng."
Trần Khả Như gật đầu, dựa vào vai anh.
Thực ra, điều đó cũng chẳng hề gì, có anh ở bên, ở đâu cũng ấm áp như mùa xuân, nơi tâm an định chính là quê hương.
Đúng như lời Lê Hoàng Việt nói, mấy ngày sau họ sống khá thoải mái, không ai đến quấy rầy, cũng không nghe thấy tiếng chẳng có thấy biến to động nhỏ gì.
Trong cung Rocky đồ ăn còn tinh tế, ngong miệng, tự nhiên cô có ảo giác mình đang đi nghỉ.
Mỗi ngày, Lê Hoàng Việt sẽ cùng cô tắm nắng trong hoa viên của Rocky.
Một chiếc ghế bập bênh làm thủ công được bày trong hoa viên, Trần Khả Như thư thái nằm ngửa đầu.
Trời xanh thăm thẳm, mây trăng nhẹ trôi, nhiệt độ dễ chịu đã đưa sự lười biếng của con người lên đến đỉnh điểm.
Gió nhẹ phe phẩy gò má, như tiếng tình nhân thì thầm, ngọt ngào, miên man.
Lê Hoàng Việt cáo ráo không ngại gì, ngồi trên khoảng đất trống bên cạnh ghế bập bênh, thân trên vẫn ngang bằng với cô, thậm chí còn có thể từ trên nhìn xuống cô.
Trên ghế bập bênh, Trần Khả Như nhắm hờ mắt lại, trên mí mắt trắng hàng mi dài cong vút, ngũ quan thả lỏng, môi cười nhàn nhạt, khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng lạnh lùng ngày thường.
Mái tóc đen như mực của cô đã dài ra rất nhiều, không biết tự lúc nào mới qua tai mà giờ đã phủ bờ vai cô, dưới ánh mặt trời, tóc càng đen bóng, như tản ánh sáng, giống với dung nhan cô, thu hút người khác.
Vậy nên, bàn tay Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng cẩn thận lướt trên bụng phẳng, hiếm khi ánh mắt lên toát lên vẻ thành kính.
Dưới lớp áo là tử cung của người phụ nữ, một sinh mệnh nhỏ bé, ngoan cường đang chớm nở trong bụng mẹ, là kết tinh của tình yêu giữa cô và anh.
Như Trần Khả Như, anh cũng biết, có đứa trẻ này chẳng dễ dàng gì.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng áp tai vào đó, dưới lớp vải mỏng, anh vẫn không cảm nhận được hơi thở và mạch đập.
Lê Hoàng Việt không nhịn được hôn nhẹ lên quần áo của cô.
Anh sắp làm cha!
Không thể tin được!
Đúng là điều kỳ diệu!
Nhưng chính vì đứa trẻ này mà giám đốc Hoàng Việt không cách nào mơ tưởng tới gì đó.
Người phụ nữ không tự chủ này, hết lần này tới lần khác, lúc ngủ rất không đứng đắn, muốn ‘quấy rối’ anh, tay chân như bạch tuộc, kéo thế nào cũng không ra.
Cô “get” kỹ năng mới đến hành hạ anh sao?
Lê Hoàng Việt không khỏi dở khóc dở cười, chuyên tâm tắm hết nước lạnh sang nước nóng.
Chẳng còn cách nào, chỉ có thể chờ nhãi con trong bụng ra ngoài rồi, tính toán, bàn bạc bồi thường sau.
Trần Khả Như cảm thấy bụng rất thoải mái, mơ mơ màng màng buồn ngủ, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.
"Vẫn nhìn, không mệt sao?"
Một lúc lâu sau, môi của Trần Khả Như mấp máy, vẻ mặt lười biếng, dáng vẻ uể oải, tròng mắt khép hờ, phong tình vô hạn.
Cô vốn dĩ chỉ hỏi bừa, anh chàng này trở nên dịu dàng, thật sự có chút buồn nôn, Lê Hoàng Việt lạnh lùng vì cô biến thành ân cần.
"Tối hôm qua có mệt không?"
Lê Hoàng Việt hỏi ngược lại, trong lời nói còn đan xen chút trêu chọc.
Trần Khả Như mở vèo mắt ra, khuôn mặt gần trong gang tấc mang theo nụ cười thâm thúy, vết thương của anh đã khá hơn nhiều, mấy vết thương trên mặt chuyển sang màu xanh vàng, chẳng bao lâu nữa, có thể khôi phục lại khuôn mặt như họa, như ngọc.
"Ý anh là gì?"
Trần Khả Như đột nhiên có dự cảm xấu.
Lê Hoàng Việt cười không nói, nhưng ánh mắt rơi vào bàn tay búp măng của cô đang rủ ở bên.
Trần Khả Như đỏ mặt, cáu nói: "Anh...!anh không biết xấu hổ!"
Tối hôm qua cô lao động hơn một tiếng đồng hồ không ngừng, sau đó vì quá mệt, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, buổi sáng tỉnh dậy, Lê Hoàng Việt cố chấp quấn lấy cô, dáng vẻ cầu mà khỏa thỏa.
Xin nhờ đấy, cô là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai không thể quá sức.
Lê Hoàng Việt nói năng lý lẽ, vẫn ung dung: "Chẳng lẽ em không biết chuyện mình làm sao?"
Trần Khả Như đột nhiên ngửa lên, mặt đỏ bừng, trợn mắt nhìn, cô nói: "...!Nói rõ đi, chuyện của ai? Lê Hoàng Việt, tiếng Việt của anh do giáo viên thể dục dạy à?"
Trần Khả Như thực sự khâm phục da mặt anh, nhưng lúc nào cũng giả bộ nghiêm túc khiến người ta không thể phát cáu.
Cô dứt khoát giận dỗi, nói: "Tốt thôi, tối nay ngủ giường riêng hoặc phòng riêng, như vậy giám đốc Việt không bị làm khó nữa."
Lê Hoàng Việt nắm lấy tay cô, hôn lên khuôn miệng đầy hương thơm của cô.
Ánh mắt anh say đắm lòng người, Trần Khả Như không khỏi cảm thấy mình như được một luồng điện thư thái xoa dịu, chỉ nghe đối phương ghé sát tai cô nhẹ nhàng thở ra: "Cho dù em không làm gì, đối với anh mà nói, tất cả đều là sự quyến rũ không thể cưỡng lại giống như thuốc phiện."
Trần Khả Như nhoẻn miệng cười, chẳng cần anh nói quá nhiều lời âu yếm, thỉnh thoảng nói một câu cũng khiến lòng rung rinh.
Vốn định tắm nắng, nghỉ ngơi yên ổn, bởi vì những suy nghĩ xấu xa của Lê Hoàng Việt đã trực tiếp khiến một chuyện thuần khiết trở nên đặc biệt không thuần khiết.
Hai người cười đùa, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang.
Chỉ có điều, không có ai làm phiền, lá gan của Trần Khả Như lớn lên rất nhiều, không còn ngượng ngùng nữa.
Đụng nhau, dĩ nhiên không tránh được một phen thân mật.
Lê Hoàng Việt bắt cô diễn cảnh hôn trên ghế bập bênh, nên hôn, nên sờ đều xong hết, chỉ là không có bước cuối cùng.
Việc này Lê Hoàng Việt có chừng mực, sẽ không hành động bừa bãi.
Dẫu sao bây giờ cũng đang ban ngày ban mặt, tu dưỡng cơ bản nhất anh vẫn phải có.
Sau khi cơn nóng giảm bớt, Trần Khả Như dứt khoát nhắm mắt lại, giả chết không để ý tới anh.
Anh chàng này rõ ràng...!cứ liên tục làm khó mình, làm khó người.
Giám đốc Hoàng Việt nói: "Nếu không muốn quá cực khổ, hay là chúng ta đổi cách khác.
Về anh sẽ bảo Trương Phúc Nhân nghiên cứu."
Trần Khả Như tức giận nói: “Lê Hoàng Việt, anh… cấm anh không được lộn xộn với Trương Phúc Nhân.” Cậu ấm đó lúc nào cũng giả bộ không biết thứ gì, không để ý, sẽ làm hư Lê Hoàng Việt.
Đột nhiên, tim cô đập như trống, làm bộ rất giận.
"Em thích con trai hay con gái?"
Lê Hoàng Việt hậm hực sờ sờ mũi, ho khan vài cái, che đi sự lúng túng của mình, thật ra anh chỉ đang nói đùa chứ không có ý gì khác.
"Anh đừng có đổi chủ đề!"
"Anh thích con gái, giống như em, nhưng cười nhiều hơn em."
"Em thích con trai, giống như anh, nhưng dễ thương hơn bạn."
"..."
Đến khi lên đèn.
Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt ăn ý, không đề cập đến chuyện xảy ra lúc chiều.
Sau khi ăn tối, Trần Khả Như tắm rửa xong, phát hiện phòng khách sang trọng không một bóng người.
Ban đêm, tất nhiên anh phải làm ấm giường cho cô từ sớm, hoặc làm chàng đẹp trai yên lặng đọc sách.
Sau khi cô lên giường, cả hai ăn ý ôm nhau ngủ, không nói quá nhiều, thế đã đủ.
Tối nay Lê Hoàng Việt không có ở đây, Trần Khả Như trầm tư, chẳng lẽ là vì chuyện ban ngày mà khó xử sao? Vừa lấy khăn lau mái tóc ướt, Trần Khả Như vừa ngây ra nhìn chiếc giường lớn trống rỗng hồi lâu.
Đợi một lúc, đồng hồ điểm tám.
Quên đi, không cần đợi anh, ngủ trước đã.
Tư tưởng phong cổ hủ và thói quen hơn hai mươi năm không cho phép cô làm như vậy, cho nên dù Lê Hoàng Việt phải chịu ấm ức cũng đành chịu.
Đúng lúc cô trải xong chăn, có tiếng gõ cửa.
Cô lập tức nói: "Vào đi."
Thầm nghĩ, Lê Hoàng Việt có thói quen gõ cửa từ khi nào vậy? Quái lạ.
Người kia vừa vào, liền đóng cửa.
Trần Khả Như quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ, đột nhiên khó chịu, người hầu tùy tiện vào phòng, không có phép tắc! Được rồi, cô cứ tưởng là Lê Hoàng Việt, cho nên mới bực thế.
"Ra ngoài đi, ở đây không cần cô."
"Cô Khả Như, tôi là Emma."
Trần Khả Như trầm mặt xuống, đối phương quay lại, cô có thể thấy rõ một khuôn mặt quan tài của người kia, giờ phút này mặt mày hỗn loạn, nhuốm vẻ lo âu, thậm chí cúc áo còn cài sai.
"Hóa ra là Emma, đã muộn như vậy, bà tìm tôi có chuyện gì?"
Trần Khả Như quay sang một bên, làm bộ không nhìn bà ta, lạnh lùng, xa cách.
Mấy hôm nay, cô đều cố gắng tránh né công chúa Thư, mỗi lần nghĩ đến bà ta, cô đều mâu thuẫn, trong lòng không ngừng giằng co.
Hôm nay, xem ra trốn không thoát.
Emma tiến đến gần cô, bất chợt quỳ phịch xuống.
Trần Khả Như kinh ngạc, đưa tay đỡ bà ta: "Emma, bà làm gì vậy? Mau đứng dậy đi!"
Emma trở tay, thực rất lớn, Trần Khả Như không như nguyện.
Bà ta ngẩng đầu, ánh mắt chân thành, tha thiết nói: "Cô Khả Như, xin hãy giúp công chúa Thư, cô cứu bà ấy được không? Tôi cầu xin cô!"
Chỉ gào thét hai câu, trong hốc mắt của bà ta đã ngấn nước, chỉ cần kích động có thể trào ra bất cứ lúc nào.
“Emma, tôi không hiểu ý bà, hơn nữa tôi không nghĩ mình có năng lực giúp bà ấy.
Cho dù tôi muốn giúp bà ta, chưa chắc người ta đã cảm kích.
Hoặc, có thể nói, tình hình của công chúa Thư đã đến mức cùng đường bí lối rồi sao?
Sự thật ra sao chẳng phải vẫn còn điều tra rõ sao?
"Cô Khả Như, tôi không có mặt mũi nào để cầu xin cô, nhưng lần này tính mạng của công chúa Thư ngàn cân treo sợi tóc, bà ấy sắp chết rồi..." Nước mắt Emma lã chã tuôn rơi.
Người lúc nào cũng nghiêm trang, nói năng thận trọng thể hiện tình cảm, quả thực làm người ta cảm động.
"Sao lại vậy? Không phải ngài công tước sẽ giúp bà ta sao?"
"Vào ngày công chúa Thư bị bắt giam, cha của ngài công tước bệnh tình nguy kịch.
Ông ấy phải chạy qua chạy lại bệnh viện và nhà lao, áp lực quá lớn, tâm trí và thể lực đều suy kiệt, hiện tại bệnh liệt giường mấy hôm rồi..."
Emma nói thật tình hình với Trần Khả Như.
Hóa ra công tước Robert bị ốm nặng, không có cách nào thay công chúa Thư minh oan.
Hiện tại, hầu hết các thành viên hoàng gia và chính trị gia đều đang nghiêng về phía Rocky.
Mike và công chúa Thư chỉ là quan hệ hợp tác, vì vậy giữ thái độ trung lập cũng là điều dễ hiểu.
Nước không thể một ngày không có vua, mọi người thương lượng xong, vượt quyền thế hệ công chúa Nhã, ngôi vua nhiệm kỳ kế tiếp của nước Ý sẽ do hoàng tử Rocky kế thừa.
Vài hôm nữa, công chúa Thư với tội danh hạ độc giết chết nữ hoàng Sarah sẽ bị hành quyết công khai tại quảng trường bên ngoài thánh điện thành phố..