Mấy phút sau, xe đến.
Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt đến bệnh viện, sau khi kiểm tra và xử lý, xác nhận không có gì nguy hiểm mới yên tâm.
Trước giường bệnh.
Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của anh.
Lúc này, lông mày của anh đang nhíu chặt, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú có vài vết thương không nên xuất hiện.
Cuối cùng, cho tới giờ Lê Hoàng Việt chưa bao giờ làm cô thất vọng, nội lực của anh vô song, vượt qua người thường.
Mỗi lần như vậy, anh đều dốc toàn lực để bảo vệ cô.
"Hài lòng chưa?"
Mike trầm mặt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt.
Bây giờ anh ta giết Lê Hoàng Việt dễ như trở bàn tay.
Cổ họng Trần Khả Như hơi nghèn nghẹn, phát hiện rất khó lên tiếng.
"Tôi chỉ tạm thời giữ lại mạng cho anh ta.
Đừng nghĩ tôi nhân từ lắm, sự kiên nhẫn của tôi có hạn." Mike lạnh lùng nói: "Người đâu, hộ tống cô Khả Như trở về.
Đồng thời phái người chăm sóc tốt cho anh Hoàng Việt đây, đừng để anh ta vô tình chết mất.”
"Cô Khả Như, xin mời?"
Mặc dù Trần Khả Như không muốn rời xa anh, nhưng lúc này không thể không nhìn vào thực tế mà thỏa hiệp.
Ngay cả đứa trẻ trong bụng cô cũng không biết có thể kiên định bảo vệ được hay không, mỗi bước đi đều nơm nớp lo sợ, như đi trên lớp băng mỏng.
Sau khi Trần Khả Như rời đi, Mike cuối cùng cũng liếc Lê Hoàng Việt, nhưng rốt cuột vẫn không thể hạ quyết tâm, trong mắt lóe lên tia nghiêm nghị.
"Trông chừng gã ta!"
"Vâng, thưa Bá tước."
Cung điện nước Ý.
Emma nghiêm túc báo cáo với công chúa Thư về chuyện đã xảy ra trong ngày.
Vẻ mặt công chúa Thư lạnh lùng, lông mày nhíu chặt, người phục vụ ngoài cửa báo bá tước Mike đến cầu kiến bà.
“Cho cậu ta vào.” Công chúa Thư nói, đôi mắt thâm thúy khó đoán.
Mike vừa xuất hiện, đã nói thẳng: "Công chúa điện hạ, tôi tin ngài đã biết việc con gái mình mang thai.
Chẳng lẽ đây là thành ý khi ngài hợp tác với tôi?"
Trong lời nói ẩn chứa sự lạnh lẽo và chế giễu, không chút kiêng dè.
Trên mặt công chúa Thư lộ sự tức giận không dễ nhận ra: “Bá tước Mike, xin hãy chú ý đến thân phận và ngôn từ của anh.” Nhưng nhìn chung, bà ta vẫn duy trì hình ảnh và khí chất đoan trang của một công chúa.
Mike nghiến răng: "Công chúa điện hạ, dù thế nào đi nữa, lần này ngài nhất định phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.
Đừng tưởng tôi là kẻ ngu xuẩn, thích thì lừa.
Nếu không, hôn lễ này nên trực tiếp báo hủy với nữ hoàng đi."
Tròng mắt Emma và công chúa Thư đều run lên.
Chuyện như thế này dù là người đàn ông nào cũng không cách nào tiếp nhận nổi, biểu hiện của bá tước Mike là hợp lý.
Chẳng qua là, công chúa Thư không thể ngờ được Trần Khả Như lại dám to gan lớn mật tiết lộ chuyện mang thai cho Mike.
Bây giờ, Mike ào đến hỏi tội, kế hoạch của bà ta thất bại trong gang tấc!
Sắc mặt của công chúa Thư vẫn ung dung, thản nhiên, nhưng bàn tay dưới tay áo đã dần siết chặt, lông mày mỏng dần ám sương giá.
Cô con gái này có khác gì chủ nợ không, hết lần này tới lần khác đối kháng với bà ta!
Nếu vậy, công chúa Thư cười yếu ớt, lịch sự nói: "Xin bá tước Mike yên tâm, tôi sẽ xử lý đứa trẻ ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của hai người.
Tôi biết anh vẫn rất có thiện cảm với Khả Như.
Nước Ý không quá quan trọng sự trung trinh của phụ nữ trước khi kết hôn.
Tôi tin Bá tước Mike sẽ không bận tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy.
Chỉ cần không còn cái thai, đàn bà thì sao? Sau khi kết hôn, con bé sẽ yêu anh, hết lòng hết dạ vì anh."
Ngược lại, trong đôi mắt nâu của Mike hiện lên một chút kinh ngạc, đôi môi anh ta khẽ mở: "Công chúa Thư làm thế với con gái ruột của mình có phải hơi quá đáng không?"
Lúc nói chuyện xử lý đứa trẻ, vẻ vô tình và tùy ý trong mắt cứ như đang nhắc chuyện ăn cơm, đi ngủ, có một người mẹ như vậy, rốt cuộc là Trần Khả Như may mắn hay bất hạnh?
Sắc mặt của công chúa Thư trầm xuống, trên mặt loét qua sự lúng túng.
Trần Khả Như là con gái của bà ta, nhưng lại bị một đứa tiểu bối chỉ trích hành vi của mình.
Nếu không phải vì thấy thân phận của cậu ta có lợi, sao phải nhẫn nại như vậy!
Sau khi tính toán một hồi trong lòng, công chúa Thư bình tĩnh trở lại, nói: "Bá tước Mike, anh sai rồi, mọi việc tôi làm đều là vì lợi ích của Khả Như.
Dù bây giờ con bé không hiểu thì sau này sẽ hiểu.
Mà bá tước Mike bất luận là thân phận địa vị, ngoại hình, nhân phẩm hay tài sản đều hàng đầu, tôi sẽ không làm hại con bé.”
"Cứ tùy ý bà đi!"
Khi Mike bỏ đi, biểu cảm rất phức tạp, thậm chí có chút tức giận.
Công chúa Thư nâng cao cằm, ánh mắt sắc bén, lẩm bẩm: "Thật buồn cười.
Rõ nàng cậu ta đến hỏi tội tôi, tôi cho cậu ta lời giải thích, nhưng cậu ta lại thấy tôi tàn nhẫn?"
"Emma, bà nói xem, tôi tàn nhẫn sao?"
Công chúa Thư đột nhiên quay mặt lại hỏi.
Đôi mắt đen huyền trong vắt, sâu thẳm, Emma khẽ cúi đầu, cung kính nói: "Mọi quyết định của công chúa điện hạ đều là đúng đắn nhất."
"Được..."
Công chúa Thư cười âm hiểm, nhưng cười xong lại có chút buồn bực.
Trong chốc lát, bà ta ngừng kéo đường pháp lệnh sang hai bên, trong đôi mắt có một loại tàn nhẫn im lìm: "Tốt lắm, Emma, bà xử lý chuyện này giúp tôi đi."
"Công chúa điện hạ...!chuyện này..." Trong lòng Emma run lên, sự lạnh lẽo xuyên qua đầu ngón tay đến bàn tay, tràn ngập cả người, công chúa Thư nói thật sao? Thật sự muốn giết đứa trẻ?
Bà ta không khỏi nhẹ nhàng mím môi, chợt nuốt nước bọt.
Tám giờ tối.
Bệnh viện y thủ đô.
Lê Hoàng Việt đang hôn mê bị mấy tiếng rên đánh thức, lập tức bị kinh động ngồi dậy, kim truyền trên mu bàn tay mang máng đau, toàn thân đau nhức, lông mày cau lại.
Cô ấy đâu?
Hoàn toàn mở mắt ra, khôi phục sự tỉnh táo, ánh mắt đảo qua, đột nhiên ánh mắt trầm xuống, lập tức phân biệt được là tiếng súng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị một lực rất lớn đạp tung, sau đó hai tay súng mặc vest, đeo giày da, mặt đầy sát khí xông vào.
Trong phòng vốn có hai người của Mike t theo dõi sát sao.
Bọn họ đang định hành động, lại bị đối phương mau lẹ đánh phủ đầu.
Giơ tay lên liền trúng hai phát súng, ngã xuống đất.
Lê Hoàng Việt dựa ra sau, yên lặng nhìn khói lửa và tiếng súng trước mặt, thủ đoạn ám sát người tới rất thành thạo, muốn giết anh thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Anh không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh mà thâm trầm.
Hiển nhiên đối phương không định giết anh, nếu không hẳn đã làm từ lâu, cần gì phải chờ đến bây giờ.
Hai người đàn ông nhanh chóng thu dọn tử thi cùng vết máu, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Có thể ngang nhiên giết người trong viện, cũng không hề kiêng dè, xem ra khả năng cao thực lực của người đứng sau mấy kẻ được phái tới không phân cao thấp với Mike, chắc là người của hoàng thất nước Ý.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, một người đàn ông ăn mặc sang trọng, tóc vàng, mắt xanh bước vào.
Không ngờ lại là Rocky, đã gặp trước đây ở thành phố Đà Nẵng.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt sáng tỏ.
Trên mặt Rocky khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Tổng giám đốc Việt, vẫn khỏe chứ, mấy ngày không gặp, không ngờ anh lại bị Mike làm cho nhếch nhác như vậy! Tổng giám đốc Việt từ xa tới, phải khoản đãi tốt mới phải!"
"Nói đi, anh muốn thế nào?"
Lê Hoàng Việt rõ sờ sờ địa vị của Rocky trong hoàng thất nước Ý.
Để tranh giành ngôi vua của nữ hoàng, anh ta phải loại bỏ công chúa Thư và Trần Khả Như.
Nếu Mike không từ chối công chúa Phi Phi, em gái của Rocky, có lẽ bọn họ đã là người một nhà tương thân tương ái.
Mà giờ đây, lại trở thành kẻ thù không đội trời chung.
"Tổng giám đốc Việt, đừng cẩn thận như vậy.
Thực ra, thực ra trước đây chúng ta có hiểu lầm, bây giờ chúng ta có chung một kẻ thù, công chúa Thư và Mike.
Hai kẻ đáng ghét này, buộc vợ của giám đốc Việt phải ở lại hoàng cùn.
Tôi đã sớm nhận ra cô Khả Như không tự nguyện từ lâu...!"
Thái độ của Rocky quay ngoắt 180 độ.
Cổ và thân trên của Lê Hoàng Việt hơi đau, anh dần dần nằm xuống, mặt hướng lên trần nhà, đôi mắt nhắm hờ, trông như anh đang ngủ.
Ý định của đối phương vô cùng rõ ràng.
"Hoàng tử điện hạ, hắn ta..." Tên thủ hạ tức tối bất bình.
Không cần biết Lê Hoàng Việt có phải bệnh nhân hay không, thái độ của anh ta lúc này quá mức ngạo mạn, không chút cùng kính, là một sự sỉ nhục với hoàng tử Rocky cao quý.
Rocky xua tay, tiếp tục nói: "Tổng giám đốc Việt, công chúa Thư và Mike lại lấy được sự tín nhiệm của nữ hoàng, anh không quen tình hình nước Ý, hợp tác với tôi là lựa chọn khôn sáng suốt nhất.
Chỉ còn hai ngày nữa là lễ sắc phong và lễ đính hôn của Trần Khả Như, một khi tên của cô ấy được ghi trong gia phả của hoàng thất, sẽ không có cách nào để trở về đất nước của anh.
"
Lê Hoàng Việt đột nhiên mở mắt: "Xin hỏi hoàng tử Rocky định giúp tôi như thế nào?"
Thấy thái độ của đối phương bớt căng hơn, Rocky vô cùng vui mừng, cười nói: "Hai hôm nữa, giám đốc Việt cứ an tâm dưỡng thương.
Khi anh khỏe hơn, tôi sẽ thu xếp để ngày kia anh gặp nữ hoàng, như thế nào?"
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
Hai người đạt được thỏa thuận, đôi mắt Rocky dần tóe ra vẻ u ám và âm trầm, như thể đang ấp ủ gì đó.
Lê Hoàng Việt làm sao biết được, nhưng đối với kế hoạch hiện tại, anh không còn cách nào tốt hơn.
Chẳng qua, không biết sau khi Trần Khả Như trở về, mấy kẻ trong hoàng thất có làm khó cô ấy không, còn có đứa trẻ mà hai người họ khó khăn lắm mới có.
Tất nhiên, anh quan tâm đến sự an toàn của vợ mình hơn đứa trẻ.
Anh nên trải qua hai ngày này như thế nào đây?
Cùng lúc đó.
Trong cung điện đắp toàn bạch ngọc, Trần Khả Như lạnh nhạt ngồi trên ghế sô pha, thức ăn để trên bàn đã nguội từ lâu, nhìn qua trông rất ngon.
Emma và hai hầu gái bước vào, trong đó, một người bưng một cái khay trên tay.
"Cô Khả Như, nếu có đã không chịu ăn, uống một chút thuốc bổ thì sao?"
Vẻ mặt của Emma vô cùng mất tự nhiên, thậm chí giọng nói của bà ta cũng hơi run rẩy.
Trần Khả Như quay mặt lại, khóe mắt quét về phía góc cửa, bóng dáng quen thuộc chính là mẹ cô Tô Mi, công chúa Thư của nước Ý.
Tại sao, bà ta không vào Bà ta không phải nên tìm mình tính sổ sao?
"Tôi không muốn uống."
"Cô Khả Như, cô uống cạn đi, nếu không công chúa sẽ không vui."
Nhìn thấy bộ dạng ảm đạm của Trần Khả Như, Emma tự mình lấy từ hầu gái, đưa tới gần miệng Trần Khả Như.
Mùi thuốc khó chịu xộc vào mũi, trong bụng Trần Khả Như trào lên vị chua, cô nghiêng người bắt đầu nôn ọe..