Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 288: Lễ Cưới






Lê Hoàng Việt thề chắc nịch, trong đôi mắt toát lên sự ngang ngược của vương giả.

Giống như có anh ở đây là có thể che gió tránh mưa, ngăn chặn tất cả nguy hiểm.
“Vâng.”
Trần Khả Như dùng sức gật đầu, không kìm được mà ôm chầm lấy anh.
Bởi vì sự dũng cảm không biết sợ của Lê Hoàng Việt mà trong lòng cô thanh thản hơn rất nhiều.

Nếu như tất cả mọi chuyện thuận lợi thì tốt, nhưng nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì thì cô tin mình có thể cùng Lê Hoàng Việt cùng nhau đối mặt, đồng cam cộng khổ, phúc họa tương y.
Nghĩ thông suốt những điều này, Trần Khả Như đã tích tục tâm tình bao nhiêu ngày nay, cuối cùng cô cũng đã phá vỡ được sự lo lắng này mà có được dũng khí một lần nữa, nở nụ cười thật lòng.
Trước kia cô đã cố gắng vượt qua biết bao nhiêu gian khổ, huống hồ là bây giờ?
Đã tìm được chiếc xe Volkswagen có ý đồ mưu sát đó, tài xế bị người ta mua chuộc, còn những manh mối khác thì không điều tra ra được.
Nếu như thật sự muốn đối phó với một người thì tất nhiên sẽ có rất nhiều các.

Cứ chỉ bảo vệ và đề phòng thì quá bị động, chúng ta cần phải chủ động xuất kích thì mới có thể chiến thắng, khổ một lần nhưng thoải mái cả đời.
Lê Hoàng Việt khẽ vuốt ve đỉnh đầu cô, đu đưa như không có chuyện gì nhưng lời nói lại rất lạnh lùng: “Em yên tâm, lần này anh sẽ khiến cho những con chuột chui rúc trong bóng tối ấy phải trả một cái giá đau đớn!”
“Vâng.”
Trần Khả Như gật đầu, bây giờ tất cả những điều cô có thể làm chính là hoàn toàn tin tưởng anh.
Hai người bám dính lấy nhau vui vẻ cả trong suốt hai ngày, trong hai ngày ấy họ cũng chỉ ở trong biệt thự Di Linh chứ không đi đâu cả.

Mọi người đều nói trước khi cử hành hôn lễ, cô dâu chú rể không được gặp nhau.

Nhưng cô nghĩ dù sao cũng là kết hôn lần hai, có lẽ không có vấn đề gì đâu.
Trần Khả Như hoàn toàn không nghĩ ra “cẩn thận” là cái giống gì.

Hai người họ làm chuyện đó với nhau vừa điên cuồng lại lãng mạn, từ phòng ngủ, phòng tắm, nhà bếp, phòng khách, phòng sách đến sân thượng… Chỉ cần những chỗ anh có thể nghĩ đến thì có thể làm được, thử tất cả một lần.
Cô luôn phối hợp với anh hết lần này đến lần khác, hai người bay lơ lửng trên chín tầng mây, ngao du trong tầng mây gợn sóng.

Thời gian yêu nhau vừa ngắn ngủi lại vừa dài đằng đẵng, dường như trong sự đau khổ lại mang theo sự ngọt ngào vô tận.
Cô nghĩ cô điên mất rồi, hai cứ dính vào nhau như vậy chính là vô trách nhiệm với cơ thể của mỗi người.


Nhưng hai phòng phóng túng một chút có sao đâu chứ?
Chỉ cần hai người đều tình nguyện thì những thứ ấy hầu như là vô nghĩa.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng rực rỡ dường như đang chúc phúc cho đôi uyên ương.
Ánh nắng chiếu xuống lá cây, phản chiếu ánh vàng óng ánh.

Trên đường, khắp mọi nơi đều ngập tràn không khí của mùa xuân.
Địa điểm của buổi hôn lễ được lựa chọn ở nhà thờ Nỗ Lực ở Thành Tây.

Nơi này không nằm trong trung tâm thành phố, xung quanh rất ít nhà dân.

Nhà thời vừa mới được hoàn thành xây dựng chưa được bao lâu, vì vậy cách trang trí bày biện rất lộng lẫy xa hoa.

Ban đầu nhà thờ này được một người nước Pháp bỏ vốn ra xây dựng, thuộc về sở hữu cá nhân.

Lối kiến trúc của nó pha trộn với phong cách lãng mạn như Baroque, hơn nữa nhà thờ còn nằm trên một khoảng đất trống nên nhìn vừa thiêng liêng vừa mỹ lệ.
Trong lễ đường này đã từng tổ chức hôn lễ cho rất nhiều vợ chồng, không liên quan gì đến xuất thân và địa vị, chỉ cần hai người yêu thương nhau.

Trần Khả Như cũng không vì thế mà cảm thấy không thoải mái, Lê Hoàng Việt lựa chọn nơi này là có lý do cả anh, cô ủng hộ anh vô điều kiện.
Xe cưới xa hoa chạy chạy chậm rãi trên con đường chính của thành phố, Trần Khả Như ngồi trong đó bỗng nhiên có cảm giác mình đang ngồi trên chiếc kiệu đỏ, tiếng cồng tiếng chiêng như thời xưa.
Tất cả mọi người trong thành phố An Khánh đều biết Lê Hoàng Việt đã kết hôn với Trần Khả Như, chứ không thê thảm không ai biết như ba năm trước.

Lê Hoàng Việt làm được rồi, anh đã dành cho cô sự long trọng.

chính thức, che chở, yêu thương và vinh dự mà trước đây không hề có.
Hai bên đường thành phố là rất nhiều người dân, bọn họ dành ánh mắt hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là ghen tị, hoặc là náo nhiệt, thỏa mãn sự hư vinh của Trần Khả Như.

Trên thế gian này không có người phụ nữ nào mà không hư vinh cả, nếu như nói không để ý thì chính là đang nói dối.
Nửa tiếng sau, đoàn xe xếp thành hàng dài trước cửa lễ đường giống như một con rồng.

Xung quanh lễ đường là rất nhiều người dân quần chúng, phóng viên nhà báo và những người vệ sĩ đeo kính râm và đeo tai xe.

Dường như mơ hồ có ảo giác mọi người đều nhốn nháo, muôn người đổ xô ra đường.
Pháo hoa được bắn lên, âm thanh pháo hoa vang vội dưới ánh mặt trời.

Dường như không nhìn thấy màu sắc mà chỉ nhìn thấy làn khói trắng xám trên nền trời mà thôi.
Tẩm thảm đỏ trải dài đến trước xe chủ hôn đầu tiên.

Sau khi cửa xe mở ra, một bóng dáng cao lớn vô cùng đẹp trai xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, kích thích nhiệt huyết dâng trào, trái tim đập thình thịch của các cô gái trong đó.
Lê Hoàng Việt mặc một bộ vest màu trắng được thiết kế riêng, vai rộng eo thon, đôi chân dài thẳng, các đường nét trên gương mặt phải gọi là đẹp trai như thần với đôi mắt tinh anh, vô cùng tuấn tú khôi ngô.
Đây là lần đầu tiên anh thử màu trắng, mà người có nhan sắc cao như anh quả nhiên mặc màu nào cũng có thể nổi bật được.
Anh giơ tay nhấc chân, mọi người chỉ cảm thấy ánh hào quang lay động, trong mắt không có ai.
Anh đi một vòng đến một ghế phía sau khác, sau đó mở cửa xe ra.

Trong khoảnh khắc cô dâu xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng của anh đột nhiên dịu dàng như gió xuân.

Sự dịu dàng của anh chỉ được thể hiện ra cho một người phụ nữ, trong mắt anh cũng chỉ có người phụ nữ ấy.
Cô dâu dịu dàng khẽ đặt tay lên bàn tay của Lê Hoàng Việt, cô mặc chiếc váy màu trắng tinh, vòng eo bé nhỏ mềm mại, làn da trắng nõn như tuyết sắp tràn ra trước ống kính.

Gương mặt cô được trang điểm vô cùng đẹp và khéo léo, trắng không tì vết, vô cùng thanh lệ.

Cô nở nụ cười nhẹ nhàng tao nhã như hoa sen nở trên núi băng, vô cùng thuần khiết yên lặng.
Áo cưới đơn giản của cô dâu được nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế riêng, thiết kế dạng ống tôn lên đường cong chuẩn và hai xương quai xanh xinh đẹp của cô, ở giữa là một chiếc vòng cổ kim cương phát ra ánh sáng chói mắt kết hợp với đôi hoa tai nên càng chói mắt hơn.
Vẻ đẹp của cô khiến cho người ta ngạt thở, khí thế thăng hoa đột nhiên cảm thấy cô giống như tiên nữ hạ phàm, không dính bụi trần.
Trong giây phút hai tay đan vào nhau, bầu không khí đã đạt đến cao trào.

Tất cả đèn được bật sáng, người chụp ảnh không ngừng chụp “tách tách” và không thiếu những tiếng hét nồng nhiệt ở trong đó.


Bề ngoài vô cùng náo nhiệt, vui vẻ.
Đương nhiên cảm xúc của Trần Khả Như rất kích động, cảnh tượng này đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của các thiếu nữ.

Trong hai năm đầu kết hôn với Lê Việt Hoàng, dường như có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ, thở cũng thấy đau rằng hôm nay mình lại thực hiện được ước mơ này.
“Cẩn thận.”
Gót giày của cô rất cao, nhưng cho dù là vậy thì Lê Việt Hoàng đã đỡ lấy tay của cô.

Hai người cùng bước đi trên thảm đỏ, cô vẫn còn thấp hơn anh một cái đầu.
Trần Khả Như xách váy cưới lên, chậm rãi đi lên phía trước trong những cánh hoa và vô số bóng bay đủ màu sắc tung bay.
Phù dâu và phù rể đi phía sau, sau khi tất cả mọi người đi vào trong, cảnh cửa của giáo đường đóng lại.

Những vệ sĩ giữ trật tự bên ngoài sân đã giải tán đám đông và phóng viên đâu vào đấy, dần dần xung quanh trở nên thưa thớt, vắng lặng.

Dù sao họ cũng không thấy được bên trong, cho nên tất nhiên không có mấy ai ngốc nghếch ở lại giúp vui.
Trông giáo đường rất rộng rãi và sáng sủa, màu sắc chủ đạo là màu trắng vừa nghiêm trang lại thần thánh.
Mỗi một chỗ ngồi trên băng ghế dài đều là bạn bè thân thiết của hai người, mặc dù chưa nói đến những vị khách quý, nhưng đối với Trần Khả Như mà nói thì như vậy đã đủ rồi.

Cô không cần quá nhiều lời khen và xã giao của những người xa lạ, cô chỉ cần lời chúc phúc chân thành mà thôi.
Có cả những đồng nghiệp ở trong bệnh viện đa khoa An Tâm, bạn bè thân thiết của người nhà họ Lê và bạn bè, đối tác hợp tác của Lê Hoàng Việt.
Lúc này ca khúc hôn lễ vang lên du dương, bay bổng và lan tỏa khắp giáo đường.
Trong ngày đẹp này, cô đứng trước cửa chính và được vây quanh bởi dàn phù dâu xinh đẹp của mình.

Lê Việt Hoàng bước thong thả lên vị trí thuộc về mình, đợi cô dâu của anh, trong mắt anh lóe lên ánh sáng kỳ vọng mong chờ.
Đối diện đài cao, cha xé mặc áo choàng màu đen, trên cổ đeo giá chữ thập và đeo một cái kính tròn.

Trong tay ông cầm một quyển sách màu đen, gương mặt rất nghiêm trang.
Giai điệu quen thuộc khiến trái tim người ta đập nhanh, bồi hồi.
“Mời cô dâu vào giáo đường.”
Sau khi MC hô lên một tiếng giòn dã, ánh mắt của mọi người đồng hoạt hướng về trước cánh cửa hình vòm.
Gò má Trần Khả Như khẽ ửng lên, bước từng bước đi vào dưới sự chỉ dẫn của người chỉ huy hiện trường.
Đây là hôn lễ phong cách Châu  u nên đương nhiên theo phong cách đám cưới nước ngoài.
Cô đang nghĩ, những cô dâu bình thường dường như đều được cha mình dắt tay đi lên phía trước, trao lại vào tay chú rể.

Nhưng… nửa cuộc đời sau này của Trần Thế Phong sẽ điên điên khùng khùng.


Haizz, hai ngày trước Trần Khả Như đã đến thăm ông ta, lúc này cô mới nhận ra mình không còn oán hận gì ông ta nữa mà chỉ còn lại thổn thức.
Ngày hôm nay, hoàn cảnh của cô có hơi xấu hổ.
Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện trước mắt cô, ánh mắt cô hơi run rẩy.
Là Trương Phước Thành.
Ông ta có vẻ đẹp trai chững chạc của người đàn ông năm mươi tuổi, trong đôi mắt nho nhã buồn bã không còn sự độc ác nham hiểm nữa, thay vào đó là nụ cười lờ mờ, đôi mắt cũng giãn ra.
Trương Phước Thành mặc vô cùng lịch sự trang trọng, cho dù ông ta đứng trong đám người ở nơi này thì ông ta vẫn tỏa sáng, khí thế vẫn không hề suy giảm.
Mọi người đều ngầm đoán được thân phận của Trương Phước Thành, tại sao ông ta lại thay thế vị trí của cha cô là Trần Thế Phong? Người này là ai?
Trần Khả Như nhìn ông ta, đôi môi ngọt ngào khẽ nở nụ cười, trong đôi mắt ánh lên sự cảm động.

Bởi vì cô hiểu mà cảm động.
Lê Hoàng Việt luôn biết cô nghĩ cái gì, đang muốn cái gì.
Cô đưa bàn tay vào trong khủy tay của Trương Phước Thành, cùng ông ta bước lên phía trước trong ánh mắt của tất cả mọi người, tràn đầy dũng khí không thể kìm nén được.
“Hôm nay cháu rất đẹp.”
Trương Phước Thành khen, giọng nói trầm ấm mà phóng đãng.

Sự xúc động và bí mật hiện lên trong đôi mắt, không biết ông ta đang nghĩ về người phụ nữ nào đó trong ký ức.

Ông ta giống như đang chồng hai người lên nhau, nhưng lại nhận thấy rất rõ ràng giữa hai người hoàn toàn khác biệt.
“Cháu cảm ơn chú.”
Hai người đi trên thảm đỏ không hề nói chuyện gì, trong thời khắc thiêng liêng không nên nói chuyện quá nhiều, chỉ cần một hành động, một ánh mắt là đủ rồi.
Lê Hoàng Việt đang cách cô càng ngày càng gần, gương mặt anh vẫn lạnh lùng, anh nở nụ cười ngắm nhìn cô.

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được cảm xúc như sắp dâng trào ra của anh.
Trương Phước Thành thận trọng giao tay của cô cho Lê Hoàng Việt, người sau vui vẻ cầm lấy.
Trần Khả Như đỡ người “ba” này của cô lên, nói hay không, la hét hay không đã không còn cần thiết nữa.

Có một vài người mặc dù quen biết rất nhiều năm nhưng chưa chắc đã thật sự hiểu nhau, nhưng có một số người dù chỉ mới gặp trong một khoảng thời gian rất ngắn nhưng có thể hiểu rất rõ đối phương.
Trương Phước Thành, cảm ơn chú đã đến đây.
Lê Hoàng Việt đỡ lấy tay cô lần nữa, hai người bước đến trước mặt cha xứ, đứng với tư thế cung kính.
Cha xứ đọc một số lời tựa và cầu nguyện trong sách, đương nhiên giọng trình bày của ông ta hay và sinh động hơn khi ông ta ngẩng đầu lên.

Lúc đó tâm trạng của Trần Khả Như vô cùng kích động.