Trần Khả Như gằn từng chữ: “Em nghiêm túc đấy”
Vũ Tuyết Trang ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình, mím chặt môi, dè dặt () hỏi: “Chị Khả Như, chị đã bàn bạc với anh Hoàng Việt chưa?”
“…vẫn chưa”
“Chuyện như này nếu mình chị làm thì độ khó hơi cao, nhưng em thấy hay chị xem Đông y thử xem?” Vũ Tuyết Trang đề nghị.
Dù là biện pháp thủ công hay đặt ống nghiệm thì cũng cần sự đồng ý của bên nam, vậy nên bất kể cách chiết xuất như nào cũng cần bên nam hợp tác.
Trần Khả Như khẽ nhìn lên, Vũ Tuyết Trang từ trong mắt cô nhìn thấy sự gấp gáp, chỉ nghe giọng cô kiên định, đột ngột nói: “Tuyết Trang, em không hiểu tâm trạng chị, chị… đợi không nổi nữa rồi.”
Cô đã 28 tuổi rồi, thời thanh xuân đẹp nhất của con gái là mấy năm này, cô không muốn tiếp tục chờ đợi để mang thai tự nhiên, khả năng đó quá thấp, cô không đợi nổi.
Đau dài không bằng đau ngắn, nói không chừng, một lần là thành công rồi.
“Chị Khả Như, chị nghe em nói, chuyện này chị nhất định phải thương lượng với tổng giám đốc Việt nhé? Em bảo chị này, chị ấy à, khuyết điểm lớn nhất là nhạy cảm quá, nghĩ quá nhiều, luôn cảm thấy quyết định của bản thân là chính xác nhất, hợp lý nhất, thật ra…”
Vũ Tuyết Trang một khi đã nói thì không thể dừng lại, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt Trần Khả Như càng ngày càng trắng, đến khi nhận ra đã không kịp nữa rồi.
Nhưng nhìn Trần Khả Như như đã hiểu ra, không có ý tức giận mà còn tự phê bình bản thân: “Tuyết Trang, em nói đúng, chị quá tự cho mình là đúng rồi.”
Vũ Tuyết Trang hoảng hốt: “Chị Khả Như, chị đừng mỉa em, em không chịu được, em nói năng không suy nghĩ, chị đừng để trong lòng.”
“Không, em nói đúng.”
Cô thất vọng nói: “Từ trước đến nay chị luôn phóng đại ý kiến chủ quan của mình, thực ra rất dễ bị kích động.”
Vũ Tuyết Trang chớp chớp mắt, rên rỉ trong miệng, trong lòng nghĩ, chị đã phân tích vấn đề của mình thấu đáo rồi, em còn nói được gì nữa đây.
“Chị Khả Như, thật ra chị đã làm rất tốt rồi.” Dù sao không ai hoàn hảo cả, nếu như là cô ấy, sợ rằng càng hỏng bét, cô ấy ngập ngừng hỏi: “Vậy nên chị muốn sửa chữa sai lầm của mình không?’
“Sai.”
Đôi mắt Trần Khả Như kiên định, “Vừa hay ngược lại.
chị muốn làm theo ý mình.”
Cô ấy không biết chị Khả Như giấu thông minh, giả hồ đồ hay là tự cho mình là đúng, nói chung Vũ Tuyết Trang trong lòng có khó chịu.
Giữa vợ chồng thẳng thắn với nhau tốt biết bao, cần gì phải làm những chuyện lòng vòng quanh co đó.
“Chị Khả Như, bao giờ chúng ta đi chọn váy cưới với váy tiệc”
“…đợi chị thành công rồi bàn tiếp”
“…đừng vậy chứ, chị Khả Như, chị cướp đi niềm vui làm phù dâu của em”
Kết thúc cuộc nói chuyện với Vũ Tuyết Trang, Trần Khả Như còn đang nghĩ kế hoạch lấy trộm tinh, từ lúc Lê Hoàng Việt nhắc tới đứa trẻ, cô mới nhớ Lê Hoàng Việt hơn cô 5 tuổi, anh sắp 34 rồi, cô không thể để anh ấy mãi cẩn thận từng ly từng tý như vậy.
Việc này nếu nói cho Lê Hoàng Việt, anh ấy chắc chắn sẽ vì nghĩ cho cơ thể cô mà phản đối.
Tuy nhiên nếu cô lặng lẽ thụ tinh, hơn nữa thành công, chẳng phải đó là một niềm vui và bất ngờ cực lớn sao?
So với hôn lễ thì việc có con gấp gáp hơn nhiều.
Trần Khả Như đã chuẩn bị một ống nghiệm từ trước, sẵn sàng lấy mẫu, nhưng cô không thể ngờ tới ở nhà vận may của mình cũng kém như vậy.
Ví dụ như hôm nay, bọn họ kết thúc vận động trên giường, cô định nhân lúc Lê Hoàng Việt nghỉ ngơi sau khi “giải tỏa” để lấy mẫu, thế nhưng, vấn đề là cô không còn tý sức lực nào, Lê Hoàng Việt còn không cho cô cơ hội thở.
Mỗi lần, cô mệt tới sức cùng lực kiệt, người nào đó vẫn đang hừng hực khí thế, cô mệt mỏi quá độ, trực tiếp ngủ như chết.
Ngày thứ hai tỉnh dậy, ánh mắt từ bi của ai đó như đang nói: nhìn xem, chồng của em chu đáo biết bao, đến việc tắm rửa cho em cùng làm xong rồi.
Trần Khả Như ngước lên nhìn trần nhà trần nhà màu trắng, đôi mắt như không có tiêu điểm nói: “Tổng giám đốc Việt, lần sau em có thể tự làm việc này.”
“Không cần cảm động quá”
“…”
Cảm động em gái anh!
Trần Khả Như cảm thấy quá kỳ lạ rồi, rõ ràng việc này không có gì khó, tại sao cô vẫn mãi không thành công?
Dường như có một bàn tay vô hình nào đó đang giữ lấy cô, cản trở cô.
Lại là một buổi trưa không nghỉ ngơi.
Từ sau khi Lê Hoàng Việt tiếp nhận bệnh viện đa khoa An Tâm, không khí ở bệnh viện không có gì thay đổi, nếu nói thay đổi rõ nhất, thì phải nhắc tới khoa sản., đồng nghiệp đều thân thiện nhiệt tình, giúp đỡ lẫn nhau, không khí cả khoa đều vui vẻ.
Chủ yếu vì vợ của viện trưởng đã thâm nhập sâu vào tổ chức, mọi người đều giữ trạng thái tốt nhất, không nịnh bợ, ít nhất không tranh đi công tác.
Trần Khả Như không để ý tới chuyện này, sau giờ trưa, một mình trong phòng lật bệnh án, tư liệu, rõ ràng có chút lơ đễnh, tay lật giấy buông lỏng.
“Đang nghĩ gì vậy? Bác sĩ Như?”
Vũ Tuyết Trang bỗng nhiên gọi cô
“Tuyết Trang, em nói xem có phải sai rồi không?”
Trần Khả Như không ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhếch mày, bây giờ cô hơi hối hận, nghiêm khắc mà nói, cô làm cái gì cũng không kịp nữa, nhưng đồng thời, cũng không thẳng thắn với Lê Hoàng Việt.
Vũ Tuyết Trang không hỏi là việc gì, nhường như đã đoán được từ sớm, nói thẳng: “Chị Khả Như, vậy nên, thuận theo tự nhiên là được, chị cố gắng làm việc gì đó ngược lại càng khó.”
Ví dụ Lê Hoàng Việt một đêm chắc chắn sẽ kéo cô lăn qua lăn lại vài lần, có vài tên đàn ông với chuyên ham muốn cực kỳ nhiều, cực kỳ dũng mãnh.
Thế nhưng mấy hôm nay Lê Hoàng Việt như biến thành một ông chú, trở nên thanh tâm quả dục, tắm rửa xong, hôn hôn ôm ôm rồi đi ngủ, cực kỳ quy luật.
Với Trần Khả Như mà nói, điều đó cực kỳ hoang đường, như sấm sét giữa trời quang...Nhất là vào lúc quan trọng như này, càng cảm đường cô.
Người kín đáo như bác sĩ Như sao có thể không biết ngại mà “muốn” được chứ, đơn giản là muốn thử lòng và giới hạn của cô.
Chẳng lẽ muốn cô câu dẫn hoặc dùng sắc dụ? Không được, đạo đức của cô không cho phép.
Nhưng mà nếu tiếp tục như này, lần một, lần hai, lần ba, cô ấy sẽ quên mất chuyện này.
“Chị Khả Như?”
Vũ Tuyết Trang ở trước mặt cô vẫy vẫy, gọi nhẹ một tiếng, Trần Khả Như đang trầm tư suy nghĩ, không trả lời.
Ánh mắt Vũ Tuyết Trang đảo loạn, cô rón ra rón rén, cầm điện thoại, mở khóa, gửi một đoạn tin nhắn, ngẩng đầu, trong mắt lộ ra ánh sáng như có như không.
Buổi chiều hai người vừa phẫu thuật xong một ca đẻ mổ, vừa đúng tới giờ tan làm.
Trần Khả Như vừa từ phòng rửa tay đi ra, phát hiện phía trước là một đám hỗn loạn
Có chuyện gì vậy?
Mấy y tá tụ tập trước văn phòng cô ấy nói chuyện phiếm.
“Tổng giám đốc Việt rõ ràng đẹp trai hơn Mike.”
“Đúng vậy, nhìn gần da anh ấy không có chút tỳ vết nào cả, Tổng giám đốc Việt với bác sĩ Như thật là xứng đôi quá đi mà!”
“Suỵt, bác sĩ Như đến rồi kìa!”
Nhìn thấy cô, mấy y tá liền cúi đầu rời khỏi, ngượng ngùng chào hỏi: “Bác sĩ Như ạ”
May mà chưa nói xấu câu nào, nếu không bác sĩ Như muốn báo thù là việc dễ dàng như trở bàn tay.
Cô gật đầu, mấy y tá liề nhanh chóng rời khỏi, tới cái bóng cũng không còn.
Trần Khả Như khẽ cười, lúc nhìn lên, lại nhìn thấy trong văn phòng có một bóng dáng cao ngất đang đứng đó, khoảng cách hai vai vẽ ra độ cong hoàn mỹ, khí chất lại vượt xa người bình thường.
Chỉ là một bóng lưng, lại khiến người ta mặt đỏ tim đập, chả trách mấy y tá ở ngoài cửa nhìn lén anh, lúc ban đầu, không phải cô cũng thầm đơn phương, thèm muốn Lê Hoàng Việt sao?
Cô đột nhiên muốn lặng lẽ đứng đây, tham lam ngắm nhìn anh, mãi đứng ở nơi này không đổi.
Bạn đứng trên cầu ngắm phong cảnh, nhưng không thể ngờ tới bản thân trở thành phong cảnh để người khác ngắm.
Lê Hoàng Việt như có thần giao cách cảm, nhanh chóng xoay người lại, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Trần Khả Như, không biết nhìn đi chỗ khác, dứt khoát mở to mắt nhìn.
Người đàn ông của mình, có gì mà ngại.
Hơn nữa, cô thích anh, thích anh tới ngốc, đã không còn là bí mật gì nữa.
“Đẹp trai không?”
“...”
Tô Khả Như đột nhiên híp mắt, ôm má đau khổ, khóe miệng nhếch lên: “Em đang nghĩ, tổng giám đốc Việt đẹp trai như này, không biết khi nào lại xuất hiện một tình địch điên cuồng, đến lúc đó, em phải làm sao đây?”
Đôi môi mỏng của Lê Hoàng Việt cong thành hình vòng cung, thân hình cao lớn tới gần, tới khi gần chạm tới cô, anh xoa má cô một cách tự nhiên: “Bà xã có thể đánh dấu lên người anh, nói cho tất cả phụ nữ khác Lê Hoàng Việt là người đàn ông của Trần Khả Như.”
Trần Khả Như cười nhẹ, không tiếp tục chủ đề này nữa: “Đợi lâu chưa?”
“Không lâu”
“Em thay đồ đã, anh đợi chút.”
“Được”
Mấy phút sau, hai người cùng nhau ra khỏi bệnh viện, Lê Hoàng Việt hỏi cô buổi tối muốn ăn gì?
Sắc mặt Trần Khả Như bỗng hơi đổi, rồi nói: “Về nhà ăn đi, chị Hoa chuẩn bị rất nhiều món anh thích ăn rồi.”
“...Được”
“Sao mặt em đỏ thế?”
“Không có, có lẽ do hơi ngột ngạt.”
Cả đường về nhà khuôn mặt của Trần Khả Như đều đỏ bừng, tới khi về biệt thự Di Linh, chị Hoa vội vàng chạy tới: “Bà chủ, ông chủ, hai người về rồi, bữa tối và canh đã chuẩn bị xong rồi.”
“Được, tôi biết rồi, chị Hoa, chị về được rồi.”
Trần Khả Như nói rất nhanh, chị Hoa liền bỏ cái yếm xuống, lúc đi tới cửa liền quay đầu lại dặn Lê Hoàng Việt: “Ông chủ, canh ngài nhớ uống, nếu hiệu quả tốt lần sau tôi lại làm...”
“Chị Hoa!”
Lê Hoàng Việt vừa muốn hỏi canh gì? Hiệu quả gì? Thì bị Trần Khả Như nhanh chóng cắt ngang.
Nhìn kỹ, vẻ mặt cô có chút luống cuống, dường như vừa xảy ra việc gì đó làm cô ấy cực kỳ ngại, biểu cảm càng khó xử, nhìn ánh mắt của hai người đều nhìn mình, Trần Khả Như nói nốt: “Chị vất vả rồi.”
Chị Hoa trong lòng hiểu ông bà chủ xấu hổ rồi, ngại quá, cô ấy là người từng trải, cô ấy hiểu, lúc đi về còn nở một cười ẩn ý.
Lê Hoàng Việt dường như cảm nhận được điều kỳ quá, xem ra, xảy ra chuyện mà anh không biết.
“Đây là canh gì?”
Lúc Trần Khả Như tỉnh táo lại, sự chú ý của Lê Hoàng Việt dồn vào một cái nồi lớn trên bàn, mở nắp ra, mùi thuốc thoang thoảng khắp nhà..