Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 277: Khi Nào Tổ Chức Hôn Lễ






Không hề trách cứ, cũng không oán trách.

Lê Hoàng Việt đối xử với cô hoàn toàn chỉ có bao dung và yêu thương.

Trần Khả Như đột nhiên nở nụ cười, cô cảm thấy một người đàn ông mạnh mẽ quyết đoán như Lê Hoàng Việt đúng là người đàn ông của cô.

Cô không hề phải thay đổi gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, để anh che chở, hưởng thụ sự bảo vệ và chăm sóc của anh, yên tâm thoải mái mà sống.

Lê Hoàng Việt cảm thấy từng câu nói của anh đều vô cùng cảm động, lông mày anh khẽ nhướng lên, đôi mắt có chút đắc ý nhưng rõ ràng biểu cảm của người phụ nữ này hoàn toàn lạnh nhạt, không chút cảm động đúng là lãng phí tình cảm của anh.

Trần Khả Như đột nhiên dang rộng hai tay ra, khi anh còn chưa kịp chuẩn bị, cô vòng tay ôm chặt lấy anh, cả người cô dán sát vào người anh như hòa vào làm một.

Cảm giác mềm mại ấm áp này khiến Lê Hoàng Việt hoàn toàn bị lấy lòng rồi.

Anh vòng tay ôm lấy cô, cái ôm của hai người ngày càng chặt hơn.

“Hoàng Việt, sau này em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.”
Tưởng tượng đến hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân mình vừa rồi, trong lòng Trần Khả Như có chút khó chịu, cho tới bây giờ cô vẫn không ngừng trách bản thân mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, suýt chút nữa thì không giữ được mạng sống nữa, cô không biết nói gì hơn.

“Cô gái ngốc này.”
Lê Hoàng Việt không nhịn được cảm thán một câu, giọng nói anh nhẹ nhàng ấm áp khiến người ta mê đắm.

Anh chậm rãu đẩy Trần Khả Như ra, nắm lấy tay cô, cúi người định hôn cô thì bị tiếng động sột soạt và hàng loạt tiếng bước chân dồn dập cắt ngang.

“Ông chủ, người chạy mất rồi.”
Mấy tên bảo vệ lăn lộn một lúc đã quay lại báo cáo kết quả, Trần Khả Như ngại ngùng tránh khỏi lồng ngực anh, nhiều người như vậy cũng không thể bắt được Mike, chứng tỏ anh ta có đồng bọn, hơn nửa sức mạnh cũng không phải dạng vừa.

Lê Hoàng Việt cũng không phải không biết chuyện gì, anh lạnh nhạt nói một câu: “Cá người ở lại đây tiếp tục truy tìm Mike và đồng bọn của anh ta, nếu cần thiết có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ, dù sao thì tên Mike này cũng thuộc đối tượng vượt biên nguy hiểm, nếu để anh ta ung dung ngoài vòng pháp luật, đối với người dân mà nói cũng sẽ là một chuyện vô cùng nguy hiểm.”
“Vâng, ông chủ.”
Chiêu này của Lê Hoàng Việt quả thật là độc ác, trực tiếp chỉ tên điểm mặt Mike, bêu xấu anh ta, có lẽ chỉ trong ngày mai anh ta sẽ nổi tiếng khắp cả nước, tất cả mọi người sẽ chỉ trích anh ta.

Suy cho cùng cũng chỉ là một thần tượng người nước ngoài, dù có bao nhiêu người hâm mộ thì tình cảm cũng không thể lớn hơn tình yêu đất được.


“Bây giờ không có ai nữa rồi.”
Lê Hoàng Việt tống cổ đám người làm phiền xong, ung dung nhàn nhã nói.

Ý anh muốn nói là, em không cần ngại ngùng nữa, chúng ta muốn hôn thì hôn thôi, muốn làm gì thì làm không cần phải kiêng dè ai nữa.

“Xe anh đâu rồi, bây giờ em cảm thấy đói quá, đưa em đi ăn cái gì đi, à không, hay là đưa em về ngủ đi.”
Trần Khả Như khoác lấy cánh tay Lê Hoàng Việt, làm bộ không hiểu ý tứ của anh, nghiêng đầu dựa vào vai anh, Lê Hoàng Việt cố ý đi chậm lại phối hợp nhịp nhàng theo nhịp điệu của cô, chậm rãi đi từng bước từng bước.

Hôm nay thật sự là một ngày vất vả, cô quả thật đã quá mệt mỏi.

Tuy rằng mọi chuyện đều do bản thân cô tự mình gây ra.

.

Xin ủng hộ chúng tôi tại || .o rg ||
Lê Hoàng Việt khẽ xoa xoa đầu cô, bàn tay vốn mạnh mẽ của anh trở nên vô cùng dịu dàng, cảm giác này thật thoải mái, cả người cô hoàn toàn dựa vào người anh.

Sau đó, Tổng giám đốc Việt có vẻ như cảm thấy tốc độ quá chậm, trực tiếp bế ngang người cô lên đi.

Trần Khả Như cực lực phản đối, cô quả thật rất mệt mỏi, đẩy tay Lê Hoàng Việt ra nhưng sức lực của cô quá yếu ớt, không chống lại được anh.

Tong xe, Lê Hoàng Việt vẫn không buông cô ra, anh vẫn ôm cô không rời như đang ôm một đứa bé vậy, cô dựa sát vào lồng ngực anh.

Trần Khả Như hơi nheo mắt, mơ màng chìm dần vào giấc ngủ.

Khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, dường như nghe thấy giọng nói của Hứa Mặc, xe chạy khoảng nửa tiếng, có lẽ Lê Hoàng Việt muốn chạy thẳng về Thành phố Đà Nẵng.

“Tổng giám đốc Việt…”
“Đợi lát nữa rồi nói xong.”
Lê Hoàng Việt trầm giọng nói một câu, Hứa Mặc và tài xế không hẹn mà cùng nhau im lặng, lẽ nào Tổng giám đốc Việt sợ bọn họ đánh thức vợ anh ấy sao?
Được lắm, rõ ràng là như vậy.

Có điều, Tổng giám đốc Việt anh không thể lúc nào cũng như vậy chứ, nếu vợ anh bị chiều hư thì phải làm sao đây?

Hứa Mặc tuy chỉ là người ngoài đứng nhìn, thấy Tổng giám đốc Việt bị một người phụ nữ chi phối, anh ta hoàn toàn không ngờ tới đó lại chính là may mắn của Tổng giám đốc Việt, cũng là số phận đã định trước của anh.

Trời càng lúc càng khuya rồi.

Sân bay tư nhân vô cùng yên tĩnh.

Một chiếc xe thương vụ chạy nhanh như gió bất chợt dừng lại, khó khăn lắm mới có hành khách ở sân bay tư nhân vào giờ này.

Bốn cánh cửa ở bốn phía đồng loạt mở ra, hiển nhiên là đám người Mike vừa rồi bị Lê Hoàng Việt cho người truy bắt, lúc này Lưu Ly đang ở bên ngoài nhìn đám người họ chật vật khó khăn.

Đặc biệt là Mike, cả người anh ta ướt đầm đìa, trải qua quãng đường ngồi trên ô tô, cả người vẫn dính đầy bùn đất, rong biển bám đầy quần áo.

Vừa rồi mấy tên bảo vệ Lê Hoàng Việt phái tới đã giết toàn bộ đồng bọn của Mike, nếu không phải anh ta nhanh nhẹn thoát được, e rằng...!
Lưu Ly nhắc nhở nói: “Mike, Trần Nhi, không thể ở lại đây lâu được, chúng ta mau rời đi thôi.

Trong mắt Mike tràn đầy tức giận, gằn từng chữ một nói: “Cô, cháu nhất định sẽ không bỏ qua cho tên Lê Hoàng Việt.”
Trần Nhi xoay xoay cổ, cười hì hì nói: “Anh Mike, em cảm thấy chồng trước của chị rất ra dáng đàn ông, bảo sao không bị anh mê hoặc, em quay về chính là muốn cũng…”
“Đủ rồi.”
Mike trầm giọng ngắt lời cô ta, thấp giọng dò hỏi: “Cô, chẳng lẽ lần này chúng ta thật sự không thể mang người đi sao?” Trong mắt anh ta tràn đầy phẫn nộ, không cam lòng nói.

Lưu Ly nghiêm nghị nói: “Lần này, bên phía chúng ta bị tổn thất nặng nề, không phải có câu thành ngữ là bứt dây động rừng sao, Lê Hoàng Việt là một người lạnh lùng tàn nhẫn, thế lực của anh ta vô cùng lớn, điều này đối với chúng ta rất bất lợi.

Không thể nào ngờ mỹ nhân kế của Mike lại thất bại, nếu không thể đối phó được với Lê Hoàng Việt, vậy giao cho bọn họ đi!”
“Cô, cô chắc chắn sao, tin tức này chúng ta phải mất một số tiền lớn mới có thể mua được, bên phía nước Ý...Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì…”
Trần Nhi vỗ vỗ bả vai Mike, chớp mắt cười cười, trêu chọc nói: “Anh Mike, không phải anh thật sự thích Trần Khả Như chứ? Ha ha, có điều cũng không sao cả dù sao sau này cô ta cũng sẽ trở thành vị hôn thê của anh.”
“Sao có thể chứ?”
Mike theo bản năng phủ nhận: “Anh đương nhiên là suy nghĩ vì gia tộc chúng ta rồi.”
“Anh Mike, thừa nhận cũng chẳng sao cả đâu.

Nước Ý của chúng ta rất cởi mở, ly hôn cũng không phải là vấn đề gì lớn cả…”
Trần Nhi nghĩ thầm, từng ly hôn cũng không sao cả, cả hai nước đều không quản nổi hôn nhân của từng người.


Lưu Ly suy nghĩ một lúc rồi liếc nhìn Mike, biểu cảm lạnh lùng nói: “Giấy không thể gói được lửa, tin tức này sớm muộn gì cũng sẽ tới tai bọn họ, nếu Trần Khả Như thật sự vì vậy mà bỏ mạng vậy thì chỉ có thể trách số mệnh cô ta không tốt mà thôi.

Giọng nói bà ta mang vài tia lạnh lẽo vô tình.

Vừa dứt lời, sắc mặt Mike và Trần Nhi đều trầm xuống, không gian trong bóng đêm càng trở nên an tĩnh hơn.

“Mau rời đi thôi, nếu không người của Lê Hoàng Việt đuổi kịp tới mất.”
Chiếc máy bay tư nhân lặng lẽ cất cánh rời đi.

Tên bầu trời, đêm tối đã dần tan biến, thay vào đó là nắng sớm tinh mơ, mặt trời đã chuẩn bị ló dạng.

Suốt cả đêm, Trần Khả Như ngủ vô cùng say.

Khi cô tình lại, trời đã sáng bảnh, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính khiến cô có chút chói mắt.

Trần Khả Như nhìn xung quanh, nơi này là biệt thự Di Linh, vậy mà cô còn tưởng mình vẫn đang ngủ trong lòng Lê Hoàng Việt, hơi ấm bên cạnh giường đã tan đi đôi chút, cả người Trần Khả Như đắm chìm trong ánh mặt trời, hưởng thụ không khí trong lành và cảm giác ấm áp buổi sáng.

Thời tiết đầu thu thích hợp nhất để đi dạo chơi ngắm cảnh.

Cô cố gắng không nghĩ tới chuyện ngày hôm qua nữa, cố gắng đẩy nó ra khỏi tâm trí, cô vẫn luôn không ngừng trách móc bản thân mình, tự dặn lòng từ nay về sau sẽ không làm vậy nữa.

Chuyện của Trương Băng, sau đó Hứa Mặc đã nói cho cô.

Tương Phước Thành đưa Trương Băng ra nước ngoài nghỉ ngơi để phục hồi sức khỏe nhưng thật ra mọi chuyện đã rõ ràng, sau khi làm xong cuộc phẫu thuật ghép tủy, cơ hội sống cũng không nhiều nữa.

Trương Phước Thành cảm thấy nếu cần thiết sẽ không để ý đến mặt mũi mà đi cầu xin Trần Khả Như.

Sinh lão bệnh tử cũng là chuyện thường tình của cuộc đời.

Sinh mạng đối với mỗi người đều công bằng, cuối cùng đều từ trăm sông đổ về một biển, hóa thành cát bụi hư vô mà thôi.

Trần Khả Như có chút tiếc nuối, rõ ràng cô biết Trương Phước Thành là cha cô thế nhưng một tiếng gọi cha cô cũng không dám gọi.

Có điều, cô tin rằng, cuộc đời này dài như vậy, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại.

Tất cả mọi thứ quay về như ban đầu, Trần Khả Như vẫn cảm thấy cuộc sống bình yên như này vẫn thích hợp với cô nhất.

Cô tới bệnh viện đa khoa An Tâm làm việc, thoáng cái đã sắp tới giữa trưa.


Vũ Tuyết Trang vừa thấy cô đã chạy tới đón, vẻ mặt nhăn nhó: “Bác sĩ Như, phu nhân chủ tịch, hôm nay chị đi làm sớm thật đấy!”
Giọng nói tràn đầy châm chọc, Trần Khả Như họ nhẹ một tiếng giải thích: “...Có chút việc nên tới hơi muộn.”
“Có chuyện gì vậy?”
Vũ Tuyết Trang cười tủm tỉm, nhất quyết không chịu buông tha cô, ríu ra ríu rít như một con chim sẻ, cười nham hiểm trêu chọc cô: “Có phải tối hôm qua làm lụng vất vả quá, chiến đấu kịch liệt tới ba trăm hiệp không?”
Trần Khả Như trừng mắt liếc cô ấy một cái: “Vũ Tuyết Trang, em có thể e dè một chút không?”
“...Không thể đấy.”
Vũ Tuyết Trang nghiêm mặt đáp lại, đột nhiên uể oải nói: “Hai ngày nay các bác sĩ và y tá ở viện chúng ta đều thất tình, khó chịu chết đi được!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Còn có thể là chuyện gì thế, đương nhiên là liên quan tới Mike rồi, anh ấy đột nhiên rời đi không nói một lời.”
“...Ặc.”
Trần Khả Như suýt chút nữa thì quên mất con người này, một con chim sẻ mà dám khoác áo khổng tước, không biết là anh ta đã chết hay là trốn chui trốn nhủi ở đâu rồi.

Nếu mấy người Vũ Tuyết Trang biết được những việc ác anh ta đã làm thì chắc chắn sẽ hận anh ta tới tận xương tủy.

Dù sao thì mọi chuyện cũng qua rồi, Trần Khả Như cũng lười nhắc lại.

Không lâu sau, các phương tiện truyền thông cả nước đã đưa tin tức tiêu cực về Mike, tội ác có thể đóng thành quyển, vô số người hâm mộ nữ đều đồng loạt trở thành anti fans.

Hình tượng sụp đổ chỉ trong nháy máy.

Vài ngày sau, mấy đồng nghiệp nữ trong bệnh viện nhắc tới Mike chỉ toàn là lời lẽ coi thường, khinh bỉ.

Dần dần mọi người hoàn toàn lãng quên anh ta, căn bản là đầu năm nay có không ít minh tinh nổi tiếng.

Môt hôm đúng lúc tan tầm, xe của Tổng giám đốc Việt dừng trước cổng bệnh viện.

Thấy Trần Khả Như đi tới, tài xế vội vàng xuống xe mở cửa cho cô: “Bà chủ, mời lên xe.”
Có điều, hôm nay bên cạnh Trần Khả Như có thêm một người là Vũ Tuyết Tranh.

Lê Hoàng Việt đang ngồi ở ghế sau ôm laptop, mười ngón tay gõ như bay.

“Tổng giám đốc Việt, tôi ngồi ké xe một chút anh không ngại chứ?”
Vũ Tuyết Trang da mặt dày, trực tiếp lên xe ngồi vào ghế lái phụ.

Lê Hoàng Việt không ngẩng đầu, mặt không chút biểu cảm nói: “Nếu tôi nói tôi để ý thì cô sẽ xuống xe sao?”
Vũ Tuyết Trang cười ha ha một tiếng: “...Tổng giám đốc Việt, anh nói chuyện chẳng buồn cười chút nào.”
Trần Khả Như cảm thấy không khí có chút gì đó không đúng, đang định nói gì đó thì không ngờ Vũ Tuyết Trang lại tiếp tục lên tiếng: “Tổng giám đốc Việt, anh đã cầu hôn bác sĩ Như của chúng tôi rồi, vậy định khi nào cử hành hôn lễ thế?”.