Tên thần kinh này sẽ đưa cô ấy đi đâu đây?
Lẽ nào anh ta không hề sợ Lê Hoàng Việt sao? Sao anh ta có thể làm ra chuyện to gan như vậy chứ? Trần Khả Như thật khó tưởng tượng ra.
Đáng ra lúc này phải sóng yên biển lặng nhưng không hiểu vì sao sóng gió lại nổi lên.
Cô lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm sao?
Tất cả những điều này đều có liên quan với nhau.
Có lẽ Hứa Mặc đã đến đây, Mike nhất định không đạt được mục đích.
Trần Khả Như tự an ủi mình.
Nhưng Mike đi thẳng một lèo mà không hề vấp phải sự cản trở nào, anh ta vô cùng thuận lợi chuyển cô ra đến xe.
Bây giờ trời đã tối hẳn, từng giây từng phút một đang trôi qua, cô cảm thấy sức lực trên cơ thể mình dần dần hồi phục.
Mike vừa lái xe vừa nói chuyện với Trần Nhi.
Lúc này hai người này đang nói chuyện với nhau bằng tiếng lúc ở Ý, cũng khá giống với tiếng Anh, chỉ có điều tiếng Anh mà bọn họ nói là tiếng Anh theo kiểu Ý, nghe lên cũng có ít nhiều khác biệt.
Ý nằm gần biển giống Việt Nam, màu da cũng khá giống nhau, nhìn chung thì khá giống người Thái Lan nên lúc đầu Vũ Tuyết Trang tưởng Mike là lai với người Thái.
Nếu nói đến nước Ý thì phải ngược lại lịch sử tới thời nhà Tấn, có rất nhiều người Việt di cư sang đó, đương nhiên đó là những dã sử lưu truyền.
Đất nước đó cũng có lịch sử và dân của mình nhưng sau này có nhiều người khác quốc tịch kết hôn với nhau nên bọn họ cũng biết nói một chút tiếng Việt.
Mike và Trần Nhi nói tiếng Việt khá tốt.
Trần Khả Như cũng chỉ hiểu được bập bõm, cô chỉ cảm thấy bên ngoài vô cùng ồn ào.
Khoảng một giờ đồng hồ sau, cô cảm thấy cơ thể mình có thể cử động lại được.
Nhân lúc chưa bị ai phát hiện ra, cô nhất định phải nghĩ cách để trốn thoát, nếu không mấy người nước ngoài này nhất định biết được những con đường tắt để không phải kiểm tra an ninh.
Nếu như bị đưa ra nước ngoài cô thật sự không biết làm thế nào, đến lúc đó thì không ai cứu được cô.
Nhưng bây giờ cô đang ở ghế sau, liệu có cách gì được?
Mà cô nhớ rõ Mike có đem theo đồng bọn, có lẽ bọn chúng đang ở ngay sau chiếc xe này.
Trần Khả Như vô cùng lo lắng.
Ở bệnh viện,
Hứa Mặc đang lo lắng đứng trước cửa phòng phẫu thuật, anh ta nhận được một cuộc điện thoại rồi mặt biến sắc.
Chiều nay Trương Phước Thành đã đưa con gái của ông ta và Lương Như ngồi máy bay riêng ra nước ngoài định cư rồi.
Bởi vì Trương Băng không chỉ có bệnh máu trắng mà bệnh tình đã rất nặng, bây giờ thay tủy thì cũng không kịp nữa rồi.
Vậy thì Trần Khả Như đang hiến tủy cho ai?
Mồ hôi trên trán Hứa Mặc chảy ra thành dòng, anh ta kiên quyết yêu cầu mở cửa phòng phẫu thuật ra.
Quả nhiên Trần Khả Như không còn bên trong nữa, chỉ có mấy vị bác sĩ đang run lên cầm cập trong góc phòng.
“Người đâu, tôi hỏi mấy người, người đâu?”
Hứa Mặc cởi cà vạt ra, anh ta hét lên tức giận, sát khí đằng đằng.
“Chúng tôi không biết, trên người bọn chúng có súng…”
Người kia nói rất nhiều, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Bọn họ đã chọc phải ai rồi, đang yên đang đang lành làm việc thì tự dưng lại gặp phải chuyện xui xẻo này.
Không những bị bắt trói mà còn bị bắt phải diễn kịch nữa.
Hứa Mặc rất nhanh đã hỏi rõ chân tướng mọi chuyện, tất cả những chuyện này đều do Mike làm, anh ta đã ở trong bệnh viện, bày ra một màn kịch rất lớn.
Bỏ ra nhiều tâm tư và công sức như vậy chỉ để dụ cô cắn câu? Có lẽ từ chuyện thân mật với mợ chủ hôm qua xong, hắn đã bắt đầu tính kế rồi, đúng là đáng chết.
Hứa Mặc không dám chậm trễ, anh ta lập tức thông báo tình hình bên này cho Lê Hoàng Việt biết.
Cũng may là anh đã biết được tin tức từ sớm nên đã xuất phát tới đây rồi.
Mike biết rõ thế lực của Lê Hoàng Việt trong nước là thế nào nhưng anh ta cứ muốn dây vào, đây là hậu quả của việc “truy sát” anh ta sao? Anh ta muốn báo thù sao? Hay là anh ta nổi máu điên?
Hứa Mặc đúng là đau đầu muốn chết, vừa mới xuất hiện một Dương Tử Hào thì bây giờ đã lại mọc thêm ra một tên Mike càng thâm độc hơn.
Nhưng anh ta có thể dự đoán được kết cục của Mike sẽ thê thảm hơn bất cứ ai khác.
Chín giờ tối,
Trên đường cao tốc từ thành phố Đà Nẵng đi sang thành phố bên cạnh.
Lê Hoàng Việt ngồi trên chiếc xe Maybach đang phi như bay trên đường, tài xế lái xe phía trước là một tay đua chuyên nghiệp.
Trên đoạn đường cao tốc này, anh ta gần như muốn nhanh bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ cần vừa nhanh, vừa an toàn.
Lê Hoàng Việt sau khi cúp điện thoại của Hứa Mặc xong thì khuôn mặt anh trầm xuống một cách đáng sợ.
Trong máy tính bảng, thư ký đã gửi hết những thông tin cần thiết đến.
Đôi mắt u mặc của anh lướt nhanh qua đống thông tin đó.
Có một thông tin liên quan đến chuyến tàu du lịch và đoàn thủy thủ bên dòng sông đào ở Đà Nẵng cách đây 20 năm trước.
Điều tra lâu như vậy, cuối cùng anh cũng có được thông tin.
Nếu như phán đoán của anh không sai thì mẹ của Trần Khả Như, Tô My không hề chết, quan trọng nhất là tìm được thủy thủ trên con thuyền đó, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, công việc điều tra đúng là gặp nhiều khó khăn.
Có một thông tin anh cảm thấy không thể tin được là nếu Tô My không chết thì sao 20 năm nay lại bặt vô âm tín như thế, thậm chí còn không hề cho người tới tìm Trần Khả Như nữa?
E rằng mọi chuyện không đơn giản như thế.
Tập tài liệu thứ hai là tư liệu liên quan đến Mike, thân phận của anh ta không chỉ là một nhân vật cấp bậc đế vương mới trong giới giải trí.
Mặc dù thông tin trong nước của anh ta đã bị phong tỏa, dừng hết mọi hoạt động thương mại nhưng địa vị của anh ta ở Ý vẫn rất lớn, thông tin điều tra được có hạn, anh chỉ biết rằng người này có quan hệ mật thiết với những thành viên hoàng gia của Ý.
Nhưng có thể chắc chắn rằng từ trước đến giờ Mike chưa từng gặp Trần Khả Như, bản thân con người anh ta cũng không phải là người hấp tấp lỗ mãng.
Từ khi anh ta đến Đà Nẵng đến nay đã bắt đầu theo đuôi Trần Khả Như, điều này chứng minh rõ ràng anh ta có âm mưu.
Lợi dụng chuyện cô anh ta làm phẫu thuật, rồi còn điều tra tỉ mỉ thân phận của Trần Khả Như và Trương Phước Thành, rồi cuống cùng giăng bẫy ở đây… Nếu anh ta đã mất tâm sức bày ra mọi chuyện như vậy thì mục đích của anh ta rốt cuộc là Trần Khả Như hay là Lê Hoàng Việt.
Cho dù là ai đi nữa thì anh ta nhất định sẽ phải hối hận.
Lê Hoàng Việt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh hiện lên vẻ hung bạo.
Bầu trời đêm đen như mực, những vì sao mờ ảo.
Những chiếc xe thương vụ màu trắng bạc phóng nhanh trên những con đường ở thành phố lân cận, bọn họ cố tránh những tuyến đường chính có xe cộ đông đúc.
Bọn họ sắp lái ra khỏi khu vực trung tâm thành phố và đi vào một nhánh khu vực trên cao của thành phố.
Lượng xe tăng lên nhanh chóng.
Trần Khả Như cảm thấy sức lực của mình cũng đã hồi phục được bảy tám phần, quang trọng nhất là cô phải quan sát kỹ hai người ở ghế trước và chờ cơ hội thoát thân.
Hai người này đúng là quá đáng kinh tởm, kỹ năng diễn xuất đạt đến hàng thượng thừa, lừa cô quay mòng mòng không biết gì.
Cô thề rằng sau này nhất định không được để người khác lợi dụng lòng tốt của cô để làm hại cô.
Thay vì đợi Lê Hoàng Việt đến cứu, cô phải tự có biện pháp giải cứu cho mình, sửa chữa lỗi sai mình đã mắc phải.
Ngay sau đó, Trần Khả Như đã tìm được cơ hội, chiếc xe dừng lại trước vạch kẻ đường để chờ đèn đỏ, phía trước có rất nhiều phương tiện đang bấm còi phát ra tiếng ồn ào.
Đúng lúc này, mắt cô lóe lên, cô cố dùng hết sức để mở cửa xe và lao ra ngoài.
Thể lực của cô chỉ vừa mới khôi phục nên hành động hơi chậm, ngay khi cô định mở cửa thì Mike và Trần Nhi đã biết, bọn chúng biến sắc: Cô ta trốn rồi.
Bọn chúng nhìn nhau, đèn đỏ đếm ngược còn một giây và đèn xanh sáng lên, các phương tiện lần lượt đi qua.
Nhưng xe của Mike vẫn đậu tại chỗ, chiếc xe phía sau bấm còi inh ỏi.
Mike nhìn Trần Khả Như và những phương tiện xung quanh rồi giận dữ chửi rủa, anh ta nhanh chóng nói: “Trần Nhi, cô ta không chạy được xa đâu, em đuổi theo trước đi, anh theo ngay phía sau.”
“Được.”
Trần Nhi trả lời rồi nhanh chóng bước ra khỏi xe, tất nhiên cô ta không tránh khỏi việc bị những tài xế khác chửi bới dữ dội.
***! Trần Nhi chửi bới, và lớp trang điểm trắng bệch thành bệnh nhân đã mờ đi trông thấy, mặc dù cô ta trông gầy gò ốm yếu nhưng động tác rất nhanh nhẹn, băng qua từng khe hở của dòng xe cộ đông đúc.
Một lúc sau, dòng phương tiện vừa vượt được nút đèn giao thông lại rơi vào trạng thái tê liệt, tiếng còi inh ỏi từ khắp nơi vang lên.
Trần Khả Như chạy loạng choạng từng bước, trên trán cô đầm đìa mồ hôi nhưng cô không dám do dự hay dừng lại.
Cô ấy phải thoát khỏi những người đằng sau, liên lạc với Hứa Mặc hoặc Lê Hoàng Việt càng sớm càng tốt.
Cô chạy đi không theo một phương hướng nào cả, cô không biết những con đường xung quanh là gì, cô chạy lung tung như một con ruồi không đầu.
Cuối cùng cô chạy đến một cây cầu, đến lúc này cô thật sự đã kiệt sức.
Cô quỳ trên chiếc cầu đá, chống nạnh thở dốc.
Lúc này toàn thân cô đã mệt rã rời, cô vẫn đang mặc đồ của bệnh nhân, đầu tóc cô rối lộn xộn, dáng vẻ thật sự thê thảm.
Nhưng hai mắt cô vẫn vô cùng sáng, đầu óc của cô cũng tỉnh táo hơn bao giờ hết.
So với cô thì Trần Nhi khá hơn nhiều, cô ta ấn bụng thở dốc: “Hộc hộc…”
Thuốc mê vừa mới tan không lâu, cô có thể chạy được 20 phút đã là quá tốt so với thể lực của một người phụ nữ.
Trần Nhi dừng lại cách Trần Khả Như hai mét, lấy lại sức xong, mặt cô ta vẫn hồng: “Chị, em và anh em không hề có ác ý với chị.
Chị đi theo bọn em đi, ở đó tốt hơn nơi quỷ quái này trăm nghìn vạn lần luôn.
Chị tin em, đừng chạy nữa.”
Trần Khả Như liếc nhìn con đường phía sau, không có người đuổi theo.
Tốt lắm!
Cô nhếch khóe miệng cười: “Vừa rồi cô và Mike đã nói dối tôi, tại sao tôi phải tin những lời quỷ quái này của cô?” Trần Khả Như đảo mắt, ánh mắt cô vô cùng sắc bén.
Những người này coi cô là đồ ngốc hay sao?
“Chị ơi, bọn em thực sự đang giúp chị.
Bây giờ chị đang quá xúc động, có những lời em tạm thời chưa nói với chị được.
Nhưng chị biết không, hoàn cảnh bây giờ của chị rất nguy hiểm, chị phải đi cùng bọn em.”
Trần Nhi tỏ ra rất chân thành, hai tay để ở vị trí tạo được cảm giác an ủi, cô ta giơ hai lòng bàn tay ra và từ từ bước đến, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Chị, chị nghĩ đi, nếu như chúng em định làm hại chị thì chỉ cần bắt cóc chị không phải là được rồi sao, làm gì có thể để cho chị cơ hội chạy thoát như vậy?
Thái độ của Trần Khả Như rất kiên định, đối phương bước đến gần thì trong lòng cô cũng đang tính toán kỹ lưỡng: “Nếu cô muốn tôi tin cô thì phải cho tôi một lý do thuyết phục, đáng tin chứ.”
“Chị, chúng ta đều là con gái nên em mới nói chuyện nhẹ nhàng với chị.
Trong tay em đang có súng, thật ra em hoàn toàn có thể dùng nó để uy hiếp chị nhưng em không hề làm như thế.
Chị hãy cứ ngoan ngoãn đi theo em đi, chị chạy không thoát đâu.”
Trần Nhi từ từ thò tay vào túi, sự kiên nhẫn của cô ta gần như đã bị bào mòn hết, nếu cô tiếp tục cứng đầu thì sẽ chỉ rượu mời không uống mà uống rượu phạt
Nghĩ vậy, Trần Khả Như nói: “Thôi được, tôi đi với cô.
Cô qua đây dìu tôi một chút, tôi đi không nổi.”
“… Được.”
Bàn tay Trần Nhi chạm vào súng dừng lại, trên mặt cô ta lộ rõ vẻ mừng rỡ.
Cô ta nhanh chóng tiến đến gần nhưng vừa chạm vào tay của Trần Khả Như thì sau gáy truyền đến một cơn đau dữ dội..