Anh càng ngày càng thích thân mật như vậy, bất chấp thời gian, địa điểm hay hoàn cảnh.
Một câu nói của anh cũng có thể khiến trái tim của cô cảm thấy muốn phát nổ, không được yên ổn.
Cô ngẩng đầu xem chị Hoa có còn ở bên cạnh không, may quá, chị ấy không có ở đây.
Không hổ là bảo mẫu của Lê Hoàng Việt, tầm nhìn quả là không bình thường.
Cô than thầm trong lòng, mũi anh đúng là quá mẫn cảm, tinh thần của cô lại căng lên như dây đàn.
Anh chạm vào chiếc cổ thanh tú của cô rồi bắt đầu nhẹ nhàng dò xét, anh đã quá quen thuộc với mùi hương trên người cô, chỉ thiếu điều ngửi cái nhận ra luôn.
Trần Khả Như đẩy anh ra và nói thật: “Là của người nhà bệnh nhân.”
“Phụ nữ à?”
“Vâng.” Trần Khả Như không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên đuổi anh ra: “Em vẫn chưa ăn xong cơm đây này, anh đừng quấy rầy em.”
Nhưng Lê Hoàng Việt nhất quyết không buông tha cho cô, anh ngồi xuống bên cạnh rồi bắt đầu nhìn chằm chằm cô: “Em ăn đi, anh không làm phiền em.”
Sau đó, anh thực sự ngồi đó giống như một bức tượng, khuỷu tay chống lên bàn ăn, đôi mắt đen không hề chớp một lần nào cả.
Ánh mắt này quá thiêu đốt.
Trần Khả Như bưng bát cơm lên anh, miệng cô nhai thức ăn nhưng không nuốt xuống được.
Trên bàn ăn, nơi nhạy cảm này lại khiến cô liên tưởng đến những ký ức xấu hổ đó.
Ngày hôm đó, hai người lộn xộn ở đây xong thì cô mệt đến mức không kịp dọn dẹp gì cả.
Không biết sáng hôm sau chị Hoa thấy vậy thì sẽ có biểu cảm gì, tất cả làm cô phải giả vờ giả vịt mất mấy hôm, thật là xấu hổ chết đi mất.
“Anh Việt, anh làm phiền đến em rồi đấy.”
“Có sao, đâu nào?”
Cô phản đối nhưng anh cố tình không nhận ra.
Cô trừng mắt nhìn anh, đúng là biết rõ còn cố hỏi.
Lê Hoàng Việt đứng dậy rồi bế cô lên để cô ngồi lên đùi anh, anh bế cô như đang bế một đứa trẻ con vậy.
Hai người ngồi đối diện nhau, hơi thở hai người quyện vào nhau.
“Anh làm gì vậy?”
Người đàn ông này đúng thật là, gan càng lúc càng lớn, suốt ngày anh chỉ lộn xộn như vậy, nhưng cô thích điều đó.
Nhưng điều duy nhất không hợp lý chính là bộ phận nào đó của cơ thể, hình như cô đang như có như không chạm vào đó.
Như vậy đúng là vô cùng mê người, rất dễ có chuyện xảy ra.
Lê Hoàng Việt nghiêm túc hỏi: “Hôm nay Trương Phước Thành đến gặp em sao?”
Cô biết mọi chuyện không giấu được anh nên đành gật đầu, cô nói rất bình thản: “Ông ấy đi định cư ở nước ngoài nên đến chào tạm biệt em.”
“Chỉ thế thôi à?”
Ánh mắt anh rất có sức xuyên thấu, có thể khiến một người không chột dạ cũng biến thành chột dạ.
“Chỉ có vậy thôi.”
“Bà Như, vậy em bảo Hứa Mặc điều tra bệnh viện của con gái bà Như là có mục đích gì?”
Anh nghiêng người về phía trước, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần khiến Trần Khả Như không thể hô hấp như bình thường.
Cô định dùng tay đẩy ngực anh ra, rồi nói: “Không có gì, em chỉ tò mò thôi.”
“Bác sĩ Như không nghĩ đến chuyện cũ mà hào hiệp ra tay hiến tủy cho người khác sao?”
Lê Hoàng Việt vạch trần ngay lời nói dối của cô, ánh mắt anh vô cùng sắc bén.
“Em đâu có nói như vậy, là tự anh nghĩ đấy chứ.” Cô thản nhiên đối mặt với ánh nhìn của anh.
Đúng là cô vẫn chưa nghĩ kỹ, điều này là sự thật.
Hứa Mặc đúng là tên phản bội, vừa quay lưng cái đã phản bội cô luôn, về sau không thể nói chuyện vui vẻ với anh ta nữa.
Bởi vì cô biết Lê Hoàng Việt nhất định sẽ phản đối chuyện này.
Dù sao cô cũng chưa từng gặp con gái của bà Như, chưa chắc đã đau đớn thống khổ đến mức đó.
Với lại mẹ nào con nấy, bà Như là người xấu xa đến tận trong xương tủy như vậy thì nhất định không đẻ ra được loại con gái gì tốt đẹp.
“Em muốn làm gì, anh sẽ không xen vào.
Nhưng nếu có người lợi dụng lòng thương của em để làm điều xấu thì anh nhất định sẽ bắt người đó phải trả giá gấp 10 lần, trăm lần như thế.”
Nghe những lời thề đó của Lê Hoàng Việt, không biết làm sao cô lại cảm thấy rất cảm động.
Cô chủ động đưa đôi môi của mình đến, cô cắn môi anh: “Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em.”
“Nếu em đã muốn cảm ơn thì chút vậy sao đủ?”
Hầu kết của anh chuyển động, nháy mắt đã bắt lấy môi của cô, hôn sâu hơn nụ hôn rất nhẹ vừa rồi của cô rất nhiều, nụ hôn vô cùng mạnh mẽ và khí thế.
Cảm thấy khó thở, Trần Khả Như phản đối: “Em không muốn ở đây...”
Một lúc lâu sau, ý đồ của người nào đó còn chưa hoàn thành, anh nói: “Được, ở trên giường.”
So với bàn ăn, anh càng cảm thấy háo hức muốn thử những nơi khác.
Tuy nhiên ngày tháng về sau vẫn còn dài, anh không cần phải vội vàng.
Lê Hoàng Việt là chỗ dựa vững chắc nhất của cô, nếu có anh thì nhất định cô sẽ phải từ bỏ.
Làm sao bây giờ, hình như cô phát hiện ra mình càng ngày càng yêu Lê Hoàng Việt rồi.
Một đêm triền miên, không biết mệt mỏi.
Trần Khả Như định làm xong ca phẫu thuật buổi sáng thì sẽ dành thời gian đi tới bệnh viện ở thành phố bên cạnh một chuyến.
Mục đích của cô ấy rất đơn giản, cô chỉ muốn đến xem mà thôi.
Ca phẫu thuật cắt bỏ u xơ tử cung cho Lưu Ly diễn ra khá suôn sẻ.
Đương nhiên trước và sau ca mổ, cô không tránh được việc sẽ gặp Mike, nghĩ lại chuyện hôm qua cô không khỏi cảm thấy hơi lúng túng.
Mike thì không hề để ý chút gì cả, thấy vậy thì cô cũng cư xử như bình thường, cô cũng không quan tâm đến Hứa Mặc luôn.
“Bác sĩ Như, ca mổ hôm nay vất vả cho cô rồi.”
“Anh không phải khách sáo, đây là nghĩa vụ và chức trách của tôi.”
Trần Khả Như cởi chiếc mặt nạ phẫu thuật ra, giọng nói của cô bình thản xa cách, coi ai cũng như nhau.
Sau cuộc phẫu thuật, Lưu Ly ở bệnh viện vài ngày tĩnh dượng rồi có thể xuất viện.
Tình hình đông đúc trong bệnh viện có thể sẽ được cải thiện.
Trở về văn phòng, Vũ Tuyết Trang gọi cô đi ăn cơm nhưng cô từ chối: “Buổi chiều chị còn có việc, phải xin nghỉ ra ngoài một chút.”
Nghe thấy vậy sự nhiệt tình của Vũ Tuyết Trang và Lưu Văn giảm đi đáng kể, bọn họ tiếp tục thảo luận.
“Trời ơi, Mike có một cô bạn gái bí ẩn.”
“Thật không vậy?”
“Cậu không nhìn thấy sao, hôm qua mấy tờ báo lá cải đã chụp được đấy.
Mike và bạn gái bí ẩn hôn nhau nồng nhiệt ngay giữa đường luôn, cầm tay giống như một đôi đang yêu đương mặn nồng.
Có hình này, là thật đấy.”
Lưu Văn đưa hình cho Vũ Tuyết Trang xem, lúc đầu cô còn bùng nổ dữ dội một hồi nhưng sau đó càng nhìn thì lại càng thấy nghi ngờ, cô đưa mắt sang nhìn Trần Khả Như mấy lần.
“Cậu đi ăn cơm trước đi, tớ đi sau.”
Vũ Tuyết Trang cố ý ở lại, cô cầm điện thoại đi tới: “Chị Như, chị nói xem sao cô bạn gái tin đồn của Mike sao lại mặc một cái váy giống hệt chị vậy?”
Mặc dù ống kính đã che đi khuôn mặt của cô nhưng chiếc túi cô đeo vẫn được chụp rất rõ ràng, đó là bản giới hạn của một thương hiệu cao cấp nào đó.
Những người biết nhìn hàng nhìn một cái có thể thấy luôn được.
Quả nhiên.
Tim Trần Khả Như đập mạnh: “Tuyết Trang, em nghĩ Lê Hoàng Việt có nhận ra được đó là chị không?”
Vẻ mặt Vũ Tuyết Trang vô cùng kinh hãi: “Chị Như, em mới chỉ nghi ngờ vậy thôi mà, không ngờ là chị! Chị có quan hệ với Mike từ bao giờ vậy?”
“Em bình tĩnh lại đã.”
Trần Khả Như xoa dịu: “Chị không hôn ai cả, đây là chuyện góc máy thôi.”
Vũ Tuyết Trang: “...!Chị nghĩ lời nói của mình đáng tin sao?”
Trần Khả Như nhìn những ảnh chụp lén trên điện thoại.
Người đàn ông đang áp người phụ nữ kia trên một bức tường tối, tư thế vô cùng thân mật.
Góc mặt của Mike rất rõ ràng, vừa nhìn cái có thể nhận ra được ngay, bên dưới còn có rất nhiều suy đoán và phân tích.
Công ty kinh tế của Mike không đứng ra đưa ra lời giải thích rõ ràng nào cả.
Nhưng chuyện này có tác động nhất định đến sự nổi tiếng của Mike vì đã làm đóng băng trái tim của những em gái fan hâm mộ.
Trần Khả Như cảm thấy lo lắng không yêu, chắc anh sẽ không nhận ra được cô đâu.
Với lại công việc của anh bận rộn như thế, làm gì có thời gian xem những thứ vô bổ này.
Tập đoàn Á Châu
Quả thực đúng như Trần Khả Như đã dự đoán lịch làm việc của Lê Hoàng Việt rất dày, anh không có thời gian để quan tâm đến những chuyện tầm phào như vậy.
Nhưng điều đó không đúng với những người khác, chẳng hạn như Hứa Mặc.
Bởi vì gần đây công ty và Mike sắp có hợp tác với nhau nhưng Mike đưa ra rất nhiều yêu cầu khắt khe khiến chuyện hợp tác tạm thời chưa bàn bạc thống nhất được, hai bên đều đành chờ vậy.
Hứa Mặc tình cờ xem được một vài bức ảnh scandal, với đôi mắt sắc bén, anh ta lập tức nhận ngay ra vấn đề: Tại sao chiếc nhẫn trên ngón áp út của bạn gái tin đồn của Mike lại trông quen vậy?
Những viên kim cương hạt lớn như vậy, cho dù là loại bình thường thì cũng hết sức nổi bật.
Hứa Mặc không hề nhận lầm bởi vì chính anh ta và Lê Hoàng Việt là người chọn nhẫn cho Trần Khả Như.
Viên kim cương bên trên rất to, ở Đà Nẵng có mấy cô gái có thể đeo được chiếc nhẫn như vậy ra đường? Quan sát thêm cả người, vóc dáng của cô gái này, Hứa Mặc không còn nghi ngờ gì nữa.
Anh ta đắn đo suy nghĩ cả một buổi sáng rồi cuối cùng cũng quyết định nói chuyện này cho Lê Hoàng Việt.
Mặc dù Trần Khả Như cũng là lãnh đạo của anh ta nhưng Lê Hoàng Việt vẫn đứng trên một bậc.
Lê Hoàng Việt cau mày, trong mắt anh lộ ra vài tia nhìn sắc bén nguy hiểm: “Điều tra rõ ràng chưa?”
“...!Vẫn chưa, có thể là hiểu lầm, giám đốc Việt, tôi nghĩ đó có thể là điểm mù của mắt, mợ chủ chắc không có tiếp xúc thân mật với Mike đâu.”
“Được, tôi biết rồi.”
Thấy Lê Hoàng Việt trả lời ngắn gọn như vậy, Hứa Mặc cảm thấy rất thắc mắc sao hôm nay giám đốc lại phản ứng tốt như vậy.
Ngay lúc Hứa Mặc chuẩn bị rời đi, giọng nói trầm thấp của Lê Hoàng Việt vang lên: “Truyền lời của tôi, yêu cầu các trang báo lớn lập tức “truy sát” Mike, tóm lại tới ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở thành phố này nữa.”
“...”
Mặt Hứa Mặc cứng đờ, anh ta phản ứng khá chậm: “Vâng thưa giám đốc.”
Quá nhẫn tâm!
Giám đốc Việt đúng là giám đốc Việt, ra tay đòn nào là chí mạng đòn đó.
Vậy thì trong hợp đồng tìm người đại diện thương hiệu của công ty giải trí Tinh Huy nhất định không tìm Mike nữa rồi, ai bảo anh ta dám vuốt râu hổ.
Bệnh viện Tâm An
Trần Khả Như rời bệnh viện lúc 12 giờ, là tài xế của Lê Hoàng Việt đến đón cô.
Anh biết rằng lần này nhất định sẽ đi sang thành phố bên cạnh.
Bởi vì anh không thể đi cùng nên cũng đã sắp xếp mọi chuyện chu đáo.
Trần Khả Như cũng chấp nhận lòng tốt của anh một cách rất thiện chí.
Vừa lái xe ra khỏi thành phố Đà Nẵng, lái xe đến trạm xăng đổ xăng rồi đi lên đường cao tốc.
Chiếc xe không ngờ gặp sự cố, tự nhiên một tiếng nổ phát ra.
Tài xế đỗ xe xuống ven đường và kiểm tra.
.
Kiếm Hiệp Hay
Một lúc lâu sau, Trần Khả Như đi tới hỏi: “Thế nào rồi, có sửa được không?”
“Mợ chủ, lốp xe bị nổ, cần một ít thời gian để sửa.
Hay là tôi gọi cho trợ lý Hứa Mặc, để anh ấy đưa một chiếc xe khác tới?”
“Không cần đâu, anh cứ thay lốp xe đi.
Tôi chờ một lát cũng được.”
Khoảng một giờ sau, Trần Khả Như định quay lại thành phố Đà Nẵng, có lẽ việc hôm nay không xong được rồi.
Mãi mới thay xong lốp dự phòng thì người tài xế lại vội vàng đến mức suýt bật khóc: “Mợ chủ, hình như không phải chỉ hỏng mỗi lốp.
Có lẽ mợ phải để ngày mai đi rồi.”
“Được rồi.”
Trần Khả Như cảm thấy có chút kỳ quái, sau khi nghĩ lại thì cô càng cảm thấy sợ hãi.
Tại sao vào những lúc thế này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?”
vô cùng kinh hãi, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy vào lúc này?.