Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 27: Tôi Sẽ Sống Lâu Trăm Tuổi






Đau đớn đã đoán trước không xảy ra, thay vào đó chính là một cái ôm đầy cứng rắn nhưng vẫn có chút ấm áp.

Cô mở đôi mắt đang nhắm chặt, phát hiện cả người mình giống như một con mèo nhỏ rúc vào trong người...!Lê Hoàng Việt?
Tại sao lại là anh?
“Mau tránh ra cho tôi!”
Trong giọng nói trầm thấp của anh còn chứa sức mạnh sắp bùng nổ.

Thân hình anh cao lớn, cả người toát ra sát khí lạnh lẽo khiến cho người đàn ông trung niên không rét mà run, khó khăn nuốt nước miếng.

Sau đó, người đàn ông trung niên kia bị dọa sợ, nhưng trước lúc đi vẫn hùng hổ nói thêm vài câu.

“Dọa ai vậy, thứ hàng này ông đây không thèm!”
Khi Trần Khả Như ngẩng đầu thì chỉ có thể nhìn thấy quai hàm đóng mở của anh.

Dưới bóng đêm khuôn mắt anh hiện rõ từng đường cong sắc bén lạnh lẽo nhưng lại đầy vẻ quyến rũ.

Cô không nghe thấy lời mắng chửi của tên lưu manh bởi vì trái tim cô đang đập thình thịch vô cùng nhanh, nhưng trong nháy mắt, chuyện vừa mới xảy ra đã hiện rõ lại trong đầu cô.

Lý trí trở về, cô vội vàng thoát ra khỏi lòng ngực củaLê Hoàng Việt, đứng vững trước mặt anh, dáng vẻ hơi thê thảm lên tiếng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Cơ thể mềm mại rút ra, cảm xúc mềm nhẵn trong tay bỗng biến mất, đột nhiên trái tim Lê Hoàng Việt xuất hiện cảm giác mất mát không rõ, nhưng mà anh cũng không quá để ý.

“Tôi đã giúp cô, không định nói cảm ơn sao?”
Lê Hoàng Việt nhướn mày, giống như đang quở trách cô không biết phải trái.

Nếu không phải anh trùng hợp bắt gặp thì chỉ sợ bây giờ cô đã bị người ta làm nhục.

Trần Khả Như nhíu mày, giống như là cảm thấy không thoải mái khi đối phương muốn cô trả ơn, lời nói “cám ơn” đã ra tới cửa miệng lại bị cô nuốt trở về.

“Tôi là vợ anh, chẳng lẽ giúp tôi không phải chuyện đương nhiên sao?”
“Vợ?” Anh cười một tiếng: “Cô xứng sao?”
Mặt Trần Khả Như tái nhợt, cô giấu đi vẻ ghen tuông dưới đáy mắt, cao giọng nói: “Cho dù tôi xứng hay không xứng thì người vợ hợp pháp trong hộ khẩu của anh vẫn là tôi, đúng không?”
Cô dám to gan như thế? Đôi mắt Lục Thành Thành tối sầm lại, đột nhiên giống như anh đang nghĩ tới điều gì đó, khóe mắt cong cong lập tức biến mất, môi nở một nụ cười nhạt quái lạ: “Trần Khả Như, cô cố ý khiêu khích tôi sao?”
Trong lòng Trần Khả Như cả kinh, ánh mắt hơi hoảng loạn.


Người đàn ông này đúng là quá lý trí và cảnh giác.

Anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cô, dùng hết sức siết chặt lại, ánh mắt u ám dường như muốn nuốt chửng cô: “Trước khi tôi nói trò chơi kết thúc thì cất ngay một chút khôn vặt này của cô lại đi, đừng có giở trò dưới mắt tôi!”
Trần Khả Như bị đau nhíu đôi mày tuyệt đẹp lại, không vùng ra được bèn dứt khoát mặc kệ anh.

Xem ra Lê Hoàng Việt đã tính toàn bộ mọi chuyện trên đầu cô, Trần Khả Hân, Đàm Thu Trang, hai người phụ nữ đấy có người nào không bị anh ta trêu chọc đâu! Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng! Tuy cô rất bực mình nhưng hơi đảo mắt rồi nói một cách châm chọc: “Cho nên, tổng giám đốc Việt bỏ cơm tối với cô Thu Trang là vì cố ý chạy tới đây theo dõi tôi, cảnh cáo tôi sao?”
“Trần Khả Như, cô đừng tự mình đa tình.

Cô có chỗ nào so được với Đàm Thu Trang chứ!”
Lê Hoàng Việt dùng sức đẩy cô ra, trên gương mặt đẹp trai dần xuất hiện sự tức giận.

Thật buồn cười, người phụ nữ này vậy mà dám nghĩ rằng bản thân có sức quyến rũ lớn đến thế sao, anh nói đầy lạnh lẽo: “Cô cho rằng tôi rất rảnh rỗi sao, phần văn kiện chứng minh tài sản trước hôn nhân có thay đổi, cần cô ký tên.”
Trần Khả Như không kịp đề phòng anh, cả người yếu ớt như một tờ giấy rũ xuống.

Cô quá gầy! Lại còn quá yếu.

“Ôi...” Lúc ngã xuống đất, cô hét lên thất thanh, khuôn mặt nhăn nhúm lại, khó chịu không thôi.

Lúc tầm mắt Lê Hoàng Việt rơi xuống bàn chân sưng đỏ của cô, trong mắt anh có hơi do dự, cơ thể bỗng dưng hơi nghiêng về phía trước.

Tuy nhiên cuối cùng đại não anh lấy lại tỉnh táo để ngăn cản hành động này lại, người phụ nữ này cũng chỉ đang giả bộ đáng thương mà thôi.

“Nhanh ký vào đi!”
Giọng điệu không kiên nhẫn thúc giục.

Một chồng giấy A4 cùng với cây bút mực được đặt trước mặt cô, theo gió thổi vang lên tiếng kêu sột soạt.

Cô cắn răng, cố chịu đựng cảm giác đau đớn truyền từ chân đến lưng, lật vài tờ rồi sau đó dứt khoát ký tên của mình lên chỗ ký tên.

Ba chữ Trần Khả Như đoan chính, cứng cáp, rất có lực.

Lê Hoàng Việt nhớ lại hai năm trước, lúc Trần Khả Như quyết đoán ký xuống đủ loại thỏa thuận trước hôn nhân.

Thậm chí đến cả nội dung cũng không thèm xem, anh đã từng ngạc nhiên với chữ ký của cô.


Đáng tiếc, chữ không giống với người, danh không xứng với thực.

Một người phụ nữ giỏi mưu tính như Trần Khả Như làm sao có thể viết ra được những nét chữ đoan chính như vậy? Mà bây giờ cũng giống như thế, nhà ở, tiền bạc, cổ phần,...!những thứ mà tất cả phụ nữ khác đều để ý thì cô lại giả vờ thanh cao không thèm để tâm.Trần Khả Như...!cô muốn dùng điều này để lấy lòng tôi sao?
“Xem đi.”
Cô đẩy giấy và bút ra, ăn vạ trên mặt đất không đứng dậy, mặt vô cảm nói.

Lê Hoàng Việt khom lưng nhặt lên, không hiểu sao lại cảm thấy hơi phiền muộn.

Phản ứng của Trần Khả Như thật sự quá nhạt nhẽo, không thú vị!
Đúng là quái lạ, vì sao vừa nãy anh lại muốn ngăn Lê Chí Cường lại, tự mình chạy tới nhìn Trần Khả Như ký tên chứ? Thật ra phần văn kiện này cũng không cần gấp, anh tới đây thật sự chỉ vì muốn chế nhạo và cảnh cáo Trần Khả Như sao?
Đúng, nhất định là như vậy.

Chỉ có nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Trần Khả Như thì mới có thể tăng tốc độ trả thù của anh.

Dưới đèn đường mờ nhạt, Trần Khả Như ngồi trên mặt đất lạnh băng, nhìn bóng dáng Lê Hoàng Việt dần dần biến mất trong màn đêm.

Một loại cảm giác cô độc không thể diễn tả tràn lan khắp người cô, chính là kiểu oán phụ bị vứt bỏ, cô hoàn toàn có thể hiểu rõ loại tâm trạng ấy.Nếu như cảm giác ưu thương nhàn nhạt đó không bị bùng nổ, vậy thì chắc chắn sẽ từ từ chết trong im lặng, giống hệt như vô số lần trước.

Trời càng thêm tối sầm lại, gió lạnh nổi lên bốn phía.

Trần Khả Như cố ép bản thân xua đi những cảm xúc đó, một mình cô ngồi ngẩn người ở chỗ này, ngộ nhỡ lại gặp phải tên côn đồnào nữa thì chắc chắn kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu rồi.

Cô không hề do dự, nhanh chóng gọi điện thoại cho Vũ Tuyết Trang, từng tiếng chuông vang lên rồi tự động ngắt, không có người bắt máy.

Bởi vì tính cách quái gở lạnh lùng khiến cho cô ít bạn đến mức đáng thương.

Chẳng lẽ cô phải gọi cho Doãn Kiến Quốc- cha của cô sao?
Quanh năm suốt tháng Doãn Kiến Quốc gần như không hề liên lạc với cô, hà tất gì cô phải tự làm mình mất mặt chứ.

Lại nói, vốn dĩ cô cũng không muốn gặp ông ta, từ trước đến nay cô chưa từng hy vọng có thể tìm thấy sự ấm áp của tình thân ở chỗ Doãn Kiến Quốc.

Trần Khả Như cố gắng gồng tất cả cơ bắp trên người, khẽ cắn môi rồi cố sức đứng dậy.


Nếu không có ai có thể dựa vào, vậy thì hãy tự dựa vào mình đi.

Mặc dù con đường phía trước là bụi gai thì cho dù có chảy máu đầm đìa cô cũng phải bước tiếp.

Cô bước từng bước khập khiễng, mỗi một bước đi, dù cho có chạm đất nhẹ nhàng vẫn có cảm giác đau đớn xuyên tim, giống như siết chặt tất cả cơ bắp trong người.

Cô cố gắng đi về phía trước nhưng chỉ mới đi được khoảng mười mét thì mồ hôi đã tuôn ra đầy đầu, cả người lảo đảo muốn ngã.

Cơ thể gầy gò ở trong gió đêm, giống như một tờ giấy mỏng, lúc nào cũng chực té ngã.

Lại thêm một lần đau như muốn xé tan tim gan, cả người cô co lại, đầu gối mềm nhũn, nhanh chóng ngã xuống.

Đột nhiên, cơ thể cô bay lên.

Cánh tay cường tráng có lực, nhẹ nhàng dễ như trở bàn tay nâng cô dậy.

Cô rùng mình một cái, cả người tiến vào trạng thái cảnh giác, bắt đầu ra sức giãy giụa.

Mà khi ánh mắt dừng lại trên gương mặt đầy góc cạnh, câu nói “buông tôi ra” sắp trôi ra khỏi miệng lại nuốt ngược trở về.

Vì sao lại là anh?
Vì sao anh lại quay lại?
Cô mờ mịt không biết làm sao, cố chấp nhìn chằm chằm vào hàng lông mi dày rậm đen dài dưới mí mắt của anh, đôi tay cứng đờ túm chặt lấy áo sơmi anh.

Lê Hoàng Việt không cúi đầu nhưng mà khóe môi khẽ nhếch, dùng loại giọng điệu trào phúng giễu cợt nói: “Trần Khả Như, cô tuyệt đối đừng nghĩ tôi đang đồng cảm với cô, chỉ là tôi không muốn ngày mai trên báo sẽ xuất hiện tin tức vợ tôi bị một kẻ lang thang cưỡng bức thôi.

Chúng ta còn chưa ly hôn, Lê Hoàng Việt tôi sẽ không cho phép bất cứ thằng đàn ông nào cắm sừng tôi được!”
“Tôi biết mà.”
Trần Khả Như nhàn nhạt nói, thì ra đây chính là điều mà anh lo sợ.

Lê Hoàng Việt không thích cô quá thân thiết với một người đàn ông khác, là bởi vì anh không muốn bị cắm sừng chứ không liên quan gì đến tình yêu.

Càng chưa nói đến anh rất quan tâm hình tượng của bản thân và tập đoàn Á Châu.

Ánh mắt Lê Hoàng Việt liếc qua người phụ nữ không biết phải trái này một lần rồi hừ lạnh một tiếng: “Hiểu rõ là tốt nhất, tiền lương của bác sĩ không thấp đâu nhỉ, chẳng lẽ đến tiền gọi xe cô cũng không có sao?”
“Tổng giám đốc Việt yên tâm, sau này sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa.”
Ý của cô là, về sau không bao giờ để “anh” phải tự mình đến đây nữa.

Tuy rằng có nhiều chuyện phải tự mình hiểu lấy, mà giờ phút này khi cô nằm trong lòng ngực anh.


Mặc dù cách một lớp quần áo mỏng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim anh, đường cong cơ ngực hoàn hảo ma xát với da thịt cô tạo thành một cảm giác xấu hổ khó có thể tiêu tan.

Rất lâu về sau, cô luôn suy nghĩ đến vì sao đêm nay Lê Hoàng Việt lại đến tìm cô, nếu anh lạnh nhạt rời đi thì có lẽ cô sẽ không bị nhục nhã đến mức suốt đời khó quên như vậy.

Tham lam cái ôm của anh, không thể nghi ngờ gì đây chính là một chuyện giống như uống rượu độc để giải khát.

Ra tới đường lớn, Trần Khả Như giật ống tay áo của anh nhắc nhở: “Lê Hoàng Việt, anh có thể thả tôi xuống không, tự tôi sẽ gọi xe.”
Lê Hoàng Việt cúi đầu, dường như trong mắt hơi u ám, đồng thời cũng hiện lên sự bực tức khó có thể phát hiện được, anh lạnh lùng nói: “Biệt thư Di Linh ở đối diện, cô thật sự muốn gọi xe sao? Thật đúng là một người phụ nữ lắm chuyện.”
Trần Khả Như nghẹn họng không biết nói thể nào, cô ngẩng đầu thì thấy quả thật đúng như vậy.Vẻ mặt cô tràn đầy xấu hổ, một lát sau mới lên tiếng: “Vậy anh đặt tôi xuống đi, tôi không sao cả.”
“Cô xác định cô có thể sang đường trong vòng 25 giây sao? Hay là cô muốn dùng hình thức tự sát để làm tôi thương hại, đồng tình với cô?”
Lê Hoàng Việt đúng là không phụ danh hiệu rắn độc của anh, không lúc nào mà không chế giễu, nói móc cô.

“Tổng giám đốc Việt yên tâm, tôi sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Trần Khả Như không cam lòng yếu thế đánh trả đáp lại, nếu sức lực Lê Hoàng Việt quá sung mãn, vậy thì cô nên cảm thấy vui mừng mới phải.

Muốn nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của anh sao? Nằm mơ đi.

Trần Khả Như thật sự rất gầy, lúc ôm cô, Lê Hoàng Việt có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Với cân nặng này thì cho dù có đi mấy trăm mét cũng sẽ không tốn một chút sức lực nào.

Ngày thường người phụ nữ này không ăn cơm sao? Cũng may ngực vẫn là cup B.

Anh cũng không biết vì sao lại cảm thấy bực bội, bởi vì cứ mãi nghĩ về những thứ này nên khi trước ngực va chạm với một nơi mềm mại thì anh lại càng thêm mẫn cảm, mọi nơi trong cơ thể anh đều bị kích thích.

Cái đêm ở lại biệt thự nhà họ Lê, bóng dáng cơ thể cô lại bất giác tràn ngập khắp đầu óc anh.

Anh, vậy mà cứng rồi.

Nghĩ đến bản thân đã từng nói như chém đinh chặt sắt rằng sẽ không tiếp tục đụng vào người phụ nữ này thì anh lập tức xuất hiện cảm giác xúc động muốn hủy diệt.

Trong tiềm thức anh luôn tự cảnh cáo chính mình rằng: Lê Hoàng Việt, mày không được đụng vào người phụ nữ này nữa.

Đi vào biệt thự, Lê Hoàng Việt thô lỗ ném Trần Khả Như lên ghế sô pha.

Trong nháy mắt mất đi trọng lực, Trần Khả Như hơi choáng váng, rồi lại nhìn thấy vẻ mặt âm u của anh.

Làm sao vậy?.