"Vâng, Tổng giám đốc Việt."
Lê Chí Cường lo lắng đáp, lúc trước khi tìm được người thân của Minh Lâm đã đưa cho bạn anh ta một số tiền lớn, cho nên vô cùng thuận lợi đưa người đi.
Nếu như bị phu nhân phát hiện, không biết sẽ ra sao? Hai người bọn họ trải qua nhiều trắc trở mới có thể mở lòng mà đến với nhau, chẳng lẽ lại bởi vì việc nhỏ này mà trở nên xa cách ư?
"Tổng giám đốc Việt, tôi cảm thấy hình như Minh Lâm không phải là bị bắt cóc thông thường, có lẽ chuyện này có người ở phía sau xúi giục, một thằng nhóc mới sáu tuổi sao có thể to gan như vậy."
"Tống Quốc Minh."
Lê Hoàng Việt và Lê Chí Cường chạm mắt nhau, sâu trong đôi mắt hẹp dài hiện ra một cái ám chìm quang.
Lê Chí Cường thở dài: "Chính anh ta tự bảo vệ bản thân đã khó rồi mà còn muốn làm con thiêu thân đâm đầu vào lửa!"
Không biết lời nói này là phẫn nộ hay là chán nản, quá ức chế.
"Tổng giám đốc Việt, anh quá cẩn thận rồi, thật ra phu nhân chưa hẳn nhạy cảm như vậy, anh nên quyết đoán hơn, thẳng tay xử lý hết tất cả."
Lề mà lề mề, do dự lưỡng lự, lại để cho những người có thể nhân cơ hội, khiến người ta nhìn mà khó chịu.
"Lê Chí Cường, anh nhớ kỹ, nhất định phải tìm được Minh Lâm trước bọn họ, dù sao thì cũng đã nhận nuôi thằng nhóc này hơn nửa năm rồi, lời nó nói có trọng lượng nhất định, lỡ như..."
"Tổng giám đốc Việt, anh yên tâm, sáng ngày mai phu nhân mới xuất phát, khi đó người của chúng ta có lẽ đã truyền tin tốt về rồi."
"Chỉ mong vậy."
Anh cũng không quá lo Trần Khả Như phát hiện ra âm mưu của anh, nếu tên nhãi con đáng ghét đó trở về thì rất phiền phức, thậm chí là ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của anh và Trần Khả Như.
Mấu chốt là Minh Lâm không phải là con trai của anh.
Anh cũng không phải là người có trái tim nhân từ đến thế, không phải đối đãi với ai cũng tốt.
Liên tục trông chừng đến hừng đông, Trần Khả Như lại gọi một cuộc điện thoại cho cô của Minh Lâm, đối phương nói cho cô biết, mình đang ở thành phố Hà Nội, không phải huyện Sin Hồ, đã báo cảnh sát rồi, thông báo tìm người đã được chuẩn bị xong ngay trong đêm, sáng sớm đài thời sự thành phố Hà Nội bắt đầu đưa tin, thậm chí là kêu gọi người dân toàn thành phố, trên camera giám sát hiển thị hình ảnh của Minh Lâm, một cậu bé sáu tuổi, một sự tồn tại khiến người ngoài chú ý, theo lý thuyết mà nói thì có thể tìm lại được.
Tám giờ, Lê Hoàng Việt chưa xuất hiện.
Trần Khả Như đợi không kịp, Vũ Tuyết Trang nói: "Chị Khả Như, hay là phòng khám bệnh trước, em đi cùng chị, đến lúc tâm trí chị rối bời, còn có thể có thể có người chăm sóc giúp đỡ."
Đúng là Lê Hoàng Việt không đi được.
Đêm qua anh chỉ qua loa với cô thôi, lúc nghe điện thoại anh cũng đã tính đến tình huống này rồi.
Lúc 8 giờ 30 phút, Trần Khả Như nhận được cuộc gọi của anh, vẻ mặt khác thường, hai hàng lông mày nhíu sâu, có vẻ vô cùng áp lực.
"Lê cặn bã nói thế nào?"
"Anh ta nói tạm thời xảy ra chuyện gì, bảo hai chúng ta đi đi."
"...!Được rồi."
Vũ Tuyết Trang không dám nhiều lời, Lê cặn bã cũng thiệt là, không tới được thì có thể nói thẳng mà, sao phải vòng vo như thế.
Trần Khả Như cũng hiểu nhưng không nói ra, nhất thời không rõ là anh cố ý không tới hay là bận việc thật, bây giờ suy nghĩ một chút lại thấy không quan trọng mấy.
Động cơ của Lê Hoàng Việt, là tốt.
Cuối cùng Vũ Tuyết Trang vẫn đi theo, bởi vì hai tên vệ sĩ đi theo sau lưng vô cùng chói mắt, nếu như đeo kính râm lên, rất dễ bị hiểu lầm thành minh tinh.
Vũ Tuyết Trang cảm thán một câu: "Chị Khả Như, em cảm thấy sau này nếu chúng ta đi ra ngoài thì có thể mang theo hai tên vệ sĩ đằng sau á, dù là không có chuyện gì lớn, nhưng giả bộ chút cũng được mà, rất có cá tính..."
Trần Khả Như không trả lời, tâm trạng rất không lạc quan.
Tốc độ của máy bay nhanh hơn xe, hơn nữa Lê Hoàng Việt đã mua vé máy bay cho bọn họ từ sớm rồi, lúc đến thành phố Hà Nội là hơn 11 tối, đối với tiếp viên hàng không mà nói thì thủ tục rất là nhiều, trình tự phiền phức, chuyến bay bị hoãn là rất bình thường.
Đầu tiên Trần Khả Như liên lạc với cô của Minh Lâm, đến hơn nửa đêm, cô mơ màng thiếp đi, nhưng cô của Minh Lâm và dượng giằng co một đêm, quầng thâm mắt rất dày, trên mặt lộ ra vẻ âu lo.
"Chị hai, Minh Lâm đột nhiên bị lạc sao, chẳng lẽ trên đường đi không có bất kỳ dấu hiệu nào ư, hoặc là thằng bé đã từng nói gì đó?"
"...!Không có, nó không nói lời nào, cũng không ăn không uống gì hết, bọn chị cũng không biết nữa..."
Lúc nói chuyện, cô của Minh Lâm do dự một chút, một suy nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu cô, lập tức bị cô bác bỏ.
"Vậy nó có mang thứ gì theo không?"
"Chỉ có một cái ba lô, bên trong không có tiền, con nít không thể giấu tiền mặt."
"..."
Trần Khả Như cẩn thận hỏi thăm một phen, cơ bản là không có manh mối mới, điều duy nhất có thể chắc chính là Minh Lâm không muốn bỏ đi, nó không muốn rời xa cô, cho nên lời nó nói hôm qua chỉ là nói nhảm.
Nó không có người thân nào nữa, đi từ trưa hôm qua đến bây giờ, suốt một ngày một đêm...!
Ai nói không thể có cá và chân gấu cùng lúc được, cô có thời gian, cô có thể cho Minh Lâm thời gian để dần chấp nhận Lê Hoàng Việt, chấp nhận người yêu cô.
Trong sở cảnh sát, mọi người đều rất lo lắng.
Thành phố Hà Nội lớn như vậy, tìm người ở một thành phố xa lạ như tìm con ruồi không đầu, xác suất quá nhỏ.
Cho nên hiện tại bọn họ chỉ có thể chờ, chờ có người tới cung cấp tin tức.
Trong vòng hai giờ đồng hồ, bên cảnh sát liên tiếp nhận được nhiều cuộc gọi cung cấp thông tin, qua quá trình sàng lọc, phát hiện trên cơ bản tất cả đều là tin giả, cho đến khi một cụ cung cấp manh mối, sau khi thẩm tra đối chiếu thì thấy rất giống với Minh Lâm, dùng camera xác định là chính xác, lập tức liền xuất động mỗ khối khu vực cảnh giác, trọng điểm tìm tòi.
Trần Khả Như và cô của Minh Lâm đương nhiên cũng gấp gáp đi tìm người, chờ đợi không bằng chủ động ra tay.
Cuộc tìm kiếm quy mô lớn được triển khai trên những con đường Minh Lâm từng đi qua, bên này camera giám sát được lắp đặt khá ít, hình ảnh của Minh Lâm được tìm thấy càng hiếm hoi hơn, lúc vừa mới bắt đầu, đoàn người vô cùng nhiệt tình, mọi người đồng tâm hiệp lực, người vững như thành đồng, nhưng cảm xúc cao trào và háo hức này đến buổi chiều, khi mặt trời dần hạ xuống, biến thành thất vọng, suy sụp.
Minh Lâm, rốt cuộc con đang ở đâu?
Không ít người dân gia nhập đội ngũ tìm người, nhưng Minh Lâm như là trốn trong kẽ đất vậy, một chút bóng dáng cũng không có.
Trần Khả Như không khỏi hoài nghi, trong lòng thằng bé nghĩ như thế nào, đứa nhỏ mới có sáu tuổi thì sao có suy nghĩ sâu xa được, theo lý thuyết Minh Lâm không thể không thấy đoàn tìm kiếm rầm rộ như vậy, chẳng lẽ Minh Lâm bị nguy hiểm?
Trần Khả Như không dám tưởng tượng nữa, đợi đến lúc hoàng hôn buông xuống ở phía tây, lúc bầu trời dần tối đi, phần lớn người trong đội ngũ đều sức cùng lực kiệt, tinh thần uể oải.
Chỉ huy của đồn cảnh sát nhân dân nói: "Các đồng chí, chúng ta đã tìm một ngày trời rồi, mọi người đi ăn chút gì đó bổ sung thể lực và ngủ một giấc rồi tiếp tục tìm."
Người là sắt cơm là thép, cảnh sát nói cũng không sai.
"Chị Khả Như, ăn một chút đi."
Vũ Tuyết Trang bỗng chốc tưởng tượng, vốn cho rằng dựa theo trạng thái Thánh Mẫu của Trần Khả Như lúc này là nên từ chối, bất lực lo âu mà từ chối: tôi không đói bụng, không có khẩu vị mới đúng.
Nhưng Trần Khả Như lại không như vậy, cô nhận một cái bánh bao, ngốn từng miếng lớn, rất là mất hình tượng.
Thân thể là vốn liếng của cách mạng, nếu cô ngã bệnh rồi thì sao tìm con được nữa.
Không tìm được người, trái lại là giày vò bản thân đến mức vào bệnh viện.
"Chị Khả Như, em cảm thấy hình như là Minh Lâm cố ý trốn đi, tin tức lần này rất lớn, dù là tội phạm buôn người cũng không dám lộ diện, trừ khi chính bản thân gã không muốn."
Không phải Vũ Tuyết Trang nhằm vào Minh Lâm, mà là hành vi của đứa bé này rất vô lí, đang yên đang lành sao lại chạy trốn?
Thằng bé hy vọng dùng hành động như bị mất tích để chiếm được sự quan tâm và đồng tình ư? Hoặc là hy vọng mượn chuyện này trở về bên cạnh chị Khả Như? Buồn cười, chỉ cần nó muốn, sao chị Khả Như không đồng ý được chứ, đúng là một thằng nhãi cực đoan.
"Tìm được nó rồi tính sau."
Trần Khả Như rất lo lắng, thành phố Hà Nội ở hướng bắc, hơi lạnh hơn so với Đà Nẵng bên kia, bầu không khí mùa thu ôn hoà.
Hoàng hôn dần buông xuống, đường phố dần bị bao phủ bởi một lớp sương mờ, đèn đường được bật lên, xe cộ dần thưa thớt.
"Chị Khả Như, chị nhìn kìa!"
Vũ Tuyết Trang đột nhiên giật mình hô một tiếng, ngón tay của cô chỉ về phía trước, nơi đó có một bóng dáng nho nhỏ.
Trần Khả Như quay đầu theo tiếng kêu, là Minh Lâm.
Loại dự cảm này rất mãnh liệt, chờ đến lúc nhìn rõ khuôn mặt người đó, tảng đá lớn trong lòng cô mới rơi xuống.
Lúc ấy khuôn mặt Minh Lâm rất vui mừng, nhìn thấy Trần Khả Như, đương nhiên là cậu bé rất vui vẻ.
"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới tìm con."
Nghe vậy, cả người Trần Khả Như cứng đờ, vẻ mặt cứng ngắc.
Ngoại trừ vui vẻ cảm động thể hiện ở bên ngoài, trong lòng của cô lại có cảm giác bực bội kỳ lạ.
Mẹ tìm được con mình, vốn nên là cảnh tượng mẹ con sum vầy, nhưng vì sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy.
Minh Lâm nhào vào trong ngực cô, dù làm thế nào thì cô cũng không thể ôm cậu bé được.
"Minh Lâm, mẹ hỏi con, con chủ động chạy khỏi cô con hay là có người dụ đưa con đi?"
Cô buông thằng bé ra, đôi mắt chăm chú nhìn, cẩn thận hỏi.
Minh Lâm cười hì hì nói: "Con xin lỗi, mẹ, con biết sai rồi, con không muốn phải xa mẹ đâu."
Đúng lúc này, tất cả mọi người đều chạy tới, cuối cùng đoàn người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ai cũng không ngờ tới, sau đó Trần Khả Như lại làm ra một hành động khiến người khác kinh ngạc, cô không lưu tình chút nào, đánh Minh Lâm một cái.
Mọi người ngây ngẩn, ai cũng không dám tiến lên khuyên can.
Dù sao thì Trần Khả Như cũng là mẹ nuôi của Minh Lâm, cô có quyền dạy dỗ con mình.
Minh Lâm không nói lời nào, lòng bàn tay mở ra bị đánh đến đỏ bừng.
"Bốp, bốp, bốp" Một cái rồi thêm một cái nữa, khuôn mặt Trần Khả Như lạnh lùng, quở trách:
"Tuy con chỉ có sáu tuổi nhưng mẹ vẫn luôn coi con như nửa người lớn, con hiểu chuyện, trưởng thành hơn so với bạn bè cùng tuổi, nhưng không nghĩ tới con lại thông minh đến cỡ này! Nếu như con chọn đi với cô con thì sẽ có cuộc sống tốt.
Nếu không muốn rời đi, vậy thì không được giở thói nóng nảy của con nít!
Con có biết vì sự tùy hứng và chút thông minh của con mà mọi người tiêu hao biết bao thời gian và sức lực để kiếm con không, con mất cha mẹ trong trận động đất là đáng thương, nhưng xã hội này yêu mến con, mẹ và cô con đều không bạc đãi con! Chỉ bởi vì con không muốn mẹ kết hôn liền có thể làm bậy như thế sao?"
"Cho tới bây giờ, con chưa từng nói một câu xin lỗi nào, chỉ cười đùa hớn hở, không chịu trách nhiệm của bản thân sao? Nuôi con mà không dạy, đó là lỗi của mẹ, suy ra là mẹ đã không dạy dỗ con đàng hoàng!"
Từng câu từng chữ của Trần Khả Như khiến mọi người tỉnh ngộ, làm lay động mọi người, vốn là định khuyên cô của Minh Lâm với dượng và cảnh sát, đương nhiên là không có kết quả rồi..