Lê Hoàng Việt cướp lấy điện thoại di động của Trần Khả Như, sau đó nói thẳng vào điện thoại: "Lương Huy, tôi nói cho ông biết, ông muốn làm như thế nào thì làm như thế đó đi, chỉ có điều, nếu như ông tự chui đầu vào lưới mà đến thành phố Đà Nẵng, hoặc là chết, hoặc là chắc chắn sẽ vào tù mà ngồi đấy."
"Nực cười.
Thằng khốn."
Lương Huy có lẽ đã đập vỡ điện thoại, lúc này trong điện thoại đang phát ra một đoạn âm thanh bíp bíp bíp.
Lúc cuộc gọi kết thúc, toàn thân Trần Khả Như thoáng chốc co rúm lại, bỗng nhiên có cảm giác bị hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể, điều hòa đã được tắt rồi, nhiệt độ tự nhiên trong phòng ngủ đã được khôi phục lại, không còn sót lại chút ấm áp nào.
"Trần Khả Như, em đang sợ à?"
Lê Hoàng Việt bước đến trước bệ cửa sổ, anh không chút do dự mà ôm lấy thân thể nhỏ nhắn đang khẽ run rẩy kia, cô mặc một bộ đồ ngủ mỏng như lụa, lúc ôm lên, còn có thể cảm nhận rõ được những hạt li ti trên cánh tay cô.
Sau đó, sự ấm áp vây quanh lấy cô.
"Em không biết."
Gần đây Trần Khả Như càng ngày càng sợ việc phải lựa chọn, bởi vì phía sau mỗi một lựa chọn, thường hay sinh ra hai loại kết quả hoàn toàn khác nhau.
sai một li đi một dặm.
"Em nhìn anh này."
Lê Hoàng Việt vặn gương mặt của cô qua, giữ chặt, ánh mắt của Trần Khả Như không còn chỗ nào để lẩn tránh, vì thế không thể không thẳng vào anh, sự bất an ở trong đáy mắt, không thể che giấu được chút nào cả.
Cô cố gắng để bản thân tập trung chú ý, nhưng mà thật khó, dĩ nhiên là Lương Huy đã đến bước đường cùng, những lời ông ta nói ra cũng không đủ để làm cô tin tưởng, nhưng lỡ đâu đó là sự thật thì sao? Vậy thì nên như thế nào đây?
Trần Khả Như không thể trơ mắt nhìn Tống Quốc Minh chết, càng lo lắng tới việc ngộ nhỡ mẹ của cô ấy thật sự còn sống, và đang chịu khổ ở một chỗ nào đó thì sao chứ!
Vừa nghĩ đến chuyện này, ngực của cô liền đập thình thịch, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
"Nghe anh này."
Lê Hoàng Việt nặng nề hôn lên đôi môi cô, cố gắng làm dịu đi sự nóng nảy, căng thẳng và bất an của cô.
Trần Khả Như hôn lại anh một cách thô bạo, trong phòng ngủ bắt đầu truyền đến mùi hương hòa quyện của nước bọt vang lên chóp chép, cô rất nhiệt tình, không biết là cô lấy sức lực từ đâu mà thoáng cái đã đẩy Lê Hoàng Việt lên trên vách tường lạnh và cứng, giống như một cô gái đang yêu điên cuồng.
Lê Hoàng Việt bỗng chốc sửng sốt, hiển nhiên là chưa hoàn toàn thích ứng với sự ôm ấp yêu thương của cô gái mềm mại, thơm tho như hoa như ngọc này.
Bầu trời bên ngoài hửng sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, khóe miệng anh vẽ lên một đường vòng cung đẹp đẽ và hưởng thụ.
Kéo, xé, va chạm, da thịt cơ thể như hòa vào nhau, tinh thần như bị tê liệt, giống như chỉ có như thế, mới có thể làm cho đại não của Trần Khả Như được thoải mái và thả lỏng, cho đến khi hoàn toàn trống rỗng.
Lê Hoàng Việt ôm lấy cô từ sau lưng, giọng anh khàn khàn nói: "Hôm nay là lần đầu tiên anh phát hiện, sức lực của em cũng thật là lớn đấy."
Sắc mặt Trần Khả Như lập tức đỏ lên, từ hốc tai lan ra cái cổ mịn màng đang lộ ra bên ngoài kia một cách nhẵn nhụi, cả người xấu hổ đến mức suýt rụt đầu vào khe hở bên trong cái gối.
Cô biết ý tứ trong lời nói của Lê Hoàng Việt, bởi vì vừa rồi cô chỉ dùng một chút sức lực, mà đã xé rách cái áo sơ mi của anh...!
Nữ lực sĩ à? Cô cũng lần đầu tiên phát hiện ra bản thân mình có khuynh hướng bạo lực...!Trần Khả Như suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng giải thích nói: "Em cảm thấy chất lượng áo sơ mi của anh quá kém rồi, về sau nên đổi nhãn hiệu khác mà dùng đi." Được rồi, ít nhất cũng phải nói gì đó để lấy lại thể diện của bản thân, cô là một người phụ nữ, đương nhiên không thể cộc cằn, cô muốn để bản thân mình phải yếu đuối như cây liễu dập dìu trong gió, không thẹn thùng hơn dù chỉ một chút.
"Được, vợ anh nói cái gì thì chính là cái đó."
"...!Em đồng ý gả cho anh lúc nào vậy?"
Đôi mắt Trần Khả Như trong trẻo như nước, hỏi lại anh, cô và Lê Hoàng Việt đã nhận giấy chứng nhận ly hôn, về mặt pháp luật, hai người bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
"Nếu không gả cho anh, em cho là em còn có thể chạy trốn tới nơi khác sao?"
Vẻ mặt Lê Hoàng Việt tỏ ra như chắc chắn sẽ có được, Trần Khả Như chính là con mồi của anh, nếu đã bước vào cạm bẫy, thì muôn đời muôn kiếp cũng sẽ không thể thoát khỏi được.
Đáy mắt Trần Khả Như khẽ lắng xuống, đôi lông mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại.
Ngay sau đó, một bàn tay lớn vỗ nhẹ lên mặt cô, mang theo vết vai mỏng nơi lòng bàn tay, từng chút từng chút mô tả đường nét trên gương mặt của cô, từ lông mày cho đến khóe miệng, giống như đang vỗ về một bảo vật quý hiếm ở trên đời mà anh yêu vậy, sự lưu luyến và bịn rịn ở trong đôi mắt như biển rộng xanh thẳm mà sâu sắc, đến nỗi hút cô vào trong đó.
Lê Hoàng Việt đẹp đến mê hồn như vậy, khiến cho cô không thể tự kiềm chế được mà sinh lòng yêu thương.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mà mỗi một giây mỗi một phút ở cùng với anh, cô đều tràn ngập sự quyến luyến và vui vẻ.
Nếu như sớm biết rằng còn có thể sẽ có thêm những khó khăn khác, thì Trần Khả Như nhất định sẽ hối hận vô cùng, rằng tại sao không gặp lại anh sớm hơn một chút, có thể yêu nhau được một ngày thì đó cũng là một ngày.
Thời gian của một đời người nói dài thì cũng không dài lắm, thời gian mấy chục năm, nếu không giành lấy một khoảng thời gian ngắn ngủi, thì phải làm sao đây?
"Hãy tin tưởng anh."
Anh ôm cô thật sâu vào lòng và thì thầm nói.
Hai người kề sát vào nhau không một kẽ hở, ngoại trừ dục vọng ra, tình cảm bọn họ càng thêm vững chắc không thể chia lìa, có cảm kích, có vuốt ve an ủi và trái tim cũng hòa vào nhau.
“Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.
Trên thế giới này có quá nhiều điều công bằng và không công bằng, em không phải là thần thánh, đừng để bản thân mình trở thành Thánh mẫu, em chính là Trần Khả Như duy nhất trên đời này, đối với những người mà em quan tâm, bọn họ cũng hy vọng em có được hạnh phúc.”
Giọng nói của Lê Hoàng Việt ở trong phòng ngủ, ánh mặt trời sáng rực màu vàng kim chiếu xuống, khẽ cất lên, rồi hòa tan vào trong một cái xó xỉnh nào đó, bao gồm cả trong trí óc của Trần Khả Như.
Cô rất cứng đầu, cũng rất cố chấp.
"Kết thúc mạng sống không có nghĩa chỉ là chết đi, mà đó còn là sự bắt đầu của một linh hồn mới khác nữa.
"Lê Hoàng Việt, bỗng nhiên em cảm thấy, nếu như sau này khi anh thất nghiệp hoặc là nghỉ hưu thì có thể đi làm một Nhà triết học được đấy.
Từng bộ từng bộ đạo lý lớn thế kia mà."
Anh men theo đường cong, bóp một cái thật mạnh, làm cho cô thoải mái mà ngâm khẽ.
Trần Khả Như hờn dỗi, nghiến răng ken két: "Anh điên rồi à, đau!"
"Anh chính là muốn làm cho em đau đấy, đau mới có thể nhớ rõ được!"
"..."
Rõ ràng là có hổ sói ở bên cạnh, mà khoảng cách trái tim của cả hai người ngược lại càng đến gần nhau hơn.
Có một số vết sẹo, còn cần phải có thêm thời gian mới có thể hoàn toàn lành lại được.
Lúc hai người rời giường, đã là mười giờ sáng rồi.
Cái hạnh phúc và lãng mạn ảo mà bọn họ tạo ra, thật ra rất ngắn ngủi, chẳng qua chỉ là một cuộc ngụy tạo tự cho mình là đúng và không có căn cứ mà thôi.
Bản nhạc Metal lạnh lùng vang lên như một quả bom hẹn giờ.
Lê Hoàng Việt nhấc máy: "Alo, có chuyện gì vậy?"
Anh nghe giọng nói, là Lê Chí Cường gọi tới.
Trần Khả Như từ trong phòng tắm đi ra, nghe thấy được một mùi gì đó rất không bình thường, vừa nãy khuôn mặt của Lê Hoàng Việt vẫn còn dịu dàng và quyến luyến, nhưng trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng và sắc bén, trên đầu lông mày tựa như bốc ra sương lạnh và sát khí.
Chỉ nghe thấy sau khi anh trả lời ngắn gọn mấy câu "Ừ", "Được", "Tôi biết rồi", sau đó thì cúp điện thoại.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Trong không khí bao phủ đầy những yếu tố bất an, nhiệt độ chợt giảm thẳng xuống.
Trần Khả Như dùng khăn tắm để lau mái tóc ẩm ướt, chỉ là mí mắt cứ giật không ngừng không như bình thường.
Hạnh phúc mới chỉ trong một vài giờ đồng hồ, thì thế giới giống như đã xảy ra thay đổi gì đó không thể tính trước được.
"...!Không có việc gì đâu, anh sẽ tự giải quyết thỏa đáng."
Lê Hoàng Việt đến gần rồi vỗ về cô, trong đôi mắt không có chút thăng trầm và độ ấm nào.
Đẹp đẽ, sáng sủa, thông minh, nhưng lại lạnh như băng.
Thẳng thắn mà nói, Trần Khả Như không thích bộ dạng quá tàn khốc này của anh, tuy rằng cảm thấy bộ dạng giả vờ đó cũng không tệ, nhưng cô lại thích cái bộ dạng khóe miệng mang theo nụ cười cà lơ phất phơ của anh hơn.
Mặc dù có chút đùa giỡn xấu xa, nhưng cũng rất sống động.
"Lê Hoàng Việt, cho dù anh bảo em tin anh, nhưng em vẫn muốn anh thẳng thắn hơn!"
Trần Khả Như đẩy anh cách xa ra một chút, để hai bên có thể hoàn toàn nhìn thấy rõ vẻ mặt của đối phương.
"Em có chắc không?"
Lê Hoàng Việt bất ngờ cau mày, nặng nề hỏi cô.
Sau lưng Trần Khả Như nổi lên cảm giác ớn lạnh, dự cảm không lành càng thêm mãnh liệt, biến hóa của Lê Hoàng Việt, sự nghiêm túc của Lê Hoàng Việt, thay mặt cho chuyện xảy ra không phải là chuyện vừa đâu.
"Em chắc chắn."
Cô trả lời bình tĩnh.
"Được." Ấn đường Lê Hoàng Việt buông lỏng, cơ thể nhanh chóng đi tới phía trước, anh mở ti vi lên.
Hình ảnh phát sóng trực tiếp của Cao Ngọc Thanh từ trong tivi phát ra, tàn nhẫn đập vào võng mạc của Trần Khả Như.
Bối cảnh là trước cửa lớn của một trường mầm non, trên hàng rào bằng sắt chạm trổ những hoa văn bông hoa, một đôi bàn tay túm chặt, giãy dụa, khóc lóc, la hét, tiếng mắng chửi rải rác, đồng thời tiếng hú của xe Cảnh sát 112 và xe Cứu thương 115 vang lên, càng tăng thêm sự khủng hoảng của người dân trong thành phố.
Có đủ kiểu đủ loại người dân có mặt ở đây, nơi đó đang diễn ra một cảnh tượng tội ác và thảm họa, Cảnh sát đặc nhiệm mặc đồng phục bắn tỉa và cảnh sát nhân dân mặc quân phục rằn ri đang nỗ lực giải tán quần chúng vây xem.
Một phóng viên nữ đang mở đầu bảng tin, nói với tốc độ cực nhanh:
"Vào lúc đúng tám giờ sang ngày hôm nay, trong trung tâm của một trường mầm non ở khu phố đã bị một người đàn ông khoảng trên dưới bốn mươi tuổi mang theo súng đến bắt làm con tin, chiếm lấy hoàn toàn trường mầm non, người đàn ông đó đã bắn chết hai thầy cô giáo của trường, ngoại trừ có một thầy giáo đã chạy thoát ra ngoài kịp thời.
Nghi phạm đã bắt một lớp học tổng cộng có hai mươi lăm đứa trẻ và một nữ giáo viên mầm non làm con tin, tinh thần của nghi phạm này hình như có vấn đề rất lớn.
Cảnh sát đã cử các chuyên gia đàm phán tới, họ đang cố gắng thỏa thuận và liên lạc với nghi phạm."
Tin tức tương tự như vậy, ngày trước Trần Khả Như cũng đã nghe qua trên tivi, cô có chút oán hận với mấy người có tinh thần biến thái trong xã hội, chuyên cầm dao và đi chém người như thế.
Nhưng khi điều đó thật sự xảy ra ở bên người cô, trong khu vực quen thuộc ở xung quanh cô, cô không tránh khỏi mà hãi hùng khiếp vía.
Những đứa trẻ này chỉ mới khoảng chừng bốn năm tuổi...!Rốt cuộc là phần tử tội phạm đó muốn gì chứ?
Toàn thân Trần Khả Như càng ngày càng lạnh, cô chỉ nghe tiếng cánh môi của Lê Hoàng Việt mấp máy, mặt anh không chút thay đổi khẽ nói: "Con trai của Trần Phương Liên là Kiên đang ở ngay trong trường mầm non đó, hơn nữa, còn đang bị bắt làm con tin ở bên trong."
Trần Khả Như hít vào một hơi, Kiên?
Vì cứu cậu bé đấy, mà nửa năm trước, cô đã phạm sai lầm mà rơi xuống vách núi.
"Cậu bé ấy là..."
Cô nghe thấy giọng nói của mình đang run rẩy.
Mặc dù Trần Khả Như đã cố gắng tránh đi chuyện của Kiên, nhưng khi nhắc tới lần nữa, trong lòng cô vẫn có cảm giác xôn xao khác thường.
Đôi tròng mắt của Lê Hoàng Việt sáng rực thâm thúy, anh thẳng thắn vô tư nói: "Kiên là con của bố tôi và Trần Phương Liên, nói đúng ra, là em trai cùng cha khác mẹ của tôi."
Trong mắt Trần Khả Như lóe lên sự kinh ngạc, mà khi sự kinh ngạc qua đi, cô cảm thấy tất cả mọi chuyện đều có dấu vết để lại và có thể tìm theo ra được một cách rõ ràng.
Hóa ra là như vậy.
"Chuyện này chưa từng được công bố ra bên ngoài, dù sao đó cũng là một vụ bê bối, Trần Phương Liên và bố tôi, là một sự hiểu lầm, mà ông ấy vẫn luôn không biết rõ tình tiết vụ việc.
Vừa mới bắt đầu, không có ai là người có lỗi cả...!Vấn đề này, sau này rồi chúng ta hẵng bàn lại đi."
Âm thanh của Lê Hoàng Việt nặng nề khác thường, đột nhiên một vấn đề bị tắc nghẽn đã lâu nay của Trần Khả Như lại được thông suốt, cho nên đây mới là lí do tại sao mà năm đó Trần Phương Liên rời khỏi Lê Hoàng Việt? Thảo nào cô ấy ra đi một cách đầy dứt khoát như thế.
Trần Khả Như vẫn nói một câu như cũ, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Sai một li đi một dặm, nói chung là Trần Phương Liên cũng không cam long gì...!Một sự thật đơn giản như vậy mà lại làm khổ người khác.
Trần Phương Liên đã uy hiếp anh, Lê Hoàng Long đằm thắm với Nguyễn Phương Thanh đã nhiều năm, hơn nửa năm trước, lại tra ra bản thân bị nhồi máu cơ tim, huyết áp cao và các bệnh khác, nếu vụ bê bôi này bị tung ra, sẽ đả kích đến bọn họ, đả kích trí mạng đến nhà họ Lê..