Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 227: Sợ Là Tống Quốc Minh Sắp Tỉnh Rồi






Trần Khả Như chẳng có cảm giác gì cả.

Dưới hơi nóng của anh, cơ thể cô mềm nhũn như bùn, bị đánh bại hoàn toàn.

“Em… Muốn quay về.” Cô nói không trôi chảy, không ngừng thở hổn hển.

“Về đâu?”
Hơi thở như thiêu đốt của anh không hề rời khỏi chút nào, ngược lại càng ngày càng nóng rực, ánh mắt lưu luyến như muốn dung hòa cả người cô.

Môi cô khó khăn động đậy, cô muốn nói, liệu có thể cho cô thêm thời gian một ngày, lời vừa đến giữa cổ họng thì lộ ra yếu ớt và thiếu tự tin.

Anh nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, muốn nói lại thôi của cô, yết hầu không ngăn lại được mà chuyển động, phản ứng theo bản năng, anh nghiêng người, chạm lên đôi môi anh đào của cô, ngọt ngào và dịu dàng vô cùng.

Cuộc tập kích bất ngờ khiến cô ngây ra trong khoảnh khắc.

Sau đó, Lê Hoàng Việt bế cô lên.

Cả người Trần Khả Như vọt lên không trung, sau đó là đôi môi nóng bỏng triền miên dính chặt lấy không cho gió lọt qua, giống như hút đi ba hồn bảy vía của cô, đến lá phổi cũng muốn nhảy cả ra ngoài.

Sự động chạm quen thuộc, tình cảm trong cơ thể lại không cách nào khống chế, bùng cháy tột độ trong đêm hè oi bức.

Anh giống như con ma, mà cô lại từ nửa đưa nửa đẩy dần dần biến thành không tự chủ mà đáp lại, hai tay như dây leo vòng ôm lấy cổ anh.

Cứ như vậy trao đổi nước trong miệng cho nhau, từng chút từng chút dung hòa vào máu của nhau.

Anh vừa hôn vừa mở cửa xe một cách ung dung, lại mang theo vẻ vội vàng, đẩy cô lên ghế sau.

Vì tiếp xúc da thịt trên diện tích rộng, trực quan hơn làm kích thích nội tiết tố của con người, nhiệt độ vốn dĩ đã luôn cao, da thịt thoải mái dính lấy nhau càng làm mồ hôi chảy ra nhiều, dính dính, cọ xát vào nhau.

Bàn tay lớn không chút khách sáo di chuyển trên lớp vải trơn bóng, cảm xúc cợt nhả, giống như chẳng có gì.

Nháy mắt dụng vọng đạt đến đỉnh điểm, cô cảm nhận thấy anh đã sẵn sàng để tấn công, đợi đến lúc lý trí trở lại, cô phát hiện quần áo hai người đều đã xộc xệch.

Rốt cuộc cô đang làm gì?
Cô hoàn hồn, chỉ nhìn thấy tài xế trong xe không biết đã rời đi từ lúc nào, cô và Lê Hoàng Việt suýt chút nữa đã gì đó trong xe rồi.

Đôi môi quyến luyến như gần như xa ở nơi nhẵn mịn, hời hợt đụng chạm, điêu khắc, rồi lập tức lại bay nhanh rời đi, loại cảm giác này khiến người ta cầu mà không được, là trêu chọc tình cảm nhất.

“Đừng ở đây…”

Đầu cô liền nóng lên, đôi môi đỏ mọng của cô phát ra tiếng thì thầm nhỏ như mèo kêu.

Không chỉ không từ chối mà ngược lại giống như mời chào.

Ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua cửa sổ xe, chính vào lúc này vẻ mặt đỏ ửng tinh xảo của cô như ẩn như hiện, đặc biệt hấp dẫn, quyến rũ vô biên.

“… Được.”
Giọng nói trầm thấp của anh tràn đầy kiểm soát và kiềm chế, ánh mắt thâm sâu không thể dò, mỗi một hơi thở đều như muốn nuốt chửng lấy người ta.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Chỉnh sửa lại quần áo của nhau, trở lại vị trí ghế lái và phụ lái của mình.

Trong xe vẫn tràn ngập mùi vị tình cảm dâng trào như cũ, đang lúc tăng tốc, thậm chí nó càng ngày càng nồng đậm.

“Lê Hoàng Việt, lái chậm thôi!”
Anh lái rất nhanh, ánh mắt tập trung, cảnh vật xung quay nhanh chóng lùi về sau, vút qua, dạ dày Trần Khả Như có chút khó chịu, khuôn mặt đỏ ửng dần biến thành có chút tái xanh…
Sự gấp gáp của Lê Hoàng Việt bộc lộ qua lời nói.

Anh nghiêng mặt, liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn nén lại sự kích động, nhã dần chân ga, trên mặt lấm tấm mồ hôi, không biết là nóng, hay là nhịn.

Tầm mắt Trần Khả Như dịch chuyển, thậm chí nhìn ra điểm u ám, kịch liệt xông ra, chằng biến mất chút nào.

Cô lập tức xấu hổ trợn mắt.

Quả nhiên Lê Hoàng Việt không lừa cô, nửa năm nay anh đều giữ mình trong sạch…
“Lê Hoàng Việt, nếu như em mãi mãi không quay về, hoặc là chết rồi thì anh làm thế nào?”
Đột nhiên, tiếng phanh xe kéo ngân dài.

“Không có nếu như.

Anh nói rồi, trên trời hay dưới đất, sau này em đều không thoát khỏi anh!”
Anh trịnh trọng tuyên thệ chuyện này bên tai cô, trong ánh mắt phun ra lửa, trong giọng điệu mang theo vài phần xấu xa và cố chấp.

Lê Hoàng Việt quả nhiên là một người đàn ông đáng sợ.

Trên thế giới này cũng không có bất kỳ người nào, bất kỳ thứ gì có thể ngăn anh lại nữa.

Vừa xuống xe ở biệt thự Di Linh, khoa Não của Bệnh viện đa khoa An Tâm gọi điện thoại đến, nói là Tống Quốc Minh xảy ra chút vấn đề.

“Được, vậy tôi lập tức qua đó.”

Trần Khả Như liếc nhìn vẻ mặt tối lại của Lê Hoàng Việt, ngưng giọng.

Vẻ kiều diễm vừa nãy bị gió đêm thổi qua, dường như đã tản đi không ít.

“Giờ em phải đến bệnh viện một chuyến.

Anh… Nghỉ ngơi sớm trước đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Sắc mặt Trần Khả Như lộ ra ngại ngùng, nói.

Lê Hoàng Việt nhướng mày, giữa lông mày nhíu chặt lại, hỏi: “Em cảm thấy giờ anh có thể ngủ sao?”
Không có câu trả lời, cô chột dạ.

Anh tiếp tục: “Trần Khả Như, ngọn lửa mà bản thân khơi lên thì bắt buộc phải tự mình dập tắt.

Cái này gọi là có bắt đầu có kết thúc.”
Trần Khả Như ngạc nhiên nghĩ, ngọn lửa này, rốt cuộc là ai khơi lên?
Lê Hoàng Việt không cho cô giải thích, ngồi vào ghế lái, nổ máy: “Còn ngơ ra đó làm gì, lên xe!”
“… Vâng.”
Ai nói Lê Hoàng Việt không quan tâm Tống Quốc Minh, người thực vật đang nằm trong bệnh viện đó luôn là một quả bom hẹn giờ.

Vội vội vàng vàng đến Bệnh viện An Tâm, vừa nghe Y tá trực tối nay nói, hình như nhìn thấy hai tay Tống Quốc Minh cử động, hơn nữa không chỉ một lúc.

Thông thường, nếu như người bệnh xuất hiện dấu hiệu chuyển biến tốt thì thực hiện phẫu thuật ngược lại là bất lợi.

Bác sĩ chữa trị chính của buổi trực kiến nghị theo dõi sát hai ngày, lùi thời gian phẫu thuật lại.

Đương nhiên là Trần Khả Như đồng ý, kiến thức căn bản này, cô rất hiểu.

Ánh mắt Lê Hoàng Việt liền lộ ra ý vị sâu xa.

Kết quả mà anh hy vọng là, hoặc là chết, hoặc là sống, nếu là sống dở chết dở, cứ kéo dài như vậy về sau chỉ tiêu tốn sự chú ý của Trần Khả Như hết ngày này sang ngày khác, từ đầu đến cuối tồn tại như cái gai độc.

“Lê Hoàng Việt, tối nay em muốn ở lại phòng bệnh, nói chuyện với cậu ta, anh…”
Trong mắt Trần Khả Như mang theo vài phần khó xử, vài phần khẩn cầu.

Cô vẫn luôn biết rất nhiều ca bệnh thế này, luôn ở bệnh cạnh nói chuyện với người thực vật, tích cực chăm sóc, làm phục hồi, một ngày nào đó, kỳ tích sẽ xuất hiện, sẽ tỉnh lại.


Mà mấy ngày trở lại Đà Nẵng này, cô muốn lập tức tiến hành phẫu thuật, cộng thêm phòng khám vừa mới mở, tất cả đang trong giai đoạn mới phát sinh, nên đã lơ là Tống Quốc Minh.

Nếu như ý thức của Tống Quốc Minh là trạng thái nửa tỉnh, vậy thì đã khoảng một tuần, cậu ta không nghe thấy được giọng của cô rồi.

Mọi thứ nghe thì trùng hợp, nhưng sâu bên trong, dường như có dấu vết để lần theo.

“… Được.”
Lê Hoàng Việt hơi cong môi, biểu cảm không hề thay đổi rõ ràng, ánh mắt sâu không thể dò.

Cái gì gọi là trong nụ cười che dấu con dao, chính là thế này.

Lúc Lê Chính Cường bước đến khoa não, nhìn thấy Lê Hoàng Việt từ trong phòng bệnh bước ra với sắc mặt xấu.

“Tổng giám đốc Việt, chuyện gì vậy?”
Anh ta chạy, hô hấp lộ rõ vẻ gấp gáp.

Khoảng thời gian này, Lê Chí Cường bận rộn quay cuồng, nói chính xác, là từ khi Trần Khả Như xuất hiện, Tổng giám đốc Việt liền bắt đầu đến muộn, xin nghỉ phép hoặc là xin nghỉ ốm, các loại, tóm lại lịch làm việc và nghỉ ngơi của anh ta loạn hết cả lên.

Chỉnh lại xong cảm xúc, chỉ nghe Lê Hoàng Việt nói: “Tống Quốc Minh, sợ là hai ngày nữa sẽ tỉnh lại.”
Trong ánh mắt hẹp dài, ánh mắt sắc lẹm, không mang theo bất kỳ tình cảm nào.

Nghe vậy, Lê Chí Cường nhíu mày, biểu cảm trở nên nghiêm túc.

Hai người đi dọc hành lang, sau khi Lê Chí Cường suy nghĩ chốc lát, nói: “Tổng giám đốc Việt, chuyện này ra chuyện đó.

Ân tình mà bà chủ nợ Tống Quốc Minh là cậu ta tự mình tình nguyện.

Nhưng trước đó lừa dối cô chủ Mỹ Hoa, là tội không thể tha, chỉ sợ Trần Phương Liên cũng là cậu ta dẫn dắt… Loại người này, nếu mà sống thì hậu họa khó lường!”
Lê Chí Cường tuyệt đối không phải nói chuyện đe dọa, cho dù Tống Quân Minh, đoán chừng nửa đời còn lại cũng là ở trong nhà tù, kết cục sẽ không tốt hơn chút nào so với Trần Phương Liên.

Lê Hoàng Việt trầm tư không nói.

“Thật ra, Tổng giám đốc Việt, chúng ta cần gì phải tốn công hoảng loạn, trực tiếp cho cậu ta chết, không phải là bớt việc rồi sao?”
“Để tôi nghĩ xem.”
Lê Hoàng Việt làm động tác tay yên lặng, ánh mắt âm u, bóng lưng thon dài dần dần biến mất ở cuối hành lang.

Lê Chí Cường vừa nóng ruột vừa buồn bực, Tổng giám đốc Việt quyết đoán mà lại do dự không quyết như vậy, vậy thì thôi đi!
Tổng giám đốc Việt và bà chủ không dễ dàng gì mới gặp lại, tuyệt đối không thể để Tống Quốc Minh phá rối!
Đêm đó, Trần Khả Như đã nghĩ ra một cách.

Cô định cố ý kích động cho Tống Quốc Minh tức giận, nói bản thân và Lê Hoàng Việt chuẩn bị kết hôn lại, sau này sẽ không chăm sóc cậu ta, thăm cậu ta nữa,… Tóm lại nghe vừa tuyệt tình lại chọc giận người khác.

Thật ra thời gian nửa năm nay, lòng căm hận của cô với Tống Quốc Minh đã dần dần mai một.

Một người xấu, nhìn nhiều rồi cũng thuận mắt.


Nói một nửa, không có động tĩnh.

Trần Khả Như chỉ có thể từ bỏ, xem ra hành động của Tống Quốc Minh là trùng hợp, không liên quan đến cô, trái lại là cô đã tự cho mình thông minh.

Đợi đến 12 giờ đêm, cơn buồn ngủ ập đến, Trần Khả Như quyết định rời đi, người thực vật không cần ở bên cạnh cả ngày lẫn đêm.

Ở trong hành lang và cửa bệnh viện, cô đều đặc biệt nhìn thử một chút, không có bóng dáng của Lê Hoàng Việt và chiếc xe.

Bình thường thì độc đoán đòi mạng, lần này cô bảo anh rời đi, trái lại lại rất nghe lời…
Đột ngột nảy ra cảm giác mất mát.

Lẽ nào là nói, cô rất muốn tiếp tục làm chuyện chưa làm xong với Lê Hoàng Việt?
Hai má Trần Khả Như đỏ bừng lên, giống như đám mây lửa… Loại chuyện giữa nam và nữ này, không phải là cô nhiệt tình, mà là một loại cảm lúc tình cảm nồng đậm mà thôi.

Mỗi người đều có dục vọng, không hề đáng xấu hổ.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến đứa con không dễ dàng có được lại chết yểu, sự giày vò và tàn khốc của cuộc sống khiến cô không có thời gian thương tiếc và đau buồn.

Đứa trẻ đó chỉ tồn tại trong ký ức của cô một ngày một đêm.

Đến ngoài ý muốn, mà ra đi cũng đột ngột.

Cơ thể cô… Không biết nghĩ đến điều gì, đáy mắt Trần Khả Như đột nhiên xuất hiện vẻ u ám và mâu thuẫn.

Ngày hôm sau, sau một đêm mất ngủ, Trần Khả Như dậy rất sớm.

Hiện giờ trong phòng khám có Vũ Tuyết Trang và anh hai nhà họ Văn giúp đỡ, cô thỉnh thoảng rời đi, căn bản là không ảnh hưởng đến công việc.

Sáng sớm, luôn cảm thấy tinh thần bất an, mắt giật liên tục, không biết là vì lời nói của Lê Hoàng Việt hôm qua hay là lo lắng vì phẫu thuật của Tống Quốc Minh.

Trần Khả Như không nghĩ ngợi nhiều, đi đến phòng bệnh ở khoa Não, lại phát hiện phòng bệnh trống không, Tống Quốc Minh đâu?
Mắt dừng lại khó hiểu, hô hấp phập phồng, lẽ nào… Tống Quốc Minh tỉnh rồi?
Cô hỏi: “Cô Y tá, bệnh nhân giường này đâu? Sáng nay đã sắp xếp làm phẫu thuật gì rồi sao?”
Cô y tá khó hiểu hỏi: “Đâu có, còn chưa đến tám giờ mà.

Rất nhiều Bác sĩ còn chưa vào làm.

Có phải là người nhà khác đã đẩy đi tắm nắng rồi không?”
Sắc mặt Trần Khả Như thay đổi lớn, lập tức tìm đến Chủ nhiệm khoa Não và người của phòng bảo vệ giúp đỡ.

Cứ như vậy, chuyện bị làm lớn lên, tuy Trần Khả Như tạm thời tự gọi dưới thân phận Tô Linh Vân, bao gồm cả người trước đây đang nghi ngờ cô, hiện giờ, cả bệnh viện đều biết cô là Trần Khả Như, Trần Khả Như sống trở về rồi!
Thậm chí, không ít đồng nghiệp khoa Sản nghe tin, nhanh chóng tạo thành nhóm đến xem.

Thông qua truy cập vào hệ thống giám sát của bệnh viện, cuối cùng phát hiện có một người đàn ông mặc áo khoác trắng, thân hình vạm vỡ đã đưa Tống Quốc Minh đi..