Hơi thở của anh không thể làm lơ được, tiếng hít thở của anh nói rõ, cô không có bất cứ cơ hội trốn tránh nào.
Trần Khả Như chỉ có thể đối mặt, chỉ có thể đối mặt với anh.
Cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói một câu vô cùng bình tĩnh: "Ngại quá, chào anh, tôi không quen biết anh."
Nói dứt câu.
Không khí nhỏ vụn trong không gian bắt đầu kết thành sương giá.
Giờ phút này Lê Hoàng Việt sắp rách cả mí mắt rồi, gân xanh nhảy lên thình thịch, cắn răng rung bần bật.
Lê Chí Cường càng đổ mồ hôi ròng ròng vì Tổng giám đốc Việt nhà mình hơn, nghĩ bụng đừng có nói là bà chủ lại bị mất trí nhớ gì gì đó nha.
Nhưng nếu không mất trí nhớ, vậy vì sao rõ ràng còn sống mà nửa năm qua không hề có tin tức gì, không hề liên lạc với bọn họ dù chỉ một lần.
Rõ ràng trước khi chuyện đó xảy ra, cô vẫn yêu Tổng giám đốc Việt rất tha thiết mà.
Ai cũng không ngờ được rằng, dưới cái nhìn ngạc nhiên của Trần Văn Bảo và Minh Lâm, Lê Hoàng Việt không hề do dự ôm lấy khuôn mặt Trần Khả Như, nhắm thẳng đôi môi ngày đêm mong nhớ rồi hung hăng hôn xuống.
Trần Khả Như ngẩn người ra, cô hoàn toàn luống cuống.
Dù vết thương súng bắn của anh còn chưa lành, nhưng có ý chí điều khiển thì sức mạnh này không gì cản nổi.
Hai cánh tay cô chống đỡ bất lực đến nỗi, các đốt ngón tay cũng trắng nhợt hẳn.
Hương vị quen thuộc, khiến lòng người đau nhức truyền đến xen lẫn với nhiệt độ trên môi lẫn nhau, lẫn lộn trong đó có cả mùi máu mặn chát.
Trần Văn Bảo kịp phản ứng lại đầu tiên, vẻ mặt anh ta hoảng hốt: "Tình huống gì đây, sao dám sàm sỡ Linh Vân hả.
Này này, anh thả cô ấy ra ngay."
Mẹ nó chứ, anh ta còn chưa được nắm nay bác sĩ Linh Vân bao giờ, mấy người lung tung vớ vẩn này tự nhiên xuất hiện ở đâu ra, làm cái mẹ gì thế.
Trần Văn Bảo đang định bước lên kéo người ta, bỗng nhiên có mấy cánh tay xuất hiện từ bên cạnh, tập trung nhìn lại mới phát hiện là vài tên vệ sĩ đô con, trong tiếng kêu gào như lợn chọc tiết, anh ta bị bọn họ vác đi.
"Chú Bảo."
Minh Lâm lo lắng gọi với theo.
Lê Chí Cường không chút do dự ôm lấy Minh Lâm, ánh mắt mang ý tứ sâu xa, nặng nề nói một câu: "Người bạn nhỏ, chú không phải người xấu, mấy câu chú nói đều là thật, mẹ bây giờ của con là vợ của chú đẹp trai kia, có hiểu không.
Vì vậy, cháu không nên quấy rầy bọn họ gặp lại nhau."
"Bọn họ đã chờ mong ngày này từ lâu lắm rồi."
Cơ thể Lê Chí Cường run lên nhè nhẹ, hốc mắt hơi ẩm ướt.
Quá trình lắm thay đổi khó ngờ, cũng may rốt cuộc vẫn gặp được nhau, thật sự là ông trời có mắt rồi.
Minh Lâm ngoái lại nhìn ra sau, cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu một cái.
Ân oán khúc mắc giữa hai người quá phức tạp, chỉ e là cả đời này cũng phải dây dưa không dứt với nhau.
Lê Hoàng Việt không thể hiểu nổi, ngoài dồn hết trái tim để yêu cô, tóm lấy cô thì anh cũng không còn cách nào khác nữa.
Những nhớ nhung trằn trọc đêm dài, những đớn đau dày vò suốt bao ngày đêm, tất cả đau thương đã hóa thành nỗi khát khao khôn cùng là được gặp cô.
Anh không bỏ sót chỗ nào, quét sạch qua mọi ngõ ngách trong khoang miệng cô, từng chút một liếm đi vết thương trên môi lẫn nhau, cuồng nhiệt hơn cả bão tố, mạnh mẽ dữ dội hơn cả động đất sóng thần.
Hoặc là yêu, hoặc là chết.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Dưới thế tấn công của anh, Trần Khả Như thua tan tác không đỡ nổi một đòn.
Toàn bộ cơ thể của cô, dường như mỗi bộ phận đều được thời gian đằng đẵng vừa qua gột rửa một lần.
Cho dù thời gian trôi qua bao lâu, mãi mãi cô vẫn không có cách nào từ chối anh.
Đúng là giữa hai người có vô số hiểu lầm chồng chất lên nhau, bỏ lỡ nhau, rồi lại lạc nhau lần nữa, hối hận rồi lại hối hận tột cùng, tất cả dồn hết vào lần tấn công này của anh, khiến nụ hôn càng mang tính cướp đoạt hơn nữa.
Ngay lúc hơi thở và nhịp tim cùng yếu dần đi, rốt cuộc sức lực của anh cũng dần xuất hiện lỗ hổng yếu thế.
Sau khi Trần Khả Như mở to mắt nhìn, trước hết khôi phục lại lý trí rồi đẩy người ra, lúc đẩy anh ra, cô còn phản ứng theo bản năng tặng kèm một cú tát rõ mạnh tay.
Khoảng cách gần như vậy, anh không tránh cũng không lùi, má trái mạnh mẽ hứng trọn một cú tát.
Cô dùng sức không lớn, nhưng có thể là do di chứng sau khi trúng đạn bị thương, vẻ mặt cương nghị của anh trở nên tái nhợt, cho nên dấu tay trên má anh hiển hiện vô cùng rõ nét.
Có một giây Trần Khả Như cũng ngẩn ngơ mất hồn, lòng bàn tay phải và năm ngón tay đều nóng bỏng.
Khiếp sợ hơn là, vậy mà Lê Hoàng Việt vẫn không tức giận, trên khuôn mặt đẹp trai của anh vẫn chưa từng xuất hiện bất cứ dấu hiệu nổi giận nào.
Vì sao vậy? Cô nhanh chóng đè nén tất cả cảm xúc trong lòng, lạnh lùng nói: "Anh này, anh nhận nhầm người thật rồi, nếu anh vẫn còn quấy rầy tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát đó."
"Trần Khả Như, nếu em còn tiếp tục phủ nhận, em có tin tôi sẽ hôn đến khi em chịu thừa nhận mới thôi không?"
Lê Hoàng Việt lại sấn tới một lần nữa, khí thế âm trầm bá đạo như đám mây đen gây áp lực kinh hồn.
Ngột ngạt không thể diễn tả bằng lời.
Trần Khả Như cắn môi, lạnh nhạt trả lời: "Xin lỗi, tôi quên hết rồi, nếu trước kia chúng ta có quen biết thì đó cũng là chuyện quá khứ rồi, bây giờ tôi là Tô Linh Vân, không phải là Trần Khả Như trong lời anh nói."
"Quên hết? Quá khứ?"
Khóe miệng Lê Hoàng Việt nhếch lên vô cùng châm chọc: "Trần Khả Như, em đừng nói với tôi là em mất trí nhớ rồi nhé? Vậy sao vừa rồi hôn môi với tôi, em lại đáp lại tôi, như thế thì tính là gì?"
"Vô liêm sỉ."
Trần Khả Như giận dữ mắng một câu, ngay sau đó vội nghiêng người đi, muốn bỏ đi."
Lê Hoàng Việt vươn cánh tay dài chắn trên bức tường, giam chặt cô giữa hai cánh tay mình.
Cô quá gầy.
Còn gầy hơn so với nửa năm trước.
Cô đã cắt bỏ mái tóc dài đổi thành tóc ngắn rồi, nhưng tóc gì cũng không che khuất được nét mặt xinh đẹp trong trẻo của cô, mỗi một bộ phận trên khuôn mặt cô đều đã được khắc thật sâu trong tâm trí anh.
Nửa đêm giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ, anh đã nhớ đến khuôn mặt ấy vô số lần.
Đôi mắt anh thình lình chuyển vị trí từ khuôn mặt xuống phần bụng dưới của cô, ở đó trống không, xẹp lép.
"Đứa bé đâu?"
Giọng nói của anh rất khàn.
"Đứa bé nào cơ?"
Trần Khả Như lấy làm lạ hỏi lại, đáy mắt cô là tầng băng sương đã ngưng tụ cứng ngắc, dưới lớp băng sương mới là nỗi đau thương nồng đậm trong lòng.
Giọng cô cũng đang run lên, nhưng lại vờ điềm nhiên như không có việc gì mà nói: "Đúng thật nửa năm trước tôi đã có một lần mang thai, nhưng không có ấn tượng gì, cũng không nhớ rõ."
Lê Hoàng Việt nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, khóa chặt tầm mắt đang muốn trốn tránh của cô.
Hời hợt như vậy, Trần Khả Như, em đang cố ý sao.
Rơi xuống từ vách núi cao như vậy, còn có thể giữ được tính mạng đã là hiếm thấy lắm rồi, huống chi là một đứa bé mới hơn một tháng, vốn dĩ còn chưa ổn định như thế.
Ban đầu cứ nghĩ anh sẽ rất tức giận.
Nhưng một giây sau, anh lại ôm chầm lấy cô.
Cái ôm ấm áp chặt chẽ, đong đầy khoan dung và gắn bó như trước, xen lẫn cảm xúc nhớ nhung, tất cả đều dồn hết vào hai cánh tay đang sát bên cô.
Mỗi lần anh ôm cô, đều giống như muốn vò nát cô rồi sáp nhập vào cơ thể mình.
Dường như chỉ có làm thế thì hai người mới có thể mãi mãi không rời xa nhau.
Anh biết, cô càng vờ như không quan trọng thì trong lòng lại càng đau đớn.
Trần Khả Như luống cuống không kịp đề phòng nên rơi vài giọt nước mắt, sau khi tỉnh táo lại thì cuống quít nuốt nước mắt vào trong, đang lúc cô giãy dụa muốn rời khỏi thì lại nghe anh dùng chất giọng trầm thấp, khó chịu nói một câu: "Đứa bé, sau này chúng ta sẽ lại có."
"Anh đang nói chuyện gì nghe quái lạ vậy, không thể hiểu nổi."
Bỗng nhiên cô nghĩ đến điều gì, liên tục đẩy anh ra.
Nhưng chỉ đẩy nhẹ một chút thôi, thế mà cả người Lê Hoàng Việt lại như tờ giấy trắng, nhẹ nhàng ngã xuống trên sàn nhà.
Bước chân Trần Khả Như hơi nghiêng về phía trước, cánh tay phải vươn ra không biết nên đặt đâu cho đúng, sững sờ rơi giữa không trung.
Trong phút chốc, cả người như bị điểm huyệt.
Bên môi Lê Hoàng Việt nở nụ cười khó lường, giọng nói kích động thốt lên một câu trịnh trọng như lời thề: "Trần Khả Như, sau này em sẽ không có cách nào đẩy tôi ra nữa, cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù tất cả mọi người đều chết hết, cho dù tận thế càn quét Trái đất này, tôi cũng sẽ không buông tay em nữa."
Tình yêu của anh có pha tạp quá nhiều thứ, không phải không đủ sâu sắc, mà là không thuần túy là yêu.
Bởi vậy, Lê Hoàng Việt mới có thể nói những câu này.
Anh đã bỏ lỡ quá nhiều, bây giờ, thứ còn lại chỉ là hối hận và khát khao được bù đắp.
"Thật sự xin lỗi, tôi...!Thật sự không nhớ anh là ai."
Cô vội siết chặt nắm tay lại, ngón tay cuộn tròn lấp kín lòng bàn tay, xương cốt cả người như được trút bỏ gánh nặng nên dần dần thư giãn, thoải mái hơn hẳn.
Cô vờ như không nhìn thấy anh, xoay người bỏ đi.
Lại nghe bên tai có tiếng "Bịch" vang lên, như có vật nặng gì đó vừa rơi xuống đất.
"Tổng giám đốc Việt, anh tỉnh lại đi, anh sao rồi?"
Xa xa có thể nghe thấy giọng nói lo lắng của Lê Chí Cường đang vang lên.
Vẻ mặt Trần Khả Như vụt trở nên hoảng sợ, sau khi lưỡng lự tiến hay lùi một chốc, cuối cùng cô đã lựa chọn...!
Lê Chí Cường vẫn không yên lòng rời khỏi đó, bây giờ sức khỏe Tổng giám đốc Việt kém cỏi như vậy, từ trước đến nay bà chủ của anh ta lại là một người tuyệt tình, vì cứu Kiên mà cô còn không màng đến mạng sống, bây giờ lại vờ như không quen biết Tổng giám đốc Việt, ai mà biết cô lại nói ra điều gì nhẫn tâm hay không.
Quả nhiên, sau khi nghe một tiếng bạt tai vang lên, tiếp theo đó đúng là một trận xô xát dữ dội.
Lê Chí Cường không giữ được bình tĩnh, vội vàng chạy lại kiểm tra xem sao, lúc bấy giờ Lê Hoàng Việt đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê rồi, anh ta vừa đỡ Tổng giám đốc nhà mình dậy vừa vội vàng nói: "Bà chủ, hôm nay Tổng giám đốc Việt của chúng tôi vừa được chính cô phẫu thuật cho đó, chẳng lẽ cô không biết anh ấy là bệnh nhân sao, mà hơn nữa, cả một buổi sáng Tổng giám đốc Việt vất vả chạy ngược chạy xuôi, thế mà cô, chúng tôi hao hết tâm tư vượt mọi thử thách, vậy mà cô cố ý tránh đi..."
"Tôi biết nửa năm qua cuộc sống của cô không dễ dàng, nhưng mẹ nó chứ có ai dễ dàng hơn cô đâu."
"Tấm lòng bác sĩ như đấng sinh thành, cho dù anh ấy chỉ là một bệnh nhân bình thường thì cô cũng không thể đối xử với anh ấy như vậy chứ.
Nếu cô còn có chút xíu lương tâm, thì nên thẳng thắn nói chuyện tử tế với Tổng giám đốc Việt đi."
Câu nói cuối cùng của Lê Chí Cường, gần như thốt lên từ sâu dưới đáy lòng.
Trần Khả Như không dễ chịu, thì Lê Hoàng Việt lại càng không dễ chịu.
Cô chết sững đứng ở đó, nếu không có vách tường để vịn vào thì chỉ sợ cô đã không thể bước đi nổi từ lâu rồi.
Lê Chí Cường nói không sai, cô không nên giày vò anh nữa.
Minh Lâm lại gần giật góc áo cô: "Mẹ, sao mẹ cứ ngẩn người ra thế?"
"Để mẹ lại xem chú đó sao rồi."
Trần Khả Như không nói gì mà chỉ lại gần, một khi có thêm sự ràng buộc mới xuất hiện, gặp lại anh thì chỉ sợ không khống chế nổi, mà không gặp anh thì lại có loại hối hận cháy bỏng trong lòng, cào cấu tim gan.
Làm sao bây giờ?
Cô cố hết sức ngăn chặn mọi nguồn tin liên quan đến anh, cách anh thật xa, định rằng cả đời này sẽ biệt tăm như cá quay về nước, quên hết chuyện trên bờ.
Cô sợ hãi, cuộc tranh đấu lần trước đã cướp đi tất cả của cô, thậm chí đến cả đứa con cũng không giữ được.
Nhưng tất cả không phải lỗi sai của Lê Hoàng Việt, cô biết chứ.
Kẻ mang của quý trên người thì sẽ luôn có sói đói vây quanh rình rập.
Nếu tình yêu trở thành một loại gánh nặng, một loại gông xiềng níu chân nhau, vậy thì cố chấp làm gì?
Trần Khả Như đến trước cửa phòng bệnh, bác sĩ vừa kiểm tra cho Lê Hoàng Việt xong, lại tiếp trục truyền nước biển một lần nữa.
Có lẽ anh đã quá mệt mỏi, hoặc có lẽ là do Lê Chí Cường bảo bác sĩ tiêm thuốc an thần cho anh, nên bây giờ Lê Hoàng Việt đã ngủ mê man rồi.
Cô từ từ bước vào, Lê Chí Cường đang lo sợ, sợ rằng mình nói gì quá đáng thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, sẽ đẩy Trần Khả Như càng xa hơn nữa.
Nhưng không còn cách nào khác, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Trần Khả Như, anh ta chỉ thấy tức giận và bất bình muốn mắng chửi, muốn nhào lên đánh thôi.
"Anh ấy sao rồi?"
Trần Khả Như không dám nhìn vào người đàn ông trên giường bệnh, cô sợ lúc ánh mắt chạm vào nhau sẽ lại giống rất nhiều buổi tối trước đây, lại đau lòng, lại rơi nước mắt, khó lòng dứt bỏ hẳn.
Khó khăn lắm mới kết thúc được, chẳng lẽ bây giờ lại muốn xé tung mọi thứ sao?
"Tạm thời không chết được."
Lê Chí Cường bổ sung một câu: "Nhưng mà cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc nữa cũng chết thôi."
Trong mắt anh ta, là nỗi lo lắng và đau xót không hề che giấu chút nào..