Phan Huỳnh Đông đơn giản là bị anh chọc cho tức giận vô cùng, gương mặt nho nhã biến dạng, tức giận nói: "Anh cho rằng ai cũng vô liêm sỉ giống anh sao?"
"Muốn đánh nhau à, nếu không đánh lén, anh nghĩ anh có khả năng đánh thắng tôi không?"
Hai người đàn ông không ngừng tranh cãi, xuất sắc, tỏa sáng như nhau.
Người xung quanh muốn xem kịch vui, tốp năm tốp ba nhanh chóng đứng gần lại.
Trần Khả Như như bị đóng băng, tứ chi không động đậy nổi, thậm chí ngay cả ngẩng đầu cũng phải tốn sức vô cùng.
Lê Hoàng Việt, anh thật độc ác.
Thật ra anh không hề thay đổi chút nào, trước kia anh cũng độc ác như vậy, nhưng do tôi như ếch ngồi đáy giếng, cho rằng trò chơi của anh là thật mà say đắm anh.
Mà từ đầu đến cuối anh cũng không thèm đếm xỉa đến tôi, vứt bỏ tôi.
Đây vốn là một mối tình cảm không công bằng, ai thích người kia nhiều hơn thì chắc chắn sẽ thua thảm bại.
"Đủ rồi!"
Cô run giọng nói, mỗi lần hít thở đều cảm thấy đau đớn vô cùng.
"Đừng đánh nữa!" Hai người đang muốn đánh nhau nhưng bị Trần Khả Như ngăn cản.
Bọn họ đồng loạt quay mặt sang, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt cô tràn đầy đau thương, buồn bã mà cô không giấu nổi, thân hình như cây liễu đứng lung lay trong gió, không còn như Khả Như của ngày xưa.
Lê Hoàng Việt lườm cô rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt u ám.
"Khả Như..."
Phan Huỳnh Đông vô cùng lo lắng nhìn cô chằm chằm, chuyện mà anh ta vừa mong muốn nhất vừa lo sợ nhất đã xảy ra, dù không thấy cô rơi nước mắt, nhưng bộ dạng tủi thân, nhẫn nhịn như vậy làm anh ta chợt cảm thấy đau lòng vô cùng.
Anh đau lòng cho Trần Khả Như bao nhiêu, liền muốn trút giận lên Lê Hoàng Việt bấy nhiêu.
Đây là một suy nghĩ cực kì mâu thuẫn, nhưng cũng không hề mâu thuẫn chút nào.
"Chuyện tình cảm chưa bao giờ có đúng sai, chỉ có đồng ý hay không đồng ý.
Tôi đã không còn quan hệ gì với Lê Hoàng Việt, anh Huỳnh Đông, sau này xin anh đừng tức giận như vậy nữa."
Ở khóe miệng của Trần Khả Như như xuất hiện một đóa hoa mai héo rũ, trông yếu ớt, nhưng vẫn kiên cường đứng sừng sững ở đầu cành trong trời đông giá rét.
Cô vẫn cố gắng kìm nén nước mắt.
Sau này, Phan Huỳnh Đông tốn rất nhiều thời gian mới phát hiện, sự kiên cường của cô chẳng qua chỉ là một con hổ giấy, thổi một cái là bay đi ngay.
Tình cảm của Trần Khả Như đối với Lê Hoàng Việt vô cùng mãnh liệt và không thể nào quên, bất kỳ ai cũng không thể thay thế.
"Khả Như, em..."
Cô thật sự từ bỏ Lê Hoàng Việt sao? Ánh mắt của Phan Huỳnh Đông ánh mắt chậm chạp chuyển động, chỉ cần Trần Khả Như hết hi vọng với Lê Hoàng Việt, tất cả sẽ trở nên hoàn hảo.
"Hai người các người diễn kịch trước mặt tôi làm gì, vào lúc tôi chưa ly hôn với cô ta, hai người đã bắt đầu qua lại với nhau, bây giờ không phải là vừa lòng hai người lắm sao? Trần Khả Như, cô nói như thể mình thanh cao vô cùng, thể hiện cô yêu tôi đến mức nào, không phải là cũng đang tìm người dự phòng cho cô thôi sao, đúng không?"
Lê Hoàng Việt mặt mày lạnh lùng, giễu cợt.
Câu nói này, dường như anh đã từng nói một lần.
"Lê Hoàng Việt, anh cho rằng ai cũng xấu xa như anh sao.
Tôi yêu Khả Như, nhưng tôi chỉ tương tư từ một phía.
Cô ấy chưa từng đáp trả lại tôi chút nào.
Mắt của Khả Như đúng là như mù, lại đi yêu kẻ xấu xa bạc tình bạc nghĩa như anh!" Phan Huỳnh Đông mặt mày giận dữ, chuyện cho tới bây giờ, Lê Hoàng Việt vẫn không biết hối cải mà nói xấu Khả Như.
Thứ làm anh ta sợ hơn là việc Lê Hoàng Việt đang khích Trần Khả Như, khả năng anh đến được với Khả Như sẽ bị sụp đổ hoàn toàn, hai người sẽ trở thành hai đầu đường thẳng song song.
Lê Hoàng Việt quá hèn hạ vô liêm sỉ!
Ban đầu Trần Khả Như rất muốn cãi nhau với Lê Hoàng Việt, về sau nói đến mức đau cổ họng, cô mới phát hiện mình nực cười đến mức nào.
Nói chuyện vô cùng nực cười, hành động thì lại đáng thương vô cùng.
Từ đầu đến cuối, cô giống như một con tôm con tép nhãi nhép.
"Lê Hoàng Việt."
Cô đột nhiên lên tiếng, gọi anh lại.
Bình tĩnh, đau buồn.
Trần Khả Như rất ít khi gọi Lê Hoàng Việt là chồng, hai người có một quãng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi, mỗi lần nhớ tới sẽ làm cô ngạt thở.
Ánh mắt của Lê Hoàng Việt nhìn thoáng về nơi xa xôi một chút, cuối cùng khó khăn chuyển sang khuôn mặt xinh đẹp mà yếu ớt của cô, từ nơi nào đó trong thân thể của anh truyền đến một luồng nhiệt không thể miêu tả được.
Anh cắn chặt răng, cố gắng ép nó xuống.
Chỉ nghe cô nói: "Lê Hoàng Việt, tạm biệt."
Cô quay người, rời đi.
Bóng lưng gầy gò, như là một bộ đồ biết đi.
Trước khi đi, Phan Huỳnh Đông hung dữ quát lên với anh: "Nếu cô ấy có chuyện gì, Lê Hoàng Việt, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Đôi mắt sâu hun hút của Lê Hoàng Việt nhìn cô chằm chằm, dường như không nghe thấy lời cô nói, nhanh chóng đi xuyên qua đám người, người đi đường và cô xa dần.
Thật lâu sau, trước mắt anh trở nên mơ hồ.
Hai chân trở nên tê cứng.
Tuyết rơi rồi sao?
Một luồng không khí lạnh bao phủ lấy anh, Lê Hoàng Việt đút hai bàn tay đã đóng băng vào trong túi rồi bước đi nhanh như một cơn gió, cả khuôn mặt anh giống như một pho tượng xinh đẹp mà lạnh lùng.
Anh đi thẳng vào chỗ ngồi phía sau của Bugatti.
Dường như mối tình này đã đi đến cuối con đường, không tài nào thay đổi được nữa.
"Khả Như, bây giờ em đi đâu, chờ anh một chút."
Phan Huỳnh Đông đuổi theo cô, không chịu dừng lại.
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, có người thích nói như vậy, là được.
Trần Khả Như kéo vali hành lý còn nặng hơn cả cô, đi thong dong mà nhanh chóng.
"Anh Đông, có thể...!Đừng quan tâm đến em nữa được không." Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu nói.
Dù biết chuyện này không hề liên quan tới Phan Huỳnh Đông, nhưng sự sắc bén của Lê Hoàng Việt giống như một thanh đao đâm thật sâu vào trong lòng cô, không tài nào đối mặt với Phan Huỳnh Đông được.
"Vậy bây giờ em có chỗ ở không? Anh biết em đã dọn ra ngoài."
Phan Huỳnh Đông vẻ mặt thất vọng, dù đã như vậy, nhưng cô vẫn cách xa anh ngàn dặm.
" Vũ Tuyết Trang gọi điện thoại nói cho anh à?"
Trần Khả Như nghĩ, Vũ Tuyết Trang luôn thích làm những chuyện như thế này.
Phan Huỳnh Đông không phủ nhận, nói tiếp: "Anh có một căn nhà trọ ở gần bệnh viện Đà Nẵng, để đó không dùng cũng lâu rồi, nếu em không ngại..."
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Trần Khả Như ngắt lời: "Ngại!"
"Xin lỗi, anh Đông.
Hôm nay em hơi mệt, qua mấy ngày nữa chúng ta gặp lại sau nhé, được không?"
Cô tự nhận ra được thái độ của mình đã thay đổi, nhưng là con người sắt đá giả dối của cô đã sụp đổ, không tài nào dựng lại được.
"...!Được."
Phan Huỳnh Đông nhìn cô lần nữa rồi rời đi.
Cơ hội tốt như vậy, lại không biết nắm chắc, vì anh ta hiểu cô nên không muốn miễn cưỡng.
Trần Khả Như kéo lấy vali hành lý, không đi lung tung khắp nơi nữa, cô thuận lợi tìm được nhà trọ cho thuê riêng ở gần bệnh viện, khoảng bốn, năm mươi mét vuông, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ cần đi mua thêm một bộ chăn mền là ngủ được rồi.
Nhưng sau khi cô làm xong tất cả mọi chuyện, lúc giặt quần áo trong phòng tắm, nhiệt độ nước không độ làm cho những ngón tay trắng nõn của cô đỏ rực, lạnh đến mức thấm vào tận trong xương tủy.
Nước mắt, một giọt, hai giọt, ba giọt, rơi vào chiếc chậu đầy bọt xà phòng.
Bên trong không gian chật hẹp, cô khóc nức nở, không kiêng nể gì cả.
Cô đã mất anh.
Hoàn toàn mất anh.
Cô nhỏ giọng nức nở, khổ sở đè nén, sự cô đơn khiến cô buồn bã, sống còn khó chịu hơn chết!
Cô thật hối hận, sớm biết như thế đã nhảy xuống sông, kết thúc tất cả mọi chuyện.
Cô không kiên cường, không kiên cường chút nào.
Sau này cô phải làm sao?
Trần Khả Như cả đêm mất ngủ, đi làm như thường lệ, chỉ trong một tuần lễ ngắn ngủi đã gầy hơn rất nhiều.
Vũ Tuyết Trang nhìn cô, cảm thấy rất đau lòng, nhưng Trần Khả Như vô cùng bận rộn, không đủ cả thời gian để làm việc, phòng khám bệnh, giải phẫu, báo cáo, trừ những chuyện đó ra thì không còn gì khác.
Cô càng trở nên lạnh lùng hơn so với trước kia, nói chuyện cũng không nói thừa một câu nào.
Sống những ngày tháng như thế này, rốt cuộc cô muốn chịu đựng đến khi nào? Vũ Tuyết Trang thường xuyên nghĩ, với tình cách của chị Khả Như tính, chắc chắn Phan Huỳnh Đông không thể nào thành công được.
Ý chí của cô vô cùng sắt đá, tình yêu của Phan Huỳnh Đông không hề ít hơn Lê Hoàng Việt, xả thân giúp cô không chỉ một hai lần.
Cách trả thù Lê Hoàng Việt tốt nhất là ở bên Phan Huỳnh Đông.
Hết lần này tới lần khác, cô còn cứng rắn, còn kiên quyết hơn cả tảng đá.
Dù là tiêu đề báo hay là trên mạng facebook đều liên tục đưa tin về Lê Hoàng Việt và Trần Phương Liên, Trần Phương Liên đã đến ở nhà họ Lê, mà bọn họ quyết định cử hành lễ đính hôn vào tối ngày 26.
Đúng, là đính hôn, mà không phải là kết hôn.
Trần Phương Liên quá hèn hạ, lừa gạt chị Khả Như là kết hôn.
Lúc Vũ Tuyết Trang biết được, cô ấy theo bản năng muốn nói cho Trần Khả Như biết, nghĩ lại, đính hôn và kết hôn có khác gì nhau đâu?
Tất cả mọi người trong khoa đều giữ im lặng về chuyện của Lê Hoàng Việt, chị Khả Như bận rộn chân không chạm đất, cho nên dường như toàn bộ bệnh viện đã trở thành một nơi tách biệt dành cho cô.
Vũ Tuyết Trang vô cùng tin rằng, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, bác sĩ Khả Như sẽ quay trở về như cũ.
Bây giờ, thứ cô cần chính là thời gian.
"Bác sĩ Khả Như, trưởng khoa tìm cô này."
"Được."
Trần Khả Như thản nhiên gõ cửa, tiến vào văn phòng của trưởng khoa.
Phan Đức Sơn nhìn thoáng qua khuôn mặt gầy gò của cô thì trong lòng nảy sinh lòng thương tiếc mà con người luôn có.
"Khả Như, tôi biết gần đây cảm xúc của cô không ổn định, chúng tôi đều rất thông cảm với chuyện của cô..." Ông ấy nói mấy lời khách sáo rồi chuyển chủ đề, khuôn mặt nghiêm túc: "Mấy ngày trước, mấy bác sĩ trưởng trong khoa cùng nhau đến báo cáo với tôi, họ nói chỉ trong vòng một tuần, cô đã đoạt mấy cuộc phẫu thuật của bọn họ, có chuyện này sao?"
Trần Khả Như vẻ mặt lạnh nhạt, trắng đến mức có thể so với mặt tường.
Cô cực kỳ giống một con búp bê xinh đẹp nhưng lại không hề có sức sống, không hề thay đổi sắc mặt mà nói: "Trưởng khoa, chuyện này không đúng hoàn toàn, hơn nữa tôi không hề bị vấn đề riêng ảnh hưởng đến công việc, tôi không cần ai thông cảm với tôi cả."
"Khả Như, dù cô là phó trưởng khoa, nhưng cũng phải quan hệ tốt với mọi người bên trong khoa một chút, nếu không tôi sẽ rất khó xử, hiểu không? Dù sao, cô cũng là do tôi đề bạt thăng chức."
Trưởng khoa Sơn khoát tay áo, tạm biệt cô: "Được rồi, cô tự chú ý cẩn thận một chút."
"Vâng, trưởng khoa."
Sau khi Trần Khả Như rời khỏi phòng, cô bèn nghĩ, tất cả con người đều là những sinh vật nịnh nọt, kiêu căng sao? Rồi cô phát hiện, phần lớn là như vậy.
Cô chỉ nhận những cuộc phẫu thuật khẩn cấp, có độ khó cao, đã lâu không ai nhận, vậy mà những người kia lại đứng ngồi không yên, sợ cô đoạt thành tích của bọn họ...!
"Chị Khả Như, bọn họ thật quá đáng, hùa nhau xa lánh chị, chắc là thấy sắp đến cuối năm, sắp được thêm tiền thưởng nên những người này..."
"Không sao cả."
"Chị cứ như thế này, cả ngày nói không sao đâu không sao đâu, chị thật sự không sao chứ?"
Vũ Tuyết Trang nhanh mồm nhanh miệng, rồi đột nhiên lại im bặt, đó là vì cô suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.
Sắc mặt của Trần Khả Như thoáng trở nên ảm đạm, rồi lại trở về khuôn mặt lạnh nhạt như cũ.
Trên lịch, ngày 26 đã đến.
Ngày hôm nay, chính là ngày tổ chức buổi lễ đính hôn của Trần Phương Liên và Lê Hoàng Việt, cũng là ngày bệnh viện tổ chức tiệc năm.
"Vũ Tuyết Trang, chị muốn đi về ngủ, không thể tham gia tiệc tất niên."
"Không được, hôm nay em muốn hát một bài nhân dịp tiệc năm.
Chị à em đã luyện nói tiếng miền Tây rất lâu đấy, nếu chị không đến thì sẽ không được nghe giọng hát tuyệt vời của em.".