Lương Huy sắc mặt càng ngày càng âm u, ánh mắt nhìn ra ngoài, hung hăng chửi bới: "Đại đội trưởng Minh? Là cái thứ gì, ngày đầu tiên cậu đến làm việc à? Còn không nhanh cút ra khỏi đây!"
"Vâng, tổng giám đốc Lương."
Trợ lý cúi đầu,khúm núm lùi về sau, dáng vẻ còn không bằng một con chó bị mắng chửi cong đít chạy trốn.
Làm việc dưới bàn tay của Lương Huy là một việc có rủi ro rất cao.
"Đợi đã!"
Lương Huy đột nhiên nghĩ tới cái gì liền gọi anh quay lại: "Dẫn người đến văn phòng của tôi đi."
"Vâng."
Anh trợ lý cảm thấy bực bội,đem sự căm phẫn dồn nén thầm chửi bới trong lòng,rõ ràng là muốn gây khó dễ cho người khác.
Trong giây lát.
Khi đại đội trưởng Trịnh Nhật Minh bước vào văn phòng của Lương Huy, anh ta đã ngay lập tức hoảng sợ và hét lên: "Tổng giám đốc Lương, cứu mạng!"
Cấp bậc của Trịnh Nhật Minh không hề thấp, hơn nữa anh ta trước giờ vẫn là nhân vật tầm cỡ của thành phố này.
Làm sao một người đàn ông như vậy lại có lúc phải thảm hại như thế này.
Lương Huy liếc anh ta một cái: "Chuyện gì đã doạ đại đội trưởng của chúng ta thành bộ dạng như thế này?"
"Tổng giám đốc Lương, cậu không biết.
Mới nửa giờ trước, nội bộ bên trong đồn cảnh sát của tôi đã tiết lộ cho tôi biết rằng cục trưởng đang cho người đến bắt tôi, tôi sợ lối thoát sớm sẽ bị phong tỏa, cả thành phố phát lệnh truy nã tôi!"
Lương Huy không cho là đúng: "Ồ? Chuyện này liên quan gì đến tôi?"
Trịnh Nhật Minh vội vàng nói: "Tổng giám đốc Lương, anh không thể qua cầu rút ván.
Không phải tôi là bắt người cho anh sao? Lợi ích không thấy đâu, trọc đúng phải một ô kiến lửa.
Bây giờ cục trưởng và phó cục trưởng đều đổ hoàn toàn trách nhiệm lên đầu tôi..."
Lương Huy hai mắt híp lại, toàn thân không tự chủ được kích động mà túm lấy cổ của hắn: "Anh đã bắt được người bị súng bắn chưa?"
Trịnh Nhật Minh lo lắng trả lời: "Không phải, tôi bắt được người phụ nữ đó.
Lúc trước không phải anh cử người đưa ảnh của cô ta đến sao? Cô ấy trông khá xinh đẹp..."
"Cô ta tên là Trần Khả Như đúng không?"
"Đúng vậy, cô ta hiện tại được tôi giấu ở một nơi vô cùng bí mật."
Lương Huy hai mắt sáng lên, hắn nói: "Lập tức giao người cho tôi!"
“Bây giờ thì vẫn chưa được.” Vẻ mặt Trịnh Nhật Minh như muốn kiếm chuyện gây khó dễ, trong mắt hiện lên một tia tham lam.
Lương Huy trong con đường đỏ đen đã lăn lộn bao nhiêu năm như vậy, làm sao không nhìn ra đối phương muốn gì, sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay, "Bao nhiêu tiền?"
Trịnh Nhật Minh vẻ mặt lộ vẻ xúc động, sau đó nói: "Không nhiều, mười tỷ."
"Mười tỷ?" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! Mặc dù Lương Huy không thiếu tiền còn có cổ phần trong công ty, nhưng hành động của Trịnh Nhật Minh giống như đang uy hiếp anh ta, khác nào vuốt râu miệng hổ, có thể tưởng tượng được đây là tình huống gì.
Lương Huy nghiến răng, một tia tính toán xẹt qua trước mắt: "Được."
Trịnh Nhật Minh nuốt nước bọt, cố gắng không rùng mình, nói tiếp: "Phải làm cho tôi một thân phận mới, tôi phải ra nước ngoài."
"Không vấn đề gì."
Trịnh Nhật Minh ở thành phố Hồ Chí Minh có vợ và con gái, có nhà có xe, và một chút ít tài sản, thân là một người thi hành pháp luật, anh ta vẫn cố tình vi phạm,còn là tội nặng nhất định sẽ bị phán ngồi tù, nếu trốn được thì ít nhất cục trưởng sẽ nể tình những năm qua, không đến mức liên luỵ đến người nhà của anh ta, chỉ cần anh ta lấy mười tỷ để tránh sóng gió, ứng phó dần dần, sự việc coi như sẽ kết thúc.
"Tổng giám đốc Lương, như vậy đi, buổi tối tôi sẽ liên hệ với anh về địa điểm giao dịch."
Khi Trịnh Nhật Minh rời đi, anh ta đội mũ, cổ áo dựng thẳng lên, quấn áo siết chặt lấy cơ thể mình.
Lương Như bước ra từ phòng chờ bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng và sắc bén, mắng một câu: "Đồ tiểu nhân lòng tham không đáy!"
Lương Huy vô thức sờ lên vết thương trên trán, cười nói: "Chị à, đừng lo lắng, cho dù là Trịnh Nhật Minh hay Trần Khả Như, đêm nay bọn họ đều phải chết!"
Mười tỷ? Haha, phải dùng mạng để đổi lấy!
Thời gian trôi qua rất nhanh, trời tối mịt, màn đêm bao trùm khắp nơi.
Trên đường phố, sự hối hả và nhộn nhịp của ánh đèn trên cây thông Noel, sự phấn khích của người qua đường và tâm trạng bất lực của nhóm người Lê Hoàng Việt, đã tạo thành một sự đối lập vô cùng rõ rệt.
Cục trưởng Hồ rất quan tâm đến trường hợp của thành phố Hồ Chí Minh và đặc biệt chuyển giao cho cảnh sát Dư, không, Hoàng Thế Dư hiện tại đã được thăng cấp thành đội trưởng Dư đến để hỗ trợ chi viện.
Nói đúng nhất là đến để tiếp viện, thật ra thì cũng tương đương với giám sát, tuy nhiên đội trưởng Dư cùng với vợ chồng Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như là người quen cũ, có quan hệ rất tốt nên đương nhiên anh ta sẽ cố gắng hết sức.
Có một lý do khác khiến Hoàng Thế Dư chuyển đến đây, là vì anh ấy đến từ thành phố Hồ Chí Minh và làm việc trong Đội Cảnh sát Hình sự của Thành phố Hồ Chí Minh trong hai năm, sau này mới chuyển đến Thành phố Đà Nẵng.
Vì vậy, anh đến đây cũng là hợp tình hợp lý.
Lê Chí Cường trả lời điện thoại, thở phào nhẹ nhõm báo cáo: "Tổng giám đốc Lê, có tin tức của cảnh sát!"
"Ở đâu? đi ngay."
Lê Chí Cường liếc mắt một cái, dập tắt tàn thuốc.
Vũ Tuyết Trang vừa nghe xong, thấy và Lê Chí Cường mỗi người một bên đi lên xe, cố chấp kêu lên: "Chị Khả Như có tin tức, em cũng muốn đi!"
Lúc này Lê Chí Cường muốn để cô ấy ở lại, hướng ra ngoài cửa kính xe thuyết phục: "Bác sĩ Trang, vai cô không thể cầm không thể gánh.
Đi sẽ chỉ gây thêm hỗn loạn.
Chờ chúng tôi trong khách sạn."
Nói xong, chiếc Bentley phóng đi nhanh chóng, nhả ra một luồng khói đen.
Vũ Tuyết Trang che mũi, ho khan một tiếng, vẻ mặt không vui nói: "Mẹ kiếp, tôi yếu đuối ở chỗ nào, dù sao cũng mạnh hơn cái tên ẻo lả nhà anh!"
Nói tóm lại,cô mắng thì cứ mắng, ai nói trước thì được lợi trước, lời đã nói xong, dù sao cũng đã chịu thiệt rồi.
Khi đến hiện trường, trên xe chỉ huy của đội trưởng Dư, anh ta giới thiệu sơ qua cho Lê Hoàng Việt phương hướng điều tra phá án của cảnh sát.
Đội trưởng Dư trước đó đã theo dõi và giám sát gia đình, vợ và con gái 12 tuổi của Trịnh Nhật Minh trong 24 giờ.
Lúc 7 giờ tối, anh ta đã nhìn thấy con gái của Trịnh Nhật Minh mang một túi nhựa màu đen, nhìn thoáng qua, giống như là đang đi vứt rác.
Nhưng có nhà ai vứt rác, thùng rác ở tầng dưới không vứt, phải vứt ở ngay giao lộ? Chi tiết này làm dấy lên sự nghi ngờ của cảnh sát.
Ngay sau đó, các đồng chí tại chỗ phát hiện một người đàn ông cao lớn, quần áo rách rưới cầm theo một túi rác.
Mặc dù không nhìn được rõ, nhưng xét từ chiều cao và vẻ ngoài thô kệch của anh ta, cảnh sát có lý do để nghi ngờ người này là Trịnh Nhật Minh.
Do hành động lần này được giữ bí mật tuyệt đối nên khi đội trưởng Dư làm nhiệm vụ, ngoại trừ những cảnh sát hình sự mà anh dẫn theo từ thành phố Đà Nẵng,anh đã cố tình loại bỏ tất cả những cảnh sát có quan hệ tốt với Trịnh Nhật Minh.
Lý do khiến nghi phạm không bị bắt ngay sau khi xác định được danh tính là để thực hiện những biện pháp bảo mật nhất và mục đích là giải cứu con tin an toàn.
Lỡ như Trịnh Nhật Minh có đồng phạm thì giết con tin chỉ là chuyện trong giây lát.
Trước mắt, một cảnh sát đang theo dõi Trịnh Nhật Minh, xe chỉ huy của đội trưởng Dư cũng đang theo sát phía sau anh ta.
Gần như đợi đến lúc Trịnh Nhật Minh trở lại nơi ẩn náu, có thể nhân cơ hội giải cứu con tin.
Lê Hoàng Việt nghe xong, anh khá hài lòng với khả năng phá án và phương án ứng phó của đội trưởng Dư, nhưng họ vẫn không thể khinh xuất.
Điều anh lo lắng nhất là nếu người của Lương Huy trà trộn vào, mọi việc sẽ rất khó xử lý.
Đợi khi cứu được người ra, anh nhất định phải khiến Lương Huy và Lương Như trả giá.
Trong màn đêm, đôi mắt anh sâu thẳm vô tận không thấy đáy.
Trong môi trường tối tăm và ẩm ướt.
Trần Khả Như đã bị nhốt ở trong một tầng hầm gần như cả một ngày.
Cô nghĩ, có lẽ ở ngoài trời tối rồi.
Hai tay bị còng lại, không ăn uống gì, cơ thể vốn đã yếu ớt mệt mỏi, đầu óc càng trở nên tỉnh táo, thận trọng và nhạy cảm.
Buổi sáng cô từ tổng cục cảnh sát giao thông đến đội cảnh sát hình sự, cuối cùng bị một cảnh sát hình sự đưa đến nơi quỷ quái này, nếu mà nói cảnh sát hình sự không có liên quan đến Lương Huy, chắc chắn là cô không tin.
Một ngày chưa dời khỏi thành phố này, thì ngày đó nguy hiểm còn bủa vây cô, nếu như lúc sáng cô đi cùng Lê Hoàng Việt có lẽ đã không xảy ra chuyện gì.
Lê Hoàng Việt không tìm được cô, hiện tại có lẽ đang rất sốt ruột.
Nghĩ đến đây,tinh thần Trần Khả Như tự nhiên suy sụp.
Cô rõ ràng không phải là một người ngốc nghếch, nhưng gần đây cô luôn làm những chuyện vô cùng ngu ngốc, khiến cho những người quan tâm đến cô phải lo lắng.
Cô đáng ghét như vậy, nếu thật sự chết rồi, chắc hẳn sẽ giúp Lê Hoàng Việt giảm bớt được rất nhiều phiền phức.
Nhưng nghĩ từ đầu đến cuối đều là sự tiếc nuối, cũng không cam lòng.
Hạnh phúc trong tầm tay, tại sao lần nào cũng để nó vụt mất? Không, cô muốn bắt lấy, đặt cược một lần,nếu ngồi chờ chết, dường như những điều đó đều không thể thực hiện được
Đang nghĩ đến đây, trên cửa bỗng có tiếng động sột soạt.
Tới rồi.
Trần Khả Như cả người xốc lại tinh thần, nhìn chăm chú.
Buổi sáng, cô đã cố gắng thoả hiệp với đối phương nhưng nhận thấy rằng ý chí của người kia rất vững chắc.
Cảnh sát hình sự không giống như những người bình thường, họ được đào tạo chuyên nghiệp, ngay cả một bác sĩ thôi miên cũng không thể phá được phòng ngự tâm lý của họ.
Nhưng lần này, cảnh sát hình sự Trịnh Nhật Minh quay trở lại, so với thái độ hăm hở lúc sáng rõ ràng đã khác hoàn toàn.
Trịnh Nhật Minh chỉ liếc nhìn cô đang bị trói chặt trên thành giường không di chuyển, sau đó mới lấy lại bình tĩnh rồi tập trung vào việc riêng của mình.
Trần Khả Như bình tĩnh quan sát, anh ta ăn mặc rất tồi tàn, từ trong túi nhựa màu đen lấy ra một cái ba lô màu đen, sau đó bắt đầu sắp xếp quần áo.
Trạng thái khuôn mặt, biểu cảm trong mắt, mọi thứ đều tỏ rõ hoàn cảnh khốn cùng mà anh ta đang phải đối mặt.
Trần Khả Như đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô buột miệng hỏi: "Anh định chạy trốn?"
Trịnh Nhật Minh quay mặt nhìn cô một cái, nhưng không trả lời.
Trong ánh mắt đó, đem theo một sự bực bội và căm ghét, so với anh ta trước đây trong lòng tràn đầy sự xảo trá phóng túng,đứng núi này trông núi nọ, khác một trời một vực.
Trần Khả Như trong lòng nhớ lại, tiếp tục thăm dò: "Muốn chạy trốn luôn cần tiền đúng không? Người sai khiến anh trả bao nhiêu?"
Trịnh Nhật Minh đang thay quần áo, mặc vest, thắt cà vạt, đeo chiếc kính mạ vàng, quỷ đội lốt người, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ thô kệch khi nãy nữa.
Kích động trước giọng điệu khinh thường của Trần Khả Như, anh ta nhướng mày: "Mười tỷ, cô trả được không?"
Anh ta có thể nói năng như vậy,bởi vì thông tin của Trần Khả Như không phải chưa từng điều tra qua.
Chẳng phải chỉ là một bác sĩ rách nát thôi sao, một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ.
Trần Khả Như lúc đó vẫn đang tự hỏi, người này bị thiểu năng trí tuệ à? Cho dù không lên mạng thì trong cơ sở dữ liệu cũng luôn có mục thông tin về vợ chồng mà...!
"Lê Hoàng Việt của tập đoàn Á Châu, anh từng nghe qua chưa?"
Đã đến lúc có thể lợi dụng tiếng tăm của tổng giám đốc Lê rồi, Trần Khả Như nói một cách lưu loát và vô cùng tự tin, "Lê Hoàng Việt là chồng của tôi."
Vốn tưởng rằng ít nhất cũng có thể dẫn tới chút gì đó khác thường và dao động.
Nhưng hoàn toàn không.
Trịnh Nhật Minh suy tư một chút, nghiêm túc nói: "Chưa từng nghe qua."
Trần Khả Như hơi xấu hổ, bất mãn nói: "Chưa từng nghe qua, sao anh không thể lên google tra một chút đi?"
"Lê Hoàng Việt là chồng của tôi.
Đối phương cho anh 10 tỷ, tôi có thể đưa anh 20 tỷ.".