Nhưng cô có nên tin không?
Liệu lần tha thứ và để mọi thứ trôi qua êm đẹp này,có thể sẽ phải đổi lại sự tuyệt vọng càng sâu hơn không?
Cô không biết liệu trái tim chai sạn của mình có thể chịu đựng được thử thách nào nữa hay không.
"Anh đi ra ngoài trước đi để tôi yên tĩnh một chút, được không?"
Cuối cùng, cô hồi phục lại được đôi môi nhợt nhạt không chút máu, cử động khó khăn, quay mặt sang một bên, nhắm nghiền đôi mắt khô khốc.
Lê Hoàng Việt đứng ở nơi đó một hồi, ánh mắt thâm sâu.
"Em nghỉ ngơi cho tốt.Chuyện ly hôn, sau này tôi hy vọng rằng sẽ không nghe thấy nữa "
Bước chân anh nhẹ nhàng nhấc lên, bóng dáng cao lớn áp chế lặng lẽ rời khỏi lều.
Trần Khả Như thở dài một hơi.
Bên ngoài, bầu trời trong xanh, không khí trên mấy tầng mây phảng phất một lớp khói bụi mờ ảo.
Khi Lê Hoàng Việt vén màn cửa lều bước ra, cách đó không xa, trong tầm mắt, một bóng người thẳng tắp đứng ở cửa sổ quay mặt đi.
Dường như đã lâu rồi không di chuyển, ai mà biết được?
Anh định nhanh chóng lướt qua, nhưng bị giọng nói mang theo sự lạnh lẽo chiếm lấy.
"Lê Hoàng Việt,chúng ta nói chuyện đi."
Rõ ràng có hàm chứa của sự thù địch trong giọng điệu của anh ta.
“Phan Huỳnh Đông, con đường của Sìn Hồ không dễ đi tẹo nào, tại sao phải cố chấp như vậy?” Lê Hoàng Việt thản nhiên tha đi đến bên anh ta, ánh mắt có chút cân nhắc chưa chắc chắn.
"Lê Hoàng Việt,anh là đồ khốn nạn!"
Phan Huỳnh Đông nét mặt đột nhiên nổi giận, khua tay hất một đường quyền,vừa vặn dáng xuống bên trái khuôn mặt kiêu ngạo của anh.
Thiếu chút nữa.
Lê Hoàng Việt dễ dàng bắt được, Phan Huỳnh Đông tuy lớn hơn vài tuổi nhưng tính cách nho nhã, thuộc loại người đã lâu không tập luyện, nên ra tay căn bản cũng không phải là đối thủ của anh, rõ ràng là không biết tự lượng sức mình.
Phan Huỳnh Đông tức giận nói: "Lê Hoàng Việt, tôi quen cậu nhiều năm như vậy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu lại xấu xa đến thế này.
Nếu cậu không yêu cô ấy, tại sao lại trói cô ấy? Nếu thực sự yêu, tại sao cậu phải làm tổn thương cô ấy?"
“Vừa nãy, cậu nói sinh con.
Những lời nói đó thực ra là nói cho tôi phải không?” Đôi mắt của Phan Huỳnh Đông sắc bén, lời nói của anh ta lưỡi dao như chọc thủng tim anh.
Làm bạn nhiều năm, Phan Huỳnh Đông chưa bao giờ cảm thấy rằng Lê Hoàng Việt sẽ yêu Trần Khả Như, lời giải thích duy nhất là tính chiếm hữu của anh ta quá lớn.
Lê Hoàng Việt lóe lên một tia lạnh lùng, cắn chặt hai hàm răng mắng một tiếng: "Tự cho mình là thông minh!"
Phan Huỳnh Đông thu mắt lại, suy đoán trong lòng càng chắc chắn hơn: "Trần Phương Liên đã trở về rồi, nhưng anh vẫn bị ám ảnh bởi tính chiếm hữu đối với Trần Khả Như, cố gắng tìm đường đi nước bước, nhưng khi cậu nhìn thấy những người đàn ông ưu tú theo đuổi bên cạnh Trần Khả Như.
Nếu từ bỏ cô ấy, cậu cảm thấy không can tâm, Lê Hoàng Việt, cậu không hề yêu cô ấy chút nào! "
Lê Hoàng Việt nắm lấy cổ áo sơ mi của Trần Phương Liên kéo lại gần, một luồng hơi thở vô cùng nguy hiểm dâng lên.
Dù biết sức mình không đáng là bao nhưng Phan Huỳnh Đông vẫn không muốn rút lui, nói: "Sao nào, tôi nói sai rồi sao? Cậu có thể đảm bảo rằng sau này cậu sẽ đối xử tốt với cô ấy, không bao giờ để cô ấy buồn bã và tuyệt vọng nữa được không?"
Thấy bên kia đã im lặng, anh ta tiếp tục hỏi: "Tại sao không dám nói?" Lê Hoàng Việt đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng gợi nhếch lên khó chịu, "Phan Huỳnh Đông, chỉ cần tôi một ngày vẫn chưa ly hôn với Trần Khả Như, thì anh chưa từ bỏ cái hi vọng này đúng chứ? Bất luận tôi có đối xử với cô ấy như thế nào, chỉ cần cô ấy vẫn bằng lòng một lòng một dạ là được! Ha ha! "
"Lê Hoàng Việt, đồ khốn nạn!"
Lúc này, Phan Huỳnh Đông thực sự muốn đánh gãy hết răng Lê Hoàng Việt.
Cơ và xương của anh run lên, duỗi thẳng, khớp trên và dưới kêu răng rắc, khuôn mặt hiền lành trở nên méo mó, tức giận và ghê tởm.
"Rất tức giận,muốn đánh người? Nhưng anh không phải đối thủ của tôi! Nhớ cho kỹ, cho dù là người phụ nữ tôi không cần nữa, tôi cũng sẽ không tùy tiện bán rẻ cho bất kì ai.
Tôi sẽ huỷ diệt cô ta, ngọt nát đá tàn!"
Lê Hoàng Việt lạnh lùng đùa một câu, sau đó hất mạnh anh ta ra.
Phan Huỳnh Đông ngã mạnh xuống đất,lộn vòng đụng phải nền đá vụn, anh ta cố gắng đứng dậy, bóng dáng của Lê Hoàng Việt vô tình lạnh lùng đã rời đi.
Anh là một người đàn ông tính cách xấu xa đến cực điểm!
Làm sao một người đàn ông như vậy có thể xứng với Trần Khả Như?
Phan Huỳnh Đông cau mày, sự lo lắng to lớn trong mắt anh ta đang lan ra, thẩm thấu, nắm đấm tức giận của anh ta siết chặt.
Tối hôm qua,khoảng cách của anh ta và Lê Hoàng Việt chẳng qua chỉ là đến sớm hơn một bước chân, nhưng khi Trần Khả Như gặp nạn,một người trói gà không chặt như anh ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại mà không thể làm gì được.
Lê Hoàng Việt, trời sinh ra anh sao còn sinh ra tôi?
Phan Huỳnh Đông không hiểu,tại sao Lê Hoàng Việt rõ ràng đã có được trái tim của cô, nhưng anh lại không biết trân trọng, nhất định phải tàn nhẫn chà đạp lên nó, để tất cả mọi người đều không có được hạnh phúc!
Không, anh ta không cho phép!
Một luồng khí đen hiện ra giữa lông mày và đôi mắt của Phan Huỳnh Đông, nó ngày càng dày hơn.
Khả Như, để cứu được em, tôi sẵn sàng trở thành một con quỷ,không tiếc bất cứ giá nào!
...!
"Tôi nói rồi,để tôi được yên tĩnh."
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Khả Như nghĩ đó là Lê Hoàng Việt, không thể che dấu được sự tức giận nói.
Lê Hoàng Việt thích ép buộc cô, không cho cô được suy nghĩ, lập tức chiếm lấy hơi thở của cô.
"Khả Như, là tôi."
Một giọng nói thân mật dịu dàng, có tác dụng đẩy lùi sự tức giận phiền muộn.
“Anh… Huỳnh Đông, sao anh lại quay lại?” Trần Khả Như cảm thấy thật khó tin nói, ánh mắt kinh ngạc.
Anh ấy không phải là đã đi rồi sao?
Phan Huỳnh Đông muốn đỡ nửa người cô lên, vội vàng đi đến bên cạnh cô, kê thêm một cái đệm ở lưng cô,động tác nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí.
Sau đó, anh ta liền giải thích: "Khi gần đến sân bay, tôi phát hiện có thứ gì đó bị rơi lại nên tôi đã quay lại tìm".
"Thật sao, anh đã tìm thấy nó chưa?"
Đôi mắt của Trần Khả Như tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng không vạch trần anh ta.
Phan Huỳnh Đông hạ bút thành văn nói: "Là một cái ví tiên, ở trong có thẻ căn cước của tôi.
Có vẻ như tôi không thể tìm lại được rồi.
Tôi đã nhờ Trương Thành Danh lấy tạm cho tôi một chiếc thẻ tạm thời rồi."
Nói chuyện với những người thông minh, chỉ cần biết thăm dò chính xác là được.
“Khả Như, hôm qua dáng vẻ em nôn ra máu, khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.” Phan Huỳnh Đông nghĩ lại còn rùng mình,nói
"Anh Đông, khiến anh lo lắng rồi.
Hôm qua chỉ là một tai nạn mà thôi."
"Cho dù đó có phải là một tai nạn hay không, đợi khi vết thương của em lành rồi, hãy mau chóng rời khỏi Sìn Hồ nhé,đừng tiếp tục ở lại nữa.
Hứa với tôi, được không?"
Giọng điệu nhẹ nhàng và dịu dàng của Phan Huỳnh Đông lộ ra sự kiên định.
"Em không biết……"
"Khi anh ta chưa đến, em đã từ chối tôi rất dứt khoát, nhưng bây giờ, em lại do dự..." Sự chênh lệch về đẳng cấp rất rõ ràng, vô cùng tinh tế sâu sắc.
Trần Khả Như, không thể nhìn người bên cạnh mình nhiều hơn nữa sao?
Cô giả vờ không nhìn thấy sự đau đớn trong mắt anh ta, cô không biết có phải vì sự tiếp xúc mấy ngày qua khi chữa trị vết thương cho anh ta hay không, cô phát hiện đối phương không những không muốn từ bỏ mà còn càng không thể buông tay.
Đây không phải là những gì cô ấy muốn thấy.
Mùi vị cầu mà không được, một mình cô phải chịu là đủ rồi, hà tất phải liên luỵ quá nhiều.
"Anh Đông, em xin lỗi.
Từ nay, xin anh đừng bận tâm đến một người phụ nữ không có lương tâm như em.
Có thể em mãi mãi cũng không có cách nào báo đáp được anh.
Đừng lãng phí thời gian của anh trên người em nữa, được không?"
Trần Khả Như thành khẩn nói, ánh mắt không có một chút dung động nào.
"Nếu hôm qua người đến cứu em là anh, có thể thay đổi điều gì không?"
"Không đâu."
Cô nghe thấy tiếng thở dài của mình, trong tất cả những người ngưỡng mộ cô,Phan Huỳnh Đông là người cô không muốn làm tổn thương nhất.
Anh không cực đoan và cố chấp như Tống Quốc Minh, hết lần này đến lần khác từ bỏ thân phận, địa vị, thậm chí cả lòng tự trọng của mình, nhưng anh ấy chưa bao giờ nhận lại điều gì dù chỉ một chút.
Tuy đã biết trước kết quả,Phan Huỳnh Đông vẫn lùi một bước nhỏ.
Anh gục đầu, hai tay nắm chặt, vẻ mặt bàng hoàng không biết mình đang cố chấp điều gì.
Trần Khả Như đang rất khó chịu, ngay khi cô nghĩ Phan Huỳnh Đông sẽ rời đi, đối phương đột nhiên quay mặt lại, hỏi với vẻ tự ti vô cùng: "Khả Như, em có thể trả lời anh một câu nữa được không? Có lẽ, sau này anh sẽ không còn do dự không quyết đoán như thế này nữa"
"..."
"Nếu không có Lê Hoàng Việt trên thế giới này, em phải chấp nhận một người đàn ông là một nửa của mình.
Người đó sẽ là tôi chứ?"
Trần Khả Như ngập ngừng, cô nhớ rằng đây không phải là lần đầu tiên cô trả lời những câu hỏi tương tự như vậy.
Bởi vì trên đời này không có nếu hay những thứ không tồn tại thật sự, nên có điều gì đáng để trả lời đây?
Lúc đó vẻ mặt của Phan Huỳnh Đông rất dứt khoát, cô cho rằng anh ta đã từ bỏ hi vọng, nên mới hỏi như vậy.
"Sẽ."
Trần Khả Như ngắn gọn súc tích nhưng không ngờ rằng sự an ủi qua loa của mình lại có thể trở thành một lý do.
"Được,tôi hiểu rồi."
Khi Phan Huỳnh Đông quay người đi, đôi mắt anh ta tối đen lại, giống như một đám mây đen dày đến mức không thể tan ra, chứa đầy ám ảnh khủng khiếp không thể lường trước.
Anh ta bước ra ngoài với những bước chân nặng nề, và khi rời trung tâm cứu hộ tạm thời, anh ta gặp lại Phạm Đức Huy.
Phạm Đức Huy đã chủ động chào anh, nhưng bị đốt phương phớt lờ.
Trước kia từng nghe nói rằng anh Đông là một người hòa nhã dễ gần, hề có chút tính khí xấu xa và dáng vẻ kiêu ngạo của người có tiền, so với anh Đông, những khiếm khuyết về tính cách của Lê Hoàng Việt đột nhiên lộ ra.
Nhưng hôm nay, anh ấy trông như một người khác, trong đôi mắt đem theo thứ gì đó rất đáng sợ.
Phạm Đức Huy hậm hực, có lẽ do anh Đông đã quá đau khổ,cũng đúng,từ xa xôi vạn dặm anh ấy đã vội vã quay trở lại, nhưng rồi phải trơ mắt nhìn vợ chồng người ta đang ân ái tình tứ đoàn tụ.
Khi tín hiệu điện thoại của Phan Huỳnh Đông được khôi phục, đầu ngón tay bắt đầu run lên, anh ta bấm một cuộc điện thoại, trầm giọng nói: "Alo, tổng giám đốc Lương, lời lần trước anh nói với tôi, tôi suy nghĩ lại rồi, thay đổi chủ ý rồi."
Có vẻ như đó là một quyết định rất khó khăn.
"Chủ tịch Đông, chỉ cần ngài có thể nghĩ thông được là tốt rồi..." Bên kia rõ ràng rất vui vẻ.
...!
Sau cả một ngày, Trần Khả Như tinh thần bồn chồn bất an, vì câu nói "Chúng ta sinh con " của Lê Hoàng Việt hay một câu khác, "Trần Phương Liên có sinh con hay không, không liên quan gì đến chúng ta", hình như tác dụng cưỡng chế mạnh mẽ của thuốc an thần đã khiến tinh thần cô vốn mơ màng bất an,tìm lại được lý trí, tìm được câu trả lời.
Cô không thể kìm nén, không phải vì Trần Phương Liên can thiệp quá mạnh, mà là vì sự cố chấp muốn chiếm lấy một vị trí vững chắc trong lòng Lê Hoàng Việt.
Cô thừa nhận rằng bản thân rất biết giả bộ.
Nhưng không có cách nào, phụ nữ chính là như vậy.
Lê Hoàng Việt quan tâm đến cô em gái mình yêu thương từ nhỏ đến lớn,đó cũng là chuyện thường tình.
Điều cô cần là sự tôn trọng.
Nếu sau này có chút chuyện gì đó xảy ra, Lê Hoàng Việt trước tiên có phải là sẽ bỏ rơi cô không?
Không biết được.
Ngày hôm sau, Trần Khả Như cảm thấy lồng ngực đã thoải mái hơn, nhưng cô vẫn chưa thể rời khỏi giường.
Lê Hoàng Việt kiên quyết muốn đưa cô trở lại thành phố Đà Nẵng, công việc tình nguyện ở Sìn Hồ thực sự đã gần như kết thúc rồi, cô bây giờ là một bệnh nhân, không nhất thiết phải ở lại để làm gì nữa.
"Không, tự tôi có thể đi."
Trước mặt mọi người, Lê Hoàng Việt cúi người xuống định ôm lấy cô nhưng bị Trần Khả Như từ chối.
Mặc dù cơ thể cô yếu ớt, nhưng cũng không cần thiết phải huy động nhiều người đến như vậy.
Không biết vì sao, Lê Hoàng Việt không làm trái với nguyện vọng của cô.
Lúc chuẩn bị lên xe,Phạm Đức Huy từ phía sau chạy lại, đưa tới một thứ gì đó, "Anh Việt, đây là sổ ghi chép của bác sĩ Như, hình như chị ấy làm rơi."
"Được rồi, cám ơn cậu, đưa cho tôi đi."
Qua cửa kính ô tô đen, Lê Hoàng Việt phát hiện Trần Khả Như ngồi ở ghế phụ bên cạnh lái xe không hề nghe thấy, anh lặng lẽ nhét cuốn sổ vào túi áo khoác, trong mắt hiện lên một ý nghĩ thâm sâu..