"Có chuyện gì vậy?"
Trần Khả Như khẽ cau mày, cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Tôi có một số việc muốn nói cho cô".
"Không cần đâu, tôi và cô chẳng có gì để nói".
Trần Khả Như từ chối không cần suy nghĩ.
Đang định cúp máy, Trần Phương Liên bổ sung, "Liên quan tới vết sẹo trên bụng tôi".
Trần Phương Liên biết sử dụng lợi thế của bản thân, bắt rất chính xác điểm yếu của cô.
Ngón tay của Trần Khả Như run lên.
Ánh mắt ngập ngừng, động tác rõ ràng là chậm lại.
Tiếng hít thở đều đều của Trần Phương Liên trong điện thoại, dường như tràn ngập cảm giác khiêu khích và chiến thắng.
Dù đôi khi người ta biết rõ rằng đằng trước có cạm bẫy, nhưng họ vẫn nhảy xuống không do dự.
"Được".
Yin Liusu chậm rãi đáp lại.
"Tôi đợi cô, tầng hai."
"..."
Cô đã vấp phải vô số cạm bẫy.
Chẳng hạn như của Vương Kỳ, Trần Thế Phong, Phan Lệ Thu, cuối cùng nhận được tin hài cốt mẹ cô không tìm được bất cứ thông tin gì.
Không phải là cô không tìm được thám tử tư để điều tra.
Trong trí nhớ của cô, mẹ không biết xuất hiện từ khi nào, cũng không biết từ khi nào biến vào hư không.
Dường như, bà chưa từng tồn tại.
Sự thật thường tàn nhẫn, giống như việc Trần Thế Phong đã giết mẹ cô.
Lại một lần nữa, cô sắp phải đối mặt với sự thật về Trần Phương Liên.
Lúc này, cô nhận được một tin nhắn, người gửi là Lê Hoàng Việt.
Nội dung: Tạm thời đang tiếp khách, sẽ hơi muộn, đừng chờ tôi.
Cảm giác mất mát phức tạp nổi lên trong lòng Trần Khả Như.
Cô nhìn một bàn dày công sắp xếp, nhưng thức ăn đã sớm nguội lạnh, hộp bánh ngọt chưa mở, đôi mắt rã rời.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng một chút, khoác lên mình chiếc áo nỉ màu đen, Trần Khả Như bước vào màn đêm.
Mười phút sau.
Cô đến nhà hàng La Maison Deli, trang hoàng cực cao cấp, trong vẻ lộng lẫy và sang trọng lộ ra chút cổ kính.
"Thưa chị, chị đi cùng bao nhiêu người? Có hẹn không?"
Người phục vụ mỉm cười, khom người hỏi.
“Không cần đâu, tôi đến tìm người, tự lên được”.
Trần Khả Như khoát khoát tay, đi lên cầu thang xoắn ốc.
Lúc cô sắp lên đến tầng hai, một cảm giác kỳ quái ập vào mặt.
Rõ ràng, tỷ lệ bàn ở sảnh tầng một khá đông, ánh sáng rực rỡ.
Nhưng đèn ở tầng hai lại mờ mịt, ngay cả tiếng nói chuyện lao xao cũng không có, yên tĩnh làm tim người ta đập rộn lên.
Trần Phương Liên đã bao toàn bộ tầng hai? Khi Trần Khả Như lên đến bậc cao nhất của cầu thang, lúc bước chân của cô ngang với mặt sàn tầng 2, tiếng violon ưu mỹ vang vọng khắp không gian, bay vào trong màng nhĩ cô.
Rất du dương, rất cảm động, rất chuyên nghiệp.
Ánh mắt cô lướt khắp nơi đề tìm nguồn phát nhạc.
Cuối cùng, ánh mắt như ngừng lại vào một chỗ ngồi bên cửa sổ.
Dưới ánh sáng tím dịu dàng, có một người đàn ông đang ngồi và một người phụ nữ đang đứng quay mặt về hướng của Trần Khả Như.
Người phụ nữ đang thực hiện những động tác chuẩn nhất, chuyên tâm dồn trí trình diễn violin.
Cô ta cảm âm khá tốt.
Một cái nhăn mày, một tiếng cười cũng toát lên vẻ ưu nhã, dịu dàng, tựa như một nữ thiên sứ.
Cô ta còn có một đôi mắt đen láy có sức xuyên thấu cực mạnh.
Bóng tối và ánh sáng, chỉ trong nháy mắt.
Trần Phương Liên.
Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?
Trần Khả Như cố gắng nhìn đi chỗ khác, chuyển sang một bóng lưng thẳng tắp.
Lạnh lùng, cao quý.
Bất cứ nơi nào anh tồn tại, vô hình trung đều có khí thế áp đảo.
Làm sao có thể nhận nhầm người đàn ông mình thật lòng thích, người chồng sớm chiều kề cận?
Hóa ra Trần Phương Liên muốn cho cô xem cái này.
Cô ta muốn chứng minh điều gì?
Đôi mắt lơ đễnh của Trần Khả Như giao với Trần Phương Liên giữa không trung.
Cô ta cười.
Nhìn qua thật là thân thiết.
Sự khiêu khích không nằm ở đôi mắt, mà trong vô hình.
Mặt Trần Khả Như không tỏ vẻ gì, quay đầu muốn bỏ đi.
Âm thanh trình diễn liền chuyển sang giai điệu của bài hát chúc mừng sinh nhật.
Một vầng sáng màu vàng sữa mờ ảo chợt lóe lên.
"Happy Birthday to you..."
Một người đàn ông đội chiếc mũ đầu bếp rất cao, đẩy tầng tầng bánh ngọt chầm chậm qua hành lang.
Anh ấy hát bài hát chúc mừng sinh nhật đầy cảm xúc bằng tiếng Anh.
Những ngọn nến trên chiếc bánh đủ màu sắc rực cháy, đẹp đẽ lóa mắt.
Bước chân của Trần Khả Như bất giác dừng lại, bén rễ như một tảng đá, không di động một phân.
Nếu như vừa rồi cô không hiểu, bây giờ cô hoàn toàn hiểu được, Lê Hoàng Việt không về nhà đúng giờ là vì Trần Phương Liên đặc biệt tổ chức sinh nhật cho anh.
"Hoàng Việt, sinh nhật vui vẻ!"
Trần Phương Liên ngừng chơi, miệng ngày càng tươi, "Mau cầu nguyện, rồi thổi nến đi".
Giọng cô ta có chút hờn dỗi, nét mặt tươi sáng.
Trần Khả Như không thể tưởng tượng được, cô đã từng ngại ngùng như thế nào trước mặt Lê Hoàng Việt.
Đúng như Trần Phương Liên nói, cảnh còn người mất.
Bây giờ cô có hai sự lựa chọn, bỏ đi hoặc chất vấn.
Nhưng cô do dự, biết rõ là cạm bẫy, cô đã nhỡ dẫm một chân vào...!Nếu cô rút ra, người sẽ bị văng đầy bùn, bẩn thỉu không chịu được.
Nếu giẫm nốt chân còn lại vào, cô sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Có lẽ dưới đáy là sự thật tàn nhẫn, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Đôi môi sắc bén của Lục Tư Thành mấp máy, giọng nói của anh rất nhẹ.
Tai của Trần Khả Như ù đi, nghe không rõ tiếng anh.
Trần Phương Liên vừa cười vừa lẩm bẩm, thổi tắt ngọn nến phía trên.
Có thể thấy mặc dù Lê Hoàng Việt nói năng thận trọng, nhưng sự tương tác của hai người họ rất thân thiết, có sự ăn ý ngầm.
Trần Khả Như mơ màng đủ rồi, đầu nóng bừng bừng, tim đập dồn dập như sắp vỡ ra, bước chân từng chút từng chút tới gần.
"Hoàng Việt, anh đã nói rõ với cô ấy chưa? Có một số việc, cần gì phải giữ bí mật? Sớm muộn cũng biết".
Trần Phương Liên đột nhiên in một nụ hôn mỏng như cánh ve lên mặt Lê Hoàng Việt, rồi nói đầy ẩn ý.
Giọng nói không to không nhỏ, đủ để khiến cô nghe rõ.
Lê Hoàng Việt chưa bao giờ ở gần một người phụ nữ như vậy, đặc biệt là kể từ khi họ bày tỏ lòng mình với nhau...!Trần Khả Như cuối cùng cũng cảm thấy từng cơn lạnh lẽo truyền từ đất lên.
Còn hơn thế, sự xấu hổ khi bị lừa dối ngay lập tức trồi lên trong lòng cô.
Anh ta giả vờ thâm tình.
Giữa cô và Trần Phương Liên, anh ta đều diễn hết sức trôi chảy, dành sự chú tâm cho cả hai?
Nỗi sợ hãi vô tận lan tràn, tầng tầng lớp lớp chiếm lấy đầu óc cô.
"Hai người muốn tôi rõ cái gì?"
Cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói của chính mình, lạnh như lúc Sapa phủ tuyết.
Yên yên tĩnh tĩnh, không một chút cảm xúc.
Nét mặt Lê Hoàng Việt trì trệ, không hề có ý định quay đầu.
Tại sao anh ấy không dám nhìn mình?
Trần Khả Như khổ sở, phiền muộn, lại tràn đầy bi phẫn.
"Bác sĩ Khả Như, cô đến rồi.
Hôm nay là sinh nhật anh Hoàng Việt.
Năm nào tôi cũng dành thời gian cho anh ấy.
Tôi xin lỗi, tôi tưởng cô không biết, có muốn ngồi cùng không?”
Lời của Trần Phương Liên, rõ ràng là mỉa mai.
Mỗi câu phát ra miệng, cô ta lại tỏ ra thản nhiên, cứ như đây là việc hiển nhiên.
Cách nói chuyện, tư thế của cô ta, ngang nhiên tự đặt mình vào vị trí vợ Lê Hoàng Việt.
Đúng là đổi khách thành chủ, đảo lộn hết thứ tự.
Trần Khả Như phớt lờ cô ta.
Cô xem thường Trần Phương Liên, đôi mắt không hề rời khỏi góc nghiêng sắc bén, lạnh lùng của Lê Hoàng Việt.
"Tại sao?"
Cô bình tĩnh hỏi: “Lê Hoàng Việt, anh biết không, em không thích cảm giác bị lừa dối.” Lừa dối còn khó chịu hơn là bị lợi dụng.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt Trần Phương Liên lóe lên tia tối, sau đó nhẹ nhàng che đi.
Lê Hoàng Việt không nhúc nhích.
Anh mím môi, đôi mắt thâm trầm, nhưng đôi chân mảnh thon dài dưới bàn ăn cứng ngắc.
"Sao, anh không có chuyện gì muốn nói với em hả?"
Trần Khả Như đè nén sự run rẩy trong lời nói, cố gắng giữ thẳng lưng, để biểu cảm trông không quá khổ sở, bớt giống một kẻ thua cuộc.
Thật ra, việc này đã được báo trước.
Không phải sao?
Sự im lặng kéo dài khiến cô cảm thấy hết sức đau đớn và ngột ngạt.
Trần Phương Liên thướt tha đi tới, nhẹ nhàng cúi người, hương thơm như hoa lan, thấm vào lòng người...!Cô không ghét cái mùi tỏa ra từ người của cô ta, nhưng cực hận người phụ nữ này.
"Trần Khả Như, cô đau lòng sao?"
Cô ta không nhanh không chậm thở vào lỗ tai cô, lành lạnh, nhột nhột: "Tôi vừa trả lại cho cô những gì cô đã làm với tôi.
Hồi đó, lúc cô dụ dỗ Hoàng Việt lên giường, cô chẳng nhẽ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày này? "
Răng môi của Trần Khả Như run lên.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Trần Phương Liên, trong lòng sóng gió kinh hoàng.
Cô có thể giải thích cho Trần Phương Liên, hai năm trước, cô là người bị hại, cô oan uổng hơn bất cứ ai.
…
Nhưng cuối cùng cô không làm vậy.
Bàn tay nắm chặt, nhanh chóng trở nên yếu ớt, nhợt nhạt, cho đến khi nó từ từ buông xuống.
Ánh mắt Trần Khả Như bình tĩnh, thông suốt nói: "Thật à? Tôi tin vào số mệnh, đến số thì không thể trốn tránh, muốn tránh cũng không tránh được, cần gì phải cưỡng cầu.
Trong nháy mắt, Trần Phương Liên thấy thất vọng.
Cô ta không cách nào có được cảm giác thắng lợi từ Trần Khả Như.
Vì vậy, cô ta không thoải mái, vui sướng cũng hóa buồn tẻ và vô vị, hoàn toàn không như mong đợi.
Trong đôi mắt đen của cô ta chợt lóe lên một màu u ám, lại tiến tới gần cô, "Trần Khả Như, cô biết không? Tôi có trăm ngàn cách để giành lại Lê Hoàng Việt, kể cả thân phận bà chủ tập đoàn Á Châu".
Giọng cô ta nghe như thiên sứ, nhưng nó khiến Trần Khả Như cảm giác như của ác ma.
Cuối cùng thì cô cũng hiểu.
Trần Phương Liên và Lê Hoàng Việt là cùng một loại người.
Cô nghe thấy Trần Phương Liên nói: "Trần Khả Như, tôi phải thừa nhận cô rất quyến rũ, anh Hoàng Việt hình như mê cô như điếu đổ".
"Sao cô phải nói mấy lời này?"
Trần Khả Như kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Đối phương rõ ràng đã thắng, còn cô đã hoàn toàn bị đánh bại.
Trần Phương Liên mỉm cười.
Giây phút này hai người đứng rất gần nhau, cô thậm chí có thể thấy rõ nét cười trên khóe mắt Trần Phương Liên, cùng vết phấn nền nhàn nhạt.
Đường nét gương mặt ngày càng lộ rõ, trong mắt toàn là vẻ khinh thường, giũ bỏ ràng buộc, phá không mà ra.
Vẻ tao nhã và bộ dạng thiên sứ là lớp ngụy trang của cô ta, đây mới là bản chất của cô ta.
“Bởi vì—” Cô ta duỗi những ngón tay thơm tho của mình ra, như có như không đặt lên môi Trần Khả Như.
Lạnh như băng, lạnh ác liệt.
Cô ta cười rộ lên như một đóa mạn đà la ác độc: “Bởi vì tôi đang uy hiếp anh ấy đó.
Cô không cảm thấy đe dọa một người đàn ông kiêu căng như Lê Hoàng Việt là một việc rất thỏa mãn ư? ".