Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 131: Đã Lâu Không Gặp






Động tác của Lê Hoàng Việt bỗng dưng ngừng lại.

Trần Khả Như lộ ra vẻ kinh ngạc, Lê Mỹ Hoa điên rồi sao? Lập tức nhìn thấy nụ cười u ám của Tống Quốc Minh...!Anh ta đã nói gì với Lê Mỹ Hoa?
Tầm mắt của cô dừng lại trên người Lê Hoàng Việt,sự khó xử của anh, từ trong ánh mắt, có vài phần đang thăm dò.

Tư thế hơi nghiêng về phía trước, nhưng không có thêm một hành động nào nữa.

"Anh hai, đều là tại người phụ nữ này hại em, nếu không phải cô ta, Quốc Minh sẽ không đối xử với em như vậy! Cô ta đã huỷ hoại hạnh phúc cả đời em gái ruột của anh, chẳng lẽ anh không nên báo thù cho em sao?" Lê Mỹ Hoa giọng điệu chất vấn, cô đối với Tống Quốc Minh đều là hoàn toàn tin tưởng, chỉ có thể đem lòng tràn đầy oán giận trút lên người anh trai và chị dâu cô.

"Anh hai...!Anh có phải anh trai ruột của em không?"
"Mỹ Hoa, em câm miệng lại cho anh!"
Lê Hoàng Việt trầm giọng trách mắng.

Trần Khả Như trong lòng lạnh lẽo, Lê Mỹ Hoa ngu xuẩn đang ép Lê Hoàng Việt đưa ra lựa chọn, căn bản đều là hành vi làm tổn thương những người thân yêu của mình.

Lê Hoàng Việt nếu làm thoả mãn tâm nguyện của Lê Mỹ Hoa, vứt bỏ cô, cùng cô ly hôn, như vậy Tống Quốc Minh đã đạt được mục đích rồi, nếu Lê Hoàng Việt không đồng ý, quan hệ giữa anh em họ từ nay e rằng sẽ có sứt mẻ.

Nhưng là, vì cái gì, tim cô đập nhanh hơn, cuối cùng rất muốn biết, giữa bản thân và Lê Mỹ Hoa trong lúc đó, ai quan trọng hơn ai?
Lúc ở khu vui chơi Cực Quang, anh nhẫn tâm lợi dụng cô để bố trí một cái bẫy...!Anh lựa chọn Lê Mỹ Hoa.

Hiện tại thì sao?
"Mỹ Hoa, còn chưa về với mẹ của con sao, còn chê bản thân mình chưa đủ mất mặt sao?"
Thanh âm Lê Hoàng Long nghiêm khắc truyền đến, cơn tức giận giữa hai bên lông mày còn chưa dịu lại, lạnh lùng và khiển trách xen lẫn với sự sắc bén.

Lê Mỹ Hoa gắt gao cắn môi, trong mắt hiện ra sự oán hận khắc cốt ghi tâm, nhưng không tiếp tục nói chuyện kiểu giương nanh vuốt gây sự với người khác nữa.

Anh em hai người trước mặt cha mình - Lê Hoàng Long, phần lớn tình hình là không dám làm càn.

Ngay sau đó Nguyễn Phương Thanh đi đến khuyên răn, dễ nhận thấy bà ấy không hề biết những chuyện khác đã xảy ra, như việc mọi hành động của Tống Quốc Minh đều là để có được Trần Khả Như.

Ông bà Lê đem Lê Mỹ Hoa đang không tình nguyện đi khỏi, đài phun nước bên hồ, tiếng huyên náo dần biến mất, một lúc sau đã yên tĩnh trở lại.

Nhưng Lê Mỹ Hoa vẫn kịp để lại cho Trần Khả Như một ánh mắt cuối cùng,trong đầu cô ấy thời gian dừng lại rất lâu rất lâu, hàm chứa sự chán ghét, oán hận đến từ tận sâu trái tim của con người.


Cô từng gặp qua, Đàm Thu Trang và Võ Anh Thư cũng chính là như vậy, chẳng qua Lê Mỹ Hoa chỉ là không che đậy nhiều như bọn họ thôi.

Vì một người đàn ông không hề yêu mình, làm tổn thương mình như vậy,có đáng giá không?
"Lê Hoàng Việt, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng, dù sao anh thiếu chút nữa là thành anh vợ của tôi rồi.....!vậy tôi sẽ về nghỉ ngơi trước chờ tin tốt từ anh nhé."
Tống Quốc Minh dường như có chút đăm chiêu liếc nhìn Trần Khả Như một cái, rời đi.

Trần Khả Như như bị bắt thóp,cái suy nghĩ mà Tống Quốc Minh nói, là ý gì? Có liên quan gì đến cô? Hay có liên quan gì đến Lê Mỹ Hoa?
"Có thể đứng lên không?
Khuôn mặt của Lê Hoàng Việt và Lê Hoàng Long cao lãnh không lệch đi chút gì, ban nãy sự ấm áp lưu luyến của áo choàng,dường như chỉ là sự hoang tưởng của cô.

"Ừ, có thể."
Trần Khả Như nhẹ nhàng nhíu mày, Lê Mỹ Hoa ra tay thực sự quá mạnh, khi nãy không phải cô không muốn đứng lên, thực sự là có chút đau.

Bộ dạng động tác chậm chạp của cô nhưng đọng trong mắt Lê Hoàng Việt, tự nhiên là một biểu hiện kiên cường chống đỡ,bỗng nhân trung của Lê Hoàng Việt nheo lại, ôm lấy cô, không để cô có cơ hội phản kháng nói: "Tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra."
"Anh Lê, chị dâu, tìm mấy người cả nửa ngày, hôn lễ của em gái anh là chuyện gì vậy, thế này là kết thúc rồi sao?"
Giọng điệu của tên ăn chơi trác táng Trương Phúc Nhân, anh ta quần áo chỉnh tề xuất hiện, nếu không biết, còn tưởng rằng đang hả hê cười trên nỗi đau của anh.

"Cút ngay."
Lê Hoàng Việt kiềm chế cả nửa ngày, đang lo không biết trút giận ở đâu,bỗng Trương Phúc Nhân đâm trúng ngay mũi súng của anh.

"Anh Lê...!Tôi...!Cái này không...." Trương Phúc Nhân da mặt mặc dù dày, nhưng bây giờ cũng thấy ngại ngùng, "Anh xem chị dâu cũng ở đây, chừa cho tôi chút mặt mũi không được sao."
Lê Hoàng Việt trực tiếp không để ý đến anh ta, ôm Trần Khả Như lướt qua bàn cuối cùng.

Nói thật,bộ dạng Trương Phúc Nhân trên mặt hai má trắng hồng trắng hồng, Trần Khả Như lúc ấy rất buồn cười, khóe miệng bất giác mỉm cười.

"Anh Lê, tôi đã sớm nói rồi, anh gả em gái cho tôi, chúng ta thân càng thêm thân, chẳng phải là một đoạn nhân duyên tốt đẹp sao? Bây giờ thì tốt rồi, phát sinh loại chuyện này."
Trương Phúc Nhân như vậy là vì muốn lấy lại chút hình tượng của bản thân trước mặt chị dâu nữ thần của mình, tốt xấu gì, anh và Lê Hoàng Việt cũng lêu lổng nhiều năm cùng nhau như vậy, lúc tán gái luôn rất vui vẻ.

"Em gái tôi mang thai rồi, cậu còn muốn kết hôn với nó sao?"
Lê Hoàng Việt bước chân đột nhiên dừng lại, xoay người, nghiêm túc hỏi.

Trương Phúc Nhân lúc này vẫn đang lơ mơ, ngượng ngùng cười nói: "Anh hai, anh đang đùa sao? Mua một tặng một à?"

"Tôi đùa thôi."
Lê Hoàng Việt thản nhiên nói, "Không có việc gì, cậu về trước đi."
Trần Khả Như rõ ràng cảm nhận được,giọng điệu và ánh mắt của Lê Hoàng Việt, đều là nghiêm túc.

Lê Hoàng Việt còn muốn nói gì đó, liền đuổi theo, ai mà biết Lê Hoàng Việt lại đột nhiên dừng lại, làm hại anh ta đâm phải lưng anh ngã thẳng ra đằng sau.

"Chết thật lão đại, cho dù tôi không phải người được anh chọn, anh cũng đừng cố ý chỉnh tôi chứ."
Lộp bộp một tiếng, cái trán của Trương Phúc Nhân bị bả vai của Lê Hoàng Việt huých một cái, hình như bị mẻ một chút, nhe răng nhếch miệng kêu đau.

Ăn chơi trác táng, đúng nghĩa đen, sống phóng túng, hành động đúng như lời nói, đích thị là một tên đầu đần.

Người Trần Khả Như do đang ở trong vòng tay của anh bị nghiêng ngả,cô ngẩng đầu, lại nhìn thấy đường cong trên mặt và cơ bắp săn chắc của của Lê Hoàng Việt,đôi mắt hẹp dài sâu thẳm không thấy đáy, trong sự hốt hoảng dường như cô thấy được một ánh sáng thoáng qua từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy trong mắt anh.

Ánh mắt của Lê Hoàng Việt, cô nhìn qua rất nhiều, hoặc là tức giận hoặc là phẫn nộ, hoặc là thâm tình, hoặc là đen sâu khó lường.....!Nhưng chưa từng thấy qua bộ dạng nào như hiện tại.

Cơ thể anh cứng nhắc, mỗi một nơi trên cơ thể đều toát ra một cảm giác mát lạnh.

Anh đã nhìn thấy gì vậy?
Nhìn theo tầm mắt của anh, Trần Khả Như lại một lần nữa nhìn thấy cô gái cô gặp lúc sáng tham gia hôn lễ, lấy đi quả quýt ngọt của cô.

Cô ấy đi đứng thản nhiên, thắt eo thon thả, bờ vai và dáng người mảnh mai, đúng chuẩn của một người mẫu.

Giữa hai tay cầm một chiếc túi màu đen tinh xảo, nhìn qua là đồ xa xỉ, đường nét độc đáo, cái khăn che mặt vẫn như trước che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, chỉ lộ ra quai hàm tinh tế trên khuôn mặt trái xoan, không mập không gầy, đậm đà quyến rũ.

Là cô ấy.

Cô ấy là ai?
Trần Khả Như ngay lập tức cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, sự hoảng loạn trong lòng không thể nào giải thích được.

Lê Hoàng Việt vẫn đứng yên, giữ ánh mắt đầy sát ý.

Khoảng lặng ở giữa dường như xuyên ngàn núi sông, hai bên nhìn nhau xuyên qua không gian thời gian,trong mắt anh trống rỗng.


"Lâu rồi không gặp."
Giọng nữ yểu điệu phát ra từ đôi môi ngọt ngào, như những cánh hoa đào đang từ từ nở rộ.

Giọng nói đó rất quyến rũ.

Nhưng khi đọng lại bên tai Trần Khả Như, chỉ cảm thấy chói tai và sợ hãi.

Cô ấy cởi bỏ khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt dài, trang điểm thanh tú tô điểm thêm cho đường nét trên khuôn mặt, nhẹ nhàng thanh thoát,cặp lông mày được cắt tỉa theo hướng đang rất thịnh hành, vừa lộng lẫy vừa dịu dàng, thêm nụ cười tươi sáng.Làm người khác cảm nhận được một loại mỹ lực đầy dễ chịu đang bủa vây tâm trí.

"Trời ơi....!Trần Phương Liên.

Trương Phúc Nhân vẻ mặt quỷ dị, trong lòng lẩm bẩm, tình mới và tình cũ đều tụ họp đầy đủ, bây giờ thì tốt rồi, anh Lê khổ rồi!
Cô ấy là Trần Phương Liên.

Ngực của Trần Khả Như dường như bị thứ gì đó chặn lại, cô đã mơ tưởng đến việc gặp Trần Phương Liên không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn cầu nguyện rằng cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Nhưng, vô ích, điều gì đến phải đến.

Lê Hoàng Việt là một người đàn ông tốt đến mức phụ nữ một khi đã yêu thì không thể buông bỏ, đặc biệt, Trần Phương Liên là mối tình đầu của anh, lúc đó là Lê Hoàng Việt bị Trần Phương Liên bỏ rơi.

Thời gian hai năm, quá dài hay quá ngắn.

Cô đã quên mất gương mặt của người phụ nữ này, lẽ ra cô phải đoán được khi cô ấy lấy đi quả quýt,người phụ nữ có thể chiếm vị trí mối tình đầu của Lê Hoàng Việt hẳn là rất đặc biệt....!Nhưng không chút phòng bị, cô ấy đã xuất hiện.

"Trương Phúc Nhân, xin chào, cảm ơn cậu vẫn còn nhớ tới tôi."
Trần Phương Liên chào anh ta bằng một giọng đầy ẩn ý.

Trương Phúc Nhân giả bộ sang trọng sờ sờ tóc của mình: "Chị dâu, chị đây là đang đùa em à, hồi đó chị là nữ thần của em đấy --"
Còn chưa nói xong, Trương Phúc Nhân dường như đã cắn chặt lưỡi, vẻ mặt trở nên cứng đờ, liếc nhìn Lê Hoàng Việt một cách bí ẩn và tim đập mạnh.

Anh ta nói không có ý gì,nhưng lại làm cho người nghe có ý.

Trần Khả Như có thể nghe thấy rõ ràng,Trương Phúc Nhân không phải là người phụ nữ nào của Lê Hoàng Việt,cũng gọi bừa là chị dâu, trong đầu anh ta bấn loạn như kẻ trộm vừa bị phát hiện.

Cô mím chặt môi, không nói lời nào, hóa ra Lê Hoàng Việt đã ngầm thừa nhận thân phận của Trần Phương Liên từ lâu.

Trong lòng hoảng sợ đến thấu cả trời đất, bởi vì sự im lặng của Lê Hoàng Việt, nhưng cũng bởi vì sự tin tưởng của cô mà đã có nguy cơ bị lấy đi mất.


"Dường như có người không chào đón tôi cho lắm.

Tôi vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy tới..." Trần Phương Liên nở một nụ cười tươi, vẻ yêu kiều của nữ thần cũng dần dần được hiện rõ.

Lê Hoàng Việt không nói gì, môi mỏng mím chặt, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi trên người cô ấy.

Nó đã bị đóng băng.

Đôi mắt xinh đẹp của Trần Phương Liên đột nhiên bị che phủ bởi một làn sương mờ ảo, "Hoàng Việt, tôi rất xin lỗi về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, xin cáo từ trước."
Nói xong, cô ấy chậm rãi xoay người rời đi.

Trần Khả Như không dám nhìn lên, nhưng cô có thể cảm thấy từ lúc Trần Phương Liên xuất hiện, toàn bộ tâm trí của anh đều tan biến.

Cô bình tĩnh hỏi: "Lê Hoàng Việt, anh định đưa em đi bệnh viện sao?"
Biết rằng mình không nên nói vào lúc này, cô vẫn cố chấp nhất quyết tranh đoạt, bất chấp vẻ mặt lạnh lùng, tâm tư của cô đã lộ ra hết.

"Lão đại, chị dâu, nếu không có chuyện gì,vậy tôi xin cáo từ trước nhé."
Trương Phúc Nhân khom người, lương tâm cắn rứt, cố gắng lặng lẽ chuồn đi.

Tầm mắt của Trần Khả Như cũng cùng nhìn về phía xa xa, ở cuối bãi cỏ, bóng trắng sắp biến mất.

Người tình đã chia tay rất nhiều năm,nếu được gặp lại một lần, một lời chia tay vô cùng dứt khoát vậy cho thấy sau này sẽ quên nhau trong chốn người tấp nập,nhưng một khi đã gặp lại,rất dễ khơi lại tình xưa.

Mối đe dọa và áp lực mà Trần Phương Liên mang đến cho cô là quá lớn.

"Trương Phúc Nhân.

Lê Hoàng Việt lúc này cuối cùng cũng lên tiếng.

"Này, tại sao lại gọi tôi?"
Trương Phúc Nhân gục đầu xuống và quay người bước trở lại.

"Đưa Trần Khả Như đến bệnh viện."
Khi Lê Hoàng Việt nói, ánh mắt thâm sâu, nhưng cả người đang lơ đễnh.

Cái gì?
Đầu của Trần Khả Như như bị sấm sét bóp nghẹt, lặng lẽ, từng chút một, ngấm sâu vào người cô..