Khi trời vừa tối,đôi chân dài của Lê Hoàng Việt bước xuống xe, một trận rét đầu mùa phả vào mặt
Ban ngày dường như càng ngắn đi, đêm tối thì càng ngày càng dài ra.
Anh đi được vài bước, dưới ánh sáng lờ mờ, trước cửa biệt thự, phát hiện một thứ gì đó cuộn tròn đầy lông lá, suýt nữa vấp phải chân anh.
Cái gì vậy?
Lê Hoàng Việt đi tới trước mặt nó, hơi khom người xuống.
"Trần Khả Như?"
Anh thử gọi thăm dò.
Chỉ thấy mái tóc mềm mại được quấn trong chiếc áo khoác ngoài màu nhạt,cả người cô lúc này nhìn như một quả bóng tròn.
Không có bất kì phản ứng đáp lại nào.
Lê Hoàng Việt vươn tay ra, vừa chạm đến cô, liền cảm nhận được một sự lạnh lùng còn lạnh hơn cả gió tuyết.
Người phụ nữ ngu ngốc này! Không biết đã ngồi trước cửa biệt thự bao lâu rồi!
Sự bực bội vô cớ nổi lên trong lồng ngực, anh liền ôm lấy cơ thể lạnh giá của cô, thật chặt, như muốn ghim chặt cô vào trong lòng.
"Người phụ nữ ngu ngốc!"
Trầm giọng mắng, vang vọng trong đêm,đem theo cả sự bực bội, chiếm dữ, độc tài của Lê Hoàng Việt.
Tại sao, cô còn cảm nhận được sự đau lòng trong anh?
Là ảo giác sao?
Cái ôm cả an thực sự rất ấm áp, không thể tránh nè, không thể kháng cự.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Thật lâu, đến khi cơ thể cô tê cứng, dần dần ấm trở lại.
Lê Hoàng Việt kéo cô ra khỏi tâm trí, nhưng vô cùng kinh ngạc phát hiện, cô rõ ràng đang khóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc cùng nước mắt lộn xộn,làn da vốn trắng ngần căng mượt, lúc này càng thêm phần trắng, trắng đến doạ người.
Gan thu lại một chút, trong đêm tối và không khí xung quanh như thế này, sợ rằng sẽ bị doạ cho gần chết.
"Nói cho tôi biết,đã sảy ra chuyện gì? Trần Khả Như?"
Bàn tay thuôn dài đầy ấm áp của anh đặt trên mặt cô,trong đôi mắt trong trẻo, rõ ràng đang che đi một loại đau thương không thể diễn tả được.
Giờ phút này,tim anh đang run rẩy.
Có chuyện gì vậy?
Lần đầu tiên, anh muốn được thương haị.
Trần Khả Như đầu óc hỗn loạn,lấy lại được chút ý thức,cuối cùng ngẩm đầu, nhìn chăm chú, nhìn cho Lê Hoàng Việt ở trước mắt.
Người đàn ông cô yêu sâu đậm.
"Lê Hoàng Việt, có thể hôn tôi không?
Giọng nói trong trẻo cất lên, mang theo một thỉnh cầu nguyên sơ nhất.
Trước đây,tính cách của cô rất nội tâm, dù cho có cho cô mười lá gan cô cũng không dám làm chuyện này "Mấy ngày trước anh nói gì với tôi, quên rồi sao?"
Được mỹ nhân mời gọi, Lê Hoàng Việt ngược lại giận tái mặt.
Trần Khả Như không phải một cô gái yếu đuối, thậm chí ý chí của cô còn cứng cỏi hơn người bình thường, giờ đây cô lại đang khóc.
Không phải vì anh.
Nàng bỗng trở nên không còn giống với cô nữa.
Vì vậy, anh đột nhiên vô cùng tức giận
Người phụ nữ này, không chỉ thích che giấu cảm xúc của bản thân, mà còn thích giấu diếm mọi chuyện nữa.
Đột nhiên.
Một đôi mềm mại,đem theo giá lạnh tiến đến.
Không hề có trình tự, kỹ năng nào cả
Lê Hoàng Việt là người bị động như vậy sao?
Đương nhiên là không thể nào.
Sự liên tục không ngừng của cô,khiến anh thở dốc.
Hai người ở cửa biệt thự, một người ngồi xổm, một người ngồi trên bậc thang, nụ hôn nồng nhiệt.
Khí lạnh phút chốc bị đẩy lùi, được chiếm lấy bởi hơi ấm cháy bỏng từ từ tăng lên.
Hơi thở của hai người đều rất gấp, tương đối mà nói, vẫn là Trần Khả Như có vẻ kích động hơn.
Ước chừng hôn đến khi môi đã có chút tê dại, Lê Hoàng Việt buông lỏng cô, tiếng thở dốc của anh có chút chút khó chịu, xung quanh trở nên yên lặng vô cùng rõ ràng.
"Bây giờ có thể nói rồi chứ? Trần Khả Như, em có thể toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào tôi không?"
Lê Hoàng Việt chăm chú vào đôi mắt của cô, đôi mắt mơ màng dần dần dần dần được thay thế bằng sự lạnh lùng và sắc sảo.
Trần Khả Như không dám nhìn thẳng vào anh, cô không biết phải bắt đầu nói từ đâu, càng không biết bản thân có vị trí gì trong lòng của Lê Hoàng Việt.
"Nhìn tôi đi"
Ngữ khí của anh lạnh lùng mãnh liệt dội lên
"Hôm nay, Phan Lệ Thu đến tìm tôi....." Nàng từng chút từng chút một, dùng hết sức khép mở môi nói, Tôi đã đưa cho bà ta 34 tỷ,đổi lại một điều kiện."
Lê Hoàng Việt không phải không điều tra qua về thế giới xung quanh cô, chỉ là, có một số việc, anh muốn chính miệng cô nói ra.
Giọng nói lạnh lùng của cô, bình tĩnh như đang nói lời bộc bạch: " Bà ta nói, Trần Thế Phong thuê giết người chết mẹ tôi, hơn hai mươi năm sau, hắn lại giết tên hung thủ để che dấu sự thật này.
Bà ta nói, mẹ tôi đang bị chôn vùi dưới đại dương,hài cốt không còn."
"Lê Hoàng Việt,anh không cảm thấy đây là câu chuyện cười sao?"
Trần Khả Như ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi, "Anh biết không, dáng vẻ lúc mẹ tôi ra đi ngày hôm đó, tôi vẫn thường hay nhớ đến, bất luận là bà ấy đã làm chuyện gì không tốt, tại sao nhất định phải giết bà ấy?"
Anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt, quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cô.
"Trần Thế Phong có từng thừa nhận không?"
Cô lắc đầu.
"Hung thủ giết người đã chết, Trần Thế Phong mất tích,lời Phan Lệ Thu nói, không nhất định là chân tướng."
Lê Hoàng Việt đang ngắn gọn phân tích rõ ràng phán đoán của mình.
"Anh không hiểu được,tất cả những thứ chết tiệt này đều là sự thật, Trần Thế Phong vốn chính là một tên mất trí, ông ta thậm trí đến con gái ruột của mình còn có thể tuyệt tình ra tay giết chết......"
Cơ thể cô bắt đầu không tự chủ được run lên bần bật, đôi môi khi nãy từng lộng hành, dưới con mắt anh bỗng trở nên yếu ớt dưới ánh đèn lờ mờ.
Anh không phải cô, anh không hiểu được tâm trạng của cô.
Giống như cô không thể hiểu được thế giới của anh vậy.
"Trần Khả Như, bình tĩnh một chút, tất cả những gì cô nghĩ,đối với những chuyện đã xảy ra, không có tác dụng gì cả, thậm trí còn phải lo lắng những thứ không cần thiết."
Lê Hoàng Việt không chút khách khí nói,nhưng ánh mát đầy ắp sự ôn nhu, "Chờ đến khi bắt được Trần Thế Phong, tất cả chân tướng sẽ được sáng tỏ."
"Lê Hoàng Việt, anh sẽ luôn ở bên tôi đúng không?"
Khi con người đang yếu đuối nhất, sẽ luôn hỏi những câu vô cùng ngu ngốc.
Hiện tại Trần Khả Như chính là, người phụ nữ muốn được đề cao sự tồn tại của mình,lời vừa nói ra, liền hối hận rồi, nhưng lại cố chấp chờ đợi người đàn ông này cho cô một đáp án như cô muốn.
"Đêm dài lắm mộng, tôi ôm cô vào trong."
Không hề nghi ngờ gì nữa Lê Hoàng Việt là một người đàn ông nhất ngôn cửu đỉnh anh không dễ dàng hứa hẹn, nhưng nếu là chuyện đã hứu hẹn nhất định sẽ làm tới cùng.
Mỗi câu nói của Lê Hoàng Việt, cô đều nhớ rất rõ ràng.
Sau này, cô mới phát hiện, Lê Hoàng Việt thật sự không lừa gạt cô.
Chỉ là bởi vì, trong thâm tâm anh.rất giỏi sử dụng lời nói để giăng bẫy người khác.
Anh có thể cho cô tình yêu kinh thiên động địa, nhưng vĩnh viễn không thể cho cô một đáp án chính xác.
Lê Hoàng Việt thoải mái đích bế cô lên, lúc ấy cô đáng lẽ phải rất tức giận, hình như đến Lê Hoàng Việt cũng nghĩ như vậy.
Như,không hề.
Dựa vào anh, chỉ cảm thấy lúc này chiếc cằm lạnh lùng nghiêm nghị,sắc bén, tuấn tủ của anh không một chút biểu cảm.
"Lê Hoàng Việt, có phải bởi vì Trần Phương Liên?"
Cô nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nói.
Bỗng dưng, Lê Hoàng Việt dừng bước.
Cái tên này, ở Trần Khả Như trong lòng đã ghi chặt từ lâu.
Lê Hoàng Việt nhìn thế nào cũng không giống một người đàn ông si tình.
Gương mặt anh không chút biểu cảm tiếp tục đi, bước đến bậc thang, giọng nói trầm mặc mang theo sự lạnh lùng nói: "Tôi không muốn nghe thấy cái tên này thêm một lần nào nữa"
"Lê Hoàng Việt, anh bắt tôi phải toàn tâm toàn ý, khăng khăng một lòng yêu anh, vậy còn anh thì sao, anh có thể làm được không?"
"Trần Khả Như, đừng cố tình gây sự."
Anh cúi người xuống, trong ánh không có một chút vui vẻ gì, tất cả là một sự giận giữ không thể nào tha thứ.
"Xin lỗi."
Là cô quá tham lam.
"Trần Khả Như, nghỉ ngơi cho tốt, không được suy nghĩ bậy bạ."
Trong mắt anh thoáng lên một chút đấu tranh,nhanh chóng giấu sau đôi mắt sâu thẳm.
Lư cô đặt xuống chiếc giường êm ái, nhìn anh đứng dậy dời đi.
Vừa mới đây, cô cảm nhận rõ ràng sợ kích động trong anh.
Bởi vì cô nhắn đến Trần Phương Liên sao?
Lê Hoàng Việt là một người đàn ông tự phụ,sự tôn nghiêm của anh không chấp nhận để bất cứ ai dễ dàng lợi dụng, chà đạp.
Anh căm thù âm mưu của năm đó, đồng thời căm thù người phụ nữ đã nhẫn tâm rời bỏ anh.
"Còn có chút chuyện."
"Lê Hoàng Việt, hôm đó anh nói muốn bảo vệ thật tốt hôn nhân của chúng ta, là thật lòng sao?"
Bóng dáng anh mất hút sau cánh cửa, Trần Khả Như không cam lòng gọi anh lại.
Cô không thể tin,tình cảm của Lê Hoàng Việt là ảo tưởng, là giải dối.
Anh thay đổi, cô cũng thay đổi.
Bóng dáng anh chợi dừng lại một chút, trả lời: "Phải "
Trần Khả Như hít một hơi thật sâu, cô hy vọng, Trần Phương Liên vĩnh viễn không bao giờ quay lại.
Khi Lê Hoàng Việt đang bất ngờ không kịp đề phòng, từ sau lưng, cơ thể nhỏ nhắn lạnh giá nhưng mềm mại ôm chầm lấy anh.
Hai cánh tay ôm thật chặt lấy anh.
Anh làm được rồi,Trần Khả Như quả nhiên đã khăng khăng một lòng yêu anh
"Lê Hoàng Việt, chúng ta làm đi."
Nàng cực kỳ nghiêm túc nói.
Lê Hoàng Việt sau khi sững sờ một chút, lập tức xoay người lại, đôi môi cháy bỏng ra sức chèn ép, anh hôn cô thật mạnh.
Trần Khả Như nghĩ, cô điên rồi.
Nếu không làm sao có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như thế.
Có lẽ chỉ có khi được liều mình hòa quyện với anh,cô mới tin rằng, thực sự có được anh.
Sau đêm đó lúc, cô và Lê Hoàng Việt ngầm hiểu lẫn nhau tự động tránh hết tất cả những điều có liên quan đến Trần Phương Liên,có thể Trần Phương Liên cũng đã kết hôn sinh con rồi, ta vĩnh viễn không bao giờ quay lại.
Cô chẳng phải lo những chuyện không đâu nữa.
Nhưng là, cô lại quên mất, có những loại tình cảm, một khi đã rạn nứt, mặc dù có giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, dù cho có giải quyết ổn thoả, chỉ cần có một chút biến động,đều có thể gây nên sóng to gió lớn,khuynh thiên động địa.
Nghe nói, Phan Lệ Thu đã cầm 20 tỷ đem Trần Khả Ngân rời khỏi thành phố Đà Nẵng, có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại.
Như vậy cũng tốt, nhắm mắt làm ngơ.
Về phần nợ nần còn lại của Trần Thế Phong, Lê Hoàng Việt đã niệm tình trả hết, làm truyền thông nhiệt liệt ủng hộ và tán dương.
Lệnh truy nã của cảnh sát được ban bố nửa tháng, Trần Thế Phong giống như bốc hơi khỏi thế giới, một chút tin tức cũng không có.
Bệnh viện đa khoa.
Bốn rưỡi chiều.
"Chị Khả Như, gần nhất MTP công ty này rất hot, âm thầm thu mua rất nhiều doanh nghiệp.
Chết thật, đến cả toà nhà Bách Hoá mà em thích nhất, cũng đổi chủ rồi!"
Vũ Tuyết Trang líu nha líu nhíu, bộ dạng ngây thơ thẳng thắn như trước đây.
"Đúng không?."
Trần Khả Như nhớ tới vài lần, Tống Quốc Minh tự xưng là giám đốc điều hành công ty MTP,rốt cuộc sau lưng anh ta là ai? Đột nhiên có được sức mạnh sánh ngang được với Lê Hoàng Việt?
Hơn nữa, sau hôm đó, Tống Quốc Minh đối với cô không có chút động tĩnh gì.
Có thể là đang thực hiện một số chuyện khác,quả thực có chút kỳ lạ.
Rất nhanh là tan làm rồi, cô nhận được điện thoại của Nguyễn Phương Thanh
Chuyện là,Nguyễn Phương Thanh và Lê Hoàng Long đang đi du lịch theo đoàn,mấy ngày nữa sẽ về. Nguyễn Phương Thanh miệng nói muốn mời cô đến ăn cơm, nhưng trong lời nói rõ ràng có dụng ý khác. Không đến sáu phút,Trần Khả Như xuất hiện tại nhà họ Lê.Nhưng trong phòng khách,kinh ngạc phát hiện ra một người không thể ngờ tới..