Trần Thế Phong nghe xong, thấy có hy vọng.
Lâu ngày không gặp, đúng là phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Kể từ khi cô con gái này của ông, giành được sự yêu chiều của Lê Hoàng Việt, ngồi vững như bàn thạch vị trí phu nhân giám đốc, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi.
Nhưng giây phút kế tiếp, Trần Khả Như nhếch khóe miệng lạnh lùng, một đường vòng cung xẹt qua gương mặt thanh tú, xinh đẹp: “300 tỷ không nhiều, nhưng con xin lỗi cha, Lê Hoàng Việt không thích con xen vào việc của anh ấy".
Nhìn như có vẻ đang cười, nhưng khuôn mặt thì vô cảm.
Trong mắt Trần Thế Phong phảng phất sự kinh ngạc, vẫn cố nén nhịn, cười giả tạo: "Khả Như, con nói như vậy là có ý gì? Cha là cha của con.
Nếu Viễn Dương tuyên bố phá sản, người khác sẽ chỉ nói đứa con gái này quá bạc tình, đối với danh dự của tập đoàn Á Châu cũng có ảnh hưởng, con nói xem đúng không?".
Trần Khả Như nghe thấy ý đe dọa.
"Cha, nếu đây là lời cha muốn nói, vậy chúng ta không cần tiếp tục nói chuyện nữa.
Cha muốn mượn tiền, đến gặp trực tiếp Lê Hoàng Việt.
Con còn có chuyện ở bệnh viện, con đi trước đây."
Trần Khả Như nghiêm mặt đứng lên.
Cô vừa rồi hoàn toàn có thể lợi dụng 300 tỷ đồng để uy hiếp Trần Thế Phong, nhưng Trần Thế Phong kín đáo như vậy, chưa chắc đã hé miệng nửa lời.
"Từ từ đã!"
Trần Thế Phong nghiêm nghị hét lên, sắc mặt mờ mịt tối sầm, "Khả Như, con cứ vô tình như vậy, ngay cả tình cảm cha con cũng không màng?"
Nhiều năm trôi qua, tình cảm của ông ta đối với cô con gái này rất phức tạp, Trần Khả Như không ở gần ông ta, bớt chuyện phải lo, nuôi binh mấy ngàn ngày, nhưng lại khước từ yêu cầu của ông ta vào thời khắc mấu chốt.
Rõ ràng trong nhận thức của Trần Thế Phong, hành vi của Trần Khả Như được xem là vô ơn.
Dù thế nào đi nữa, ông ta là cha của cô, ông ta đã nuôi dưỡng cô.
Vì vậy, cô phải báo đáp ông!
Nếu không, đây chính là tội bất hiếu tày trời!
“Tình thân?”.
Mặt Trần Khả Như căng cứng, chế nhạo: “Ha ha, tôi sớm đã không có"
“Chờ một chút!”
Trần Thế Phong lại ngăn cản lần nữa, trầm giọng, suýt chút nữa nghiến nát cả lợi.
Nhìn thân thể run rẩy và phập phồng là biết ông ta lúc này đang tức giận sôi máu.
Nhìn thấy bước chân của Trần Khả Như dừng lại, ông ta trầm tĩnh nói: "Không phải lúc nào mày cũng muốn biết tung tích của mẹ mày sao, tao nói cho mày biết, tiền đề là mày phải đưa cho tao 300 tỷ." Trần Khả Như lộp bộp quay đầu lại, lại thấy vẻ mặt của Trần Thế Phong lúc này lạnh nhạc, xa lạ, hung ác.
Ông ta đã xé nát khuôn mặt đạo đức giả qua loa lấy lệ, hoàn toàn bộc lộ bản chất.
"Ông là người giết Vương Kỳ?"
Trần Khả Như nhìm chằm chặp mặt ông ta, không còn khống chế lý trí, bật thốt lên.
Quả nhiên, một giây tiếp theo, biểu cảm của Trần Thế Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là ảo não, kinh hãi, hoảng sợ, và cuối cùng biến thành vẻ u ám, nhớn nhác.
Ông ta phủ nhận: “Vương Kỳ nào, mày nói nhảm gì thế?
Lông mày Trần Khả Như nhíu lại, đôi môi sắc bén nhếch lên: "Đừng cố cãi chày cãi cối.
Vương Kỳ biết mẹ tôi Tô Mi.
Cái đêm bị ông đẩy xuống biển, ông ta đã đến gặp ông, hơn nữa lên xe ông...Sang ngày thứ hai thì đã chết, ông nghĩ có thể không dính dáng gì tới chuyện này sao? "
"Làm sao mày biết chuyện này, Vương Kỳ đã tới gặp mày?"Trần Thế Phong nhìn chằm chằm vào mắt cô với vẻ hung tợn, đột nhiên nhận ra mình đã nói sai, vội vàng quanh co, “Vừa rồi chưa kịp nhớ ra, ông ấy là bạn cũ của tao, ông ấy đang xoay sở làm ăn, nên tới hỏi vay tiền.
Tao đã nói điều tương tự với cảnh sát nhiều lần, nhưng tao không giết ông ta! Với cả tao có chứng cứ ngoại phạm!
"Trần Khả Như không nghi ngờ gì về việc ông ta đang nói điêu, lồng ngực cô tràn đầy tức giận, nói từng chữ: "Cái gọi là ngoại phạm của ông là Phan Lệ Thu và Trần Khả Hân? Chỉ cần họ nói sự thật, lời nói dối của ông sẽ bị phơi bày! "
"Mày nói gì?"
Trần Thế Phong nặng nề bước tới trước mặt cô, nắm chặt cổ tay cô, trợn to hai mắt, như muốn ăn thịt người.
Trần Khả Như cau mày, sự mạnh mẽ trong đôi mắt không giảm, không mảy may để tâm: “Vương Kỳ đã nói với tôi rằng ông và mẹ tôi còn chưa ly hôn, ông đã cùng Phan Lệ Thu làm chuyện bậy bạ.
Hơn nữa ông ta giúp ông làm chuyện trái đạo trời, cho nên ông mới cho ông ta một khoản tiền để cao chay xa bay.
Bây giờ hết tiền tiêu, dĩ nhiên là muốn tìm chủ nợ đòi tiền.
Vương Kỳ biết bí mật lớn nhất của ông, ông ta là một quả bom hẹn giờ, vì vậy ông giết ông ta, chắc chắn trăm phần trăm, vĩnh viễn không có phiền phức về sau, phải không? "
"Câm miệng!".
Trần Thế Phong hạ giọng, nhớn nhác kéo Trần Khả Như ra khỏi quán cà phê.
Do khá ồn ào nên mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào bàn tán nhưng không ai tiến tới can ngăn.
Nhất quyết kéo cô đến con hẻm bên cạnh quán cà phê mới thả lỏng.
Bởi vì cơ thể mất điểm tựa đột ngột, Trần Khả Như khẽ nện vào bức tường bên cạnh, rên lên một tiếng, mặt mũi nhăn nhó.
Trần Thế Phong đã hoàn toàn mất lý, ra tay không cân nhắc nặng nhẹ.
Chút tình cảm ít ỏi dành cho Trần Khả Như bỗng chốc bay sạch.
Cô càng chắc chắn hơn về suy luận của mình và lời nói của Vương Kỳ.
Trần Thế Phong thực sự là một kẻ tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ.
Chỉ khi cần bạn ông ta mới đối xử tốt với bạn.
Một khi bạn đánh mất giá trị sử dụng hoặc động chạm đến lợi ích của ông ta, ông ta sẽ hoàn toàn lộ ra bản chất tham lam và ích kỷ của mình.
Trần Thế Phong trợn to hai mắt, hung hãn nói: "Ai nói với mày những điều này? Tao đã nuôi mày hơn 20 năm.
Sao mày dám tưởng tượng cha ruột của mày là một tên sát nhân điên cuồng?"
Trần Khả Như dựa người vào trong góc, nhất thời không thể biết được liệu ông ta đang bị kích động bởi việc vụ án mạng bị vạch trần, hay là đơn thuần tức giận?
Cô bình tĩnh nói: "Nếu tôi có chứng cứ, ông nghĩ còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi sao?"
"Mày--" Trần Thế Phong thở hổn hển.
Một luồng sát khí trào ra từ mắt ông ta.
Khoảnh khắc tiếp theo, những ngón tay to rộng và mạnh mẽ của ông ta bóp chặt chiếc cổ mảnh mai của cô.
Hơi thở ngay lập tức trở nên dồn dập, khiến người khác không thở nổi.
Trần Khả Như cảm thấy tim mình nặng nề chìm xuống, tay chân dùng hết sức giãy dụa nhưng chỉ như đá đã chìm xuống biển.
Cô mở to mắt trong veo nhìn ông ta, không mấy sợ hãi, chỉ còn lại chống cự vô ích và sự giễu cợt.
Trần Thế Phong bóp rất chặt.
Trần Khả Như cảm thấy lúc đó máu của mình đang chảy ngược, cứ thế này cô thực sự sẽ chết.
Trong cuộc đối đầu này, sức lực hai bên chênh nhau quá lớn.
Đôi mắt nâu của Trần Thế Phong đột nhiên rối loạn, giống như chợt nghĩ tới điều gì đó, dần dần buông lỏng tay.
Ngay khi được tự do, Trần Khả Như mặt mũi tái nhợt, bắt đầu ho dữ dội.
Các mạch máu ở cổ bị siết chặt khiến cảm giác khó chịu truyền thẳng lên não.
"Tao nói nốt lần cuối, tao không giết Vương Kỳ, về phần tung tích của Tô Mạt mẹ mày, lấy 300 tỷ đến đổi.
Tao cho mày hai ngày, nếu không, chúng ta cùng nhau kết liễu, tao không xong thì ai cũng đừng hòng sống tốt!".
Trần Thế Phong hốt hoảng nhìn xung quanh, hằn học vài câu rồi vội vàng trốn vào trong ngõ, xong biến mất tăm.
Trần Khả Như nửa dựa nửa không, trượt dần xuống tường, cho đến khi ngã xuống mặt đất gồ ghề.
Cô muốn khóc, nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt.
Cô từng nghĩ rằng Trần Thế Phong thờ ơ với cô là vì mẹ cô, không thì là vì mẹ kế Phan Lệ Thu.
Nhưng bây giờ cô ấy thực sự nhận ra rằng Trần Thế Phong hoàn toàn không coi cô là con gái của mình.
Ông ta bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ cô, cô chỉ có thể là con tốt thí hoặc công cụ để uy hiếp.
Người mà cô gọi là cha hơn 20 năm, lại nhẫn tâm muốn giết cô?
Trong mắt ông ta, có khi cô còn chẳng đáng 300 tỷ đồng.
Ha Ha.
Khóe miệng Trần Khả Như nhếch lên nụ cười chua chát.
Trần Khả Như, bao năm rồi, hóa ra cô chẳng là gì cả.
Cô không còn chút cảm xúc nào để thương đông tiếc tây.
Trần Thế Phong cho cô hạn hai ngày đưa 300 tỷ.
Cô sẽ phải nói chuyện với Lê Hoàng Việt như thế nào?
Sẽ ra sao nếu Trần Thế Phong nói dối cô ấy?
Trong trường hợp này, cô không muốn lấy tiền từ Lê Hoàng Việt.
Cô cài cúc đầu tiên của chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, che đi dấu vết vừa rồi bị Trần Thế Phong gây ra.
Thân thể thẫn thờ, từng bước từng bước trở lại bệnh viện.
Đầu óc rối bời, cô như một đứa trẻ lạc đường, không biết đâu là con đường đúng đắn nhất.
Vừa bước vào đại sảnh, dáng vẻ lo lắng của Lê Chí Cường chạy vội tới, "Bà chủ, sao chị không trả lời cuộc gọi của em, tạ ơn trời đất, cuối cùng em cũng tìm được chị!"
“Anh đang vội à?” Trần Khả Như lấy điện thoại ra xem, màn hình di động tối đen tắt nguồn, chắc là hết pin.
"Không kịp nữa, chúng ta vừa đi vừa nói, trên đường em sẽ giải thích cho chị”.
Trần Khả Như gọi điện thoại cho Vũ Tuyết Trang ở bàn tiếp đón tầng một, nhờ người bên đấy xin nghỉ nửa ngày, nhưng bị Lê Chí Cường vội vàng đưa đi.
Ở trên xe, Lê Chí Cường đại khái nói lại chuyện đã xảy ra với cô.
Buổi sáng, tin tức tiêu cực về tập đoàn Á Châu, Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như bùng nổ trên Internet.
Không ít “anh hùng bàn phím” nhận xét rằng họ là những kẻ dối trá, một cặp lừa đảo.
Để lấy lại thể diện cho tập đoàn Á Châu, đồng thời công kích những tờ báo sai sự thật đó, Lê Hoàng Việt quyết định tạm thời tham gia chương trình trò chuyện thực tế nổi tiếng nhất do Đài truyền hình Đà Nẵng tổ chức.
Toàn bộ quá trình đều diễn ra trên màn hình lớn của Tòa nhà Á Châu, và phát trực tiếp trên tất cả các TV, di động và các video công cộng khác.
Sau khi Trần Khả Như nghe xong, cô thầm thán phục chỉ số IQ và EQ của Lê Hoàng Việt.
Đúng là đáng vỗ tay khen ngợi.
."Thưa chị, chị cầm lấy cái này".
Ngay sau đó, Lê Chí Cường đưa cho cô một tập tài liệu.
"Cái này là cái gì?"
Trần Khả Như nhận lấy nó, không biết nói sao cho phải, có chút bối rối.
Lê Chí Cường lộ ra vẻ mặt có phần ngượng ngùng, "Chị à, đây là kịch bản chúng em đã chuẩn bị.
Khi chị đến trường quay, người dẫn chương trình sẽ đặt câu hỏi.
Chị cứ làm theo kịch bản là được.
"Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cô, Lê Chí Cường nói thêm, "Chị ơi, dù sao chị và tổng giám đốc cũng phải mất hai tháng mới dần tốt lên.
Hai năm qua không thân thiết, nhưng mấy người bình thường biết sao được, cho nên..."
"Trợ lý Cường, anh không cần giải thích, tôi hiểu.
"Trần Khả Như sắc mặt nhợt nhạt và vô cảm.
Lê Chí Cường cảm thấy kỳ quái, hé môi, không biết nên giải thích như thế nào, vợ sếp thông minh như vậy, có lẽ đã hiểu lầm gì đó.
Trần Khả Như mở tập tài liệu ra xem, ánh mắt tập trung, khóe miệng khẽ nhếch lên..