Chồng Tôi Ngoại Tình

Chương 6: Phiên ngoại




Như một người bạn của tôi đã nói: phàm là kết hôn qua loa, ý tứ chính là chỉ cần đi đăng ký, không chụp ảnh, không làm tiệc mừng, qua vài năm lại không có con cái, đó là hôn nhân không ổn định.

Ông xã nói không đến mức như vậy, tôi hướng đến sao cũng được. Lúc trước anh nói lười chụp ảnh, tôi cũng sẽ không chụp ảnh. Nói thật tôi cũng lười chụp, cảm thấy rất giả tạo, giống như đang diễn tuồng vậy, mặc cũng không phải là phục sức hàng ngày, không có ý nghĩa gì.

Mà nay ông xã có dấu hiệu chuyển biến, việc này làm cho tôi cũng phải chạy thật nhanh tìm biện pháp để cho anh không được chân đạp hai khoang thuyền

Chân lý: Không đấu khẩu, an ổn, cơm đầy đủ tất yếu chính là làm cho dân thuận nhất. Tôi hướng đến là điều làm cho dân thuận nhất.

Lựa chọn tiệm chụp ảnh lớn nhất, ông xã nói nếu muốn chụp phải chụp sao cho đẹp nhất. Dù sao tiền cũng là của lão đại, tôi không có ý phản đối.

Đầu sáng sớm, hai vợ chồng chúng tôi đã chuẩn bị tốt một trang phục của đôi tình nhân, đi đến ngoại cảnh ở trong một góc của công viên, nơi nơi ánh sáng chiếu rọi, mang theo vẻbên ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, khắp nơi đều thích hợp để chụp ảnh, không nghĩ tới qua là phải dùng đến cả đến đạo cụ.

Trước khi ánh sáng máy ảnh lóe lên, phó nhiếp ảnh gia bắt trước theo kịch bản đặc tả tình yêu, thanh âm truyền đến thậm chí có chút làm cho người ta phải sởn cả da gà, không ngừng sửa đúng tư thế của tôi, lúc thì bảo tôi phải xoay người ra sao, mắt nhìn ra sao, cúi đầu ra sao, giương mắt như thế nào, cười một cái, nâng cằm, quay hướng nào. Ta không chỉ một lần kháng nghị, nói với hắn quay ở góc độ này sẽ làm gương mặt của tôi nhìn to hơn, nhưng tiểu tử kia là không quan tâm, chỉ nói cứ yên tâm, sau khi chỉnh sửa sẽ thật hoàn hảo.

Mà chủ nhiếp ảnh gia cũng không ngừng kêu: “Cười lên nào! Cười to! Chụp nha! Đẹp tuyệt!”

Tựa như đang nói với những đứa trẻ ở nhà trẻ mẫu giáo: “Xếp hàng, nhấc tay, lau miệng, ngoan!” vậy.

Ép buộc nửa ngày, cuối cùng cũng chụp xong, giả làm thật đến thật cũng thành giả. Trải qua chỉnh sửa trên máy tính không hề có sai sót, không nhìn ra dấu vết đã được xử lý.

Một tuần sau đến xem ảnh, ánh mắt của tôi nhất thời âm trầm, phi thường khó coi, tính tình của tôi lại được bộc phát.

Vừa mở Album ra. Thất vọng! Cảm giác không xinh đẹp bằng tôi ngoài đời.

Bởi vì lúc trước có xem qua ảnh cưới của một người bạn của ông xã, trước kia mà so với chúng tôi thì khó tìm nơi chụp ảnh hơn, ảnh cô dâu so với ngoài đời thật giống nhau như đúc?

Thế này thì còn gì là trời sinh mỗi người một vẻ khác nhau nữa, tôi bắt đầu bắt bẻ: “Cái này không được! Mặt to! Cái này quá khó coi! Ánh mắt cổ quái! Cái này thật sự không được, ngực quá lớn!”….

Sau lại quay đầu ngẫm lại, người ta chụp đều từ tình hình thực tế, chỉ là chân thật bại lộ chỗ thiếu hụt của tôi mà thôi. Thế giới này nhỏ có thể thổi lớn, không có nghe nói từ lớn thành nhỏ. Rất nhiều người mắt một mí, gương mặt như trăng tròn, hai mắt lại nhắm nghiền, nhưng nếu để cho nhiếp ảnh gia đem một người mập mạp vẽ thành người gầy thì có chút gian nan.

Mặt càng lúc càng dài thuỗn ra, xem lại mấy lần, nhưng lại chả có tâm tình nào hết, cho nên đơn giản nghĩ là không cần phải xem nữa.

Ông xã vẫn như trước bảo trì sự giáo dục rất tốt, không ngừng thổi phồng nói: “Không tồi a~! Rất tốt a~! Em xem góc độ ánh sáng này rất tốt! Em xem bối cảnh này mới tự nhiên làm sao! Em xem anh mới suất sắc làm sao! Không phải em không đẹp mĩ lệ, mà chỉ là vì anh quá tiêu sái, không có biện pháp, cố gắng muốn làm bùn đất, kết quả không cẩn thận thành hoa hồng!” lại nhìn tôi cười.

Tiếp theo bọn họ để cho tôi chọn ảnh, tôi loại, tôi loại, tôi loại, dù sao tôi đã hạ quyết tâm không cho họ đào lấy một phân tiền của mình. Trình độ có bằng này mà cũng muốn kiếm cơm?

Thấy tôi tựa hồ không hài lòng, nhân viên công tác lập tức nói chọn nhiều, tặng phẩm cũng sẽ nhiều, đối với tôi một người phụ nữ tham tặng phẩm như mạng mà nói. Nói càng nhiều tặng phẩm liền như nhiều viên đạn bắn thủng vào hầu bao của tôi vậy.

Tiền trong ví của tôi như rơi xuống hồ nước, làm tôi buông lỏng cảnh giác.

Ông xã ở thời khắc mấu chốt phản chiến, nhìn chính mình trong ảnh quá suất liền không tha. Anh cùng nhân viên kết bè khuyên tôi: mua đi, mua đi.

Tôi đây là chính là đành phải chấp nhận ngoài xâm lược cùng hán gian bên trong thật là áp bách a~! Ai có thể kiên cường hơn tôi đây.

Cứ như vậy, một tấm chọn ra tôi mất 5000 nguyên.

Như thế nào lại có cảm giác như kết hôn lần hai. Người ta cô dâu đều thẹn thùng, độc tôi ưỡn ngực ngẩng đầu, cảm thấy mình thật giống với chủ nhà đại phu nhân.

Xin khuyên các vị: tuổi nào nên làm chuyện đó, đợi vài năm sau mới làm liền sụp cấp bậc leo thang.

Trải qua việc đó tôi trở về nhà mẹ để, cha mẹ đều cảm thấy buồn bực, nghĩ mất nhiều tiền như vậy, nhưng lại vẫn làm khuê nữ không hài lòng.

Cha tôi an ủi tôi : “Con gái a~! Con đừng cảm thấy bản thân hiện tại già, không có vài năm trước thanh thuần, tiếp qua vài năm nữa, lại già một chút, quay đầu xem lại ảnh chụp ngày đó, vẫn là cảm thấy lúc này tuổi trẻ đẹp hơn.”

Em trai cũng nói sự thật : “Em cảm thấy ảnh chụp so với chị đẹp hơn”

Tôi khóc a~! Tôi đã cho tôi đối chiếu phiến diễm, người xem tôi, ảnh chụp so với tôi đẹp hơn.

Vì thế mới biết chính mình trong mắt mình, cùng mình trong mắt người ngoài có sự chênh lệch rất lớn.

Sau khi ăn cơm xong, cùng ông xã tản bộ ở trong sân, đột nhiên thấy trên đường có một con gián, tôi kêu to : “Ông xã, giẫm….giẫm chết nó”

Sau đó bản thân cũng nhanh chân chuẩn bị giẫm, lại nghe thấy ông xã nói : “Ai nha, là tiểu cường,  tha cho nó đi” làm cho tôi cảm thấy mình quả thật là nhẫn tâm, bạo lực không có tình yêu.

Buồn bực ing~

Hôm nay đã chịu đủ đả kích rồi, xem ra tôi về nhà phải xem xét lại mới được!

-HOÀN-