Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 31: Sao vậy?




Edit:ღDuღ 

Triệu Tiểu Chiêu bị buộc bất đắc dĩ chỉ có thể nói tóm tắt chuyện của Ngô Du với đám bạn nhỏ, mọi người nghe Triệu Tiểu Chiêu nói, bọn họ ở năm nhất tiểu học thì đính ước, không khỏi xôn xao (ngoại trừ Phùng Tinh Tinh), có quá sớm hay không, bọn họ khi đó còn cảm thấy hứng thú với phim hoạt hình đây.

Nghe nói trong 7 năm nay, mặc dù Ngô Du đang ở Mĩ, nhưng mỗi ngày gọi điện thoại, quà luôn gửi bưu kiện, trách không được Triệu Tiểu Chiêu lớn lên như con lai vậy, mỗi ngày ăn đồ vật người nước ngoài, vẫn không thể lớn sao.

"Nói như vậy, Ngô Du khi còn bé chúng ta cũng đã  gặp, khi đó, khi đó anh ta như thế nào nhỉ, tớ không nhớ gì cả, nhưng bây giờ nhìn, thật phong nhã đấy." Vệ Giai sờ cằm cẩn thận nhớ lại, nhưng rất hiển nhiên người tên Ngô Du này cũng không có bao nhiêu ấn tượng ở trong đầu Vệ Giai, cô hoàn toàn không nhớ nổi.

Phạm Tình Tình như có điều suy nghĩ: "Người đó không phải là người lúc trước tạt nghiêm mực vào người tớ sao?"

Triệu Tiểu Chiêu gật đầu: "Đúng, chính là người xuýt nữa bóp chết cậu."

Phạm Tình Tình nhớ lại một màn khi còn bé, trong nháy mắt sau lưng kinh hãi tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, cô đi tới trước mặt Triệu Tiểu Chiêu, một tay chỉ vào đầu,, thật cẩn thận hỏi: "Tớ cảm thấy được nơi đây của anh ta có chút vấn đề, tiểu Chiêu, cậu có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?"

Triệu Tiểu Chiêu nhìn bộ dáng Phạm Tình Tình còn sợ hãi, nhìn thoáng qua Phùng Tinh Tinh, hai người bèn nhìn nhau cười.

Có một số việc, cũng không thể để cho càng nhiều người biết, đây là sự ăn ý của Triệu Tiểu Chiêu và Phùng Tinh Tinh.

"Hiện tại chuyện xưa cũng nghe xong, mọi người cùng nhau rửa tay đi ăn đại tiệc nào." Triệu Tiểu Chiêu lôi kéo mấy người, đi ra phòng ngủ,  tới bàn cơm trong phòng khách.

Bàn ăn có thể ngồi xuống 10 người, phía trên còn để thủy tinh xoay tròn, Triệu Tiểu Chiêu để mọi người ngồi trước, bản thân thì đi phòng bếp cầm chén đũa.

Lúc này Lý Nghiên cũng đã đến, mọi người cùng nhau ngồi, thì ngồi ở đó nói nhỏ: "Mấy cậu nhìn, bộ dạng hai người bọn họ ở phòng bếp vội vàng, thật có chút giống dáng vẻ vợ chồng già, đặc biệt hài hòa."

Phùng Tinh Tinh nghe Vệ Giai lên tiếng, trong lòng dựng thẳng một ngón tay cái cho cô: "Thân, cậu nói đúng rồi."

Lý Nghiên ôn nhu cười: "Rốt cuộc tiểu Chiêu của chúng ta có người đau. Có đôi khi, tớ cảm thấy tiểu Chiêu chính là một nữ siêu nhân, lúc đó khi chỉ có 7 tuổi đi, cùng với ba mẹ tách ra, ăn nhờ ở đậu cũng mỗi ngày cười đến thật vui vẻ. Nhiều năm như vậy, cậu ấy và ba mẹ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian lớn  lên đều là tự chăm sóc cho bản thân, mùa đông áo bông bị ngâm nước, khi đó cậu ấy còn muốn một lần nữa, cậu ấy đều một người đối phó."

"Tự mình nghĩ mua chút đồ ăn, còn là mình xuất tiền túi mua, nhớ kỹ chúng ta học cấp 2, ba mẹ tiểu Chiêu bởi vì vừa mới làm ăn, thua lỗ không ít tiền, khi đó áp lực như thế nào nghĩ là biết. Chẳng qua bây giờ cuối cùng là tốt rồi, ba mẹ cậu ấy mua phòng ở, đã có nhà, còn có bạn trai thương cậu ấy, cuối cùng cũng đẩy ra mây mù gặp mặt trời."

Mọi người trầm mặc một hồi, nghe Lý Nghiên nói như vậy, mới phát hiện, Triệu Tiểu Chiêu lớn lên thật đúng là rất không dễ dàng. Phạm Tình Tình đặc biệt đồng tình, bởi vì chính cô cũng vượt qua như vậy, nhưng mà  cô tốt hơn Triệu Tiểu Chiêu, dù sao Phạm Văn Thanh rất tốt  với cô, cũng không cần cô quan tâm tiền và việc nhà.

"Sao bầu không khí lại nặng nề như vậy? Tới nhà của tớ ăn cơm mất hứng hả?" Triệu Tiểu Chiêu bưng bát đũa sạch sẽ đi ra, nhìn thấy bộ dạng mọi người đều khó chịu không lên tiếng, rất nghi hoặc. 

"Khụ khụ, không có việc gì, này, Giai Giai, cậu mở điều hòa thấp chút, nóng chết chị." Phạm Tình Tình dùng chân vụng trộm đá Vệ Giai một cái, lại nháy mắt với mấy người khácc, phản ứng cực nhanh mà chuyển hướng chủ đề.

"A!" Vệ Giai vội vàng đứng dậy, tùy ý bấm xuống điều hòa tấm để che dấu tâm tình có chút lúng túng của bản thân.

Triệu Tiểu Chiêu nhìn vẻ mặt của mọi người, nghĩ đến cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không để ý tới đám con gái thần kinh này nữa, dọn xong bát đũa cho mọi người, giúp Ngô Du bưng đồ ăn ra.

"Oa, nhìn không ra Ngô Du vẫn còn có tay nghề này, mùi vị kia cũng cảm giác đặc biệt ngon." Vệ Giai hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng, để mấy người kia nhìn thấy thật chói mắt.

"Ngô Du mau tới đây, giúp chúng ta giới thiệu một chút về mấy món ăn này." Triệu Tiểu Chiêu gọi đầu bếp chuyện dụng - Ngô lão đại  đến.

Ngô Du rữa sạch tay, sau khi đi ra chậm rãi nói với mọi người: "Suy nghĩ đến mọi người khẩu vị, hôm nay không có làm lạt, chỉ lấy giang chiết món ăn là chính. Chè gạo nếp ngó sen, cá giấm Tây Hồ, thịt kho củ cải khô, đầu sư tử hấp, sườn xào chua ngọt, canh cải ngọt nấu đậu phụ, tôm bóc vỏ xào lá trà Long Tỉnh, đậu phụ nhồi rau củ, canh cải nấu tôm, quan trọng là thịt Đông Pha ( thịt kho tàu này), là một món ăn nổi tiếng Hàng Châu, vì sao gọi là  thịt Đông Pha ( thịt kho tàu), tất cả mọi người biết, tôi cũng không giải thích. Cô gái không thích ăn thịt béo, nhưng mấy món này tôi đã chế biến lại, cho nên không có nhiều mỡ, hơn nữa ngon mềm, mọi người có thể thử xem, đảm bảo mọi người sẽ thích."."

Nghe Ngô Du nói được dễ nghe như vậy, mấy người đều vội vàng cử động, ngay cả Lý Nghiên bình thường lấy thức ăn chay làm chủ cũng không nhịn được gắp một miếng bỏ vào trong miệng.

Lý Nghiên nhai xuống, thịt mỡ vào miệng không ngấy, thịt nạc mềm, mang theo mùi thơm thịt mỡ, lại có hương vị đậm đà, quả nhiên vô cùng mỹ vị.

Mọi người nếm thử, hai mắt đều tỏa sáng, nhao nhao cho Ngô Du điểm khen, mùi vị kia cũng có thể so với đầu bếp năm sao. Dường như đã xác nhận tay nghề của Ngô lão đại, mọi người còn chờ gì, đều là người một nhà, không cần khách khí, vì vậy rất nhanh cả bàn đồ ăn đều bị mọi người càn quét sạch.

Một bữa cơm, khách và chủ đều vui mừng, mà mấy người Phùng Tinh Tinh ăn cơm no nhìn lại bàn ăn bừa bộn, rất khôn khéo mà kéo nhau cầm lấy chiến lợi phẩm Triệu Tiểu Chiêu mua từ Hồng Kông, còn lại hai người Triệu Tiểu Chiêu và Ngô Du, chỉ có thể chậm rãi quét dọn.

Sau khi Ngô Du giúp Triệu Tiểu Chiêu thu dọn sạch sẽ, bởi vì có việc nên đi trước, Triệu Tiểu Chiêu tắm rửa xong, vừa nằm ở trên giường, cầm lấy sách, thì nhận được tin nhắn cám ơn của đám tiểu yêu tinh.

Triệu Tiểu Chiêu trả lời từng tinh, thấy tin nhắn Phùng Tinh Tinh, cô cười một tiếng.

Phùng Tinh Tinh: Hâm mộ ghen ghét hận, tớ chưa bao giờ biết rõ Ngô Du thậm chí có tay nghề tốt như vậy, Triệu Tiểu Chiêu kiếp trước mắt cậu bị mù rồi, dễ dàng buông tha cho người đàn ông chất lượng như vậy! A a a! Phát điên ing~~...

Triệu Tiểu Chiêu: Tớ cũng muốn biết vì sao, ông trời ơi, người đến đánh tôi tỉnh đi.

Phùng Tinh Tinh: Bốp~Bốp~Bốp đời này quý trọng cho tốt đi, ngủ ngon.

Triệu Tiểu Chiêu cũng nhắn một tin một ngủ ngon, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sách, đầu óc thì nghĩ tới chuyện kiếp trước của cô.

Dựa theo tính cách của cô, sao cô nghĩ mãi cũng không thông, sao cô có thể ôm đứa nhỏ không phải con của Ngô Du đến buộc anh hốt vỏ óc được nhỉ, mình là người không biết xấu hổ như vậy sao?

Có thể có hiểu lầm gì hay không đây?

Triệu Tiểu Chiêu vắt hết óc, vẫn không thể giải thích, chỉ có thể buông tha không nhắc tới.

Thời gian ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày nghỉ quốc khánh.

Công ty Triệu Vinh Quốc và La Kiến Lan cũng nghỉ, bọn họ thừa dịp kỳ nghỉ vài ngày này, về với ông bà thăm họ, Triệu Tiểu Chiêu thì ở studio chụp 《 Sao vậy? 》 thời còn học sinh.

Bởi vì 《 Sao vậy? 》 đã khởi động máy một thời gian, cho nên Triệu Tiểu Chiêu và Ngô Du đến studio thì  phát hiện người đến người đi, rất náo nhiệt. Bởi vì chỉ cần chụp chuyện xưa thời còn học sinh, diễn viên đã trưởng thành không cần tham dự, cho nên studio cũng không có nhìn thấy anh Oa và chị An. Dù sao đã phối hợp với Triệu Tiểu Chiêu một thời gian, nhân viên tổ kịch tập trung tinh thần chụp Triệu Tiểu Chiêu và Ngô Du đang đùa giỡn với đám diễn viên thiếu niên này, dứt khoát để lại hai người lớn.

Triệu Tiểu Chiêu thất vọng rồi, cô rất thích Oa thiếu, nhớ lúc còn chưa trùng sinh cô đã thích nghe ca khúc của anh, nhìn anh đóng phim truyền hình, văn võ song toàn là để hình dung con người của anh.

Đáng tiếc, đáng tiếc.

Tổ kịch《 Sao vậy? >> lúc đầu làm việc trong Phong Hoa, hiện giờ giải trí Phong Hoa hợp lại thành, làm cho rất nhiều người trong vòng đều cùng Ngô Du, Triệu Tiểu Chiêu hiểu rõ, lần này đạo diễn tổ kịch là có danh hiệu " Thần Thủ ngôn tình màn ảnh nhỏ " danh hiệu chỉ ánh sáng lãnh đạo, phong cách Đan Đạo rất nhẵn mịn, coi trọng biểu đạt tình cảm, hình ảnh lại vô cùng duy mỹ, cho nên rất được phái nữ hoan nghênh, tỉ lệ thu xem vẫn không tệ, cơ bản đều phát đoạn ngắn trong phim.

Lần đầu tiên Đan Đạo hợp tác với Phong Hoa, bởi vì hạng mục trước kia của Phong Hoa chủ yếu là chụp quảng cáo, lúc này cũng là lần đầu tiên chuyển hình chụp sang phim truyền hình, Tạ Trí Hòa cũng cẩn thận suy tính, mới lựa chọ Đan Đạo.

"Tốt rồi, tốt rồi, mọi người chuẩn bị nhanh lên một chút, sẽ bắt đầu quay, thời gian khẩn trương, nắm chặt thời gian." Đan Đạo cuốn kịch bản thành loa, đặt ở bên miệng lớn tiếng hô.

Rosa vôi vàng mang theo Triệu Tiểu Chiêu đi trang điểm.

"Tiểu công chúa của tôi đây là lần đàu tiên đóng phim, khẩn trương không?" Rosa coi như là nhìn Triệu hiểu lớn lên, từ nhỏ đã là tiểu la ly uống bò sữa,khi trưởng thành là cô gái duyên dáng yêu kiều, cũng có thể đóng phim tình yêu rồi, cô vô cùng vui mừng và thổn thức.

"Không khẩn trương, rất kích động." Triệu Tiểu Chiêu nhìn Rosa vẽ lông mi cho mình, khẽ cười.

"Vậy diễn thật tốt, phải để danh tiếng Phong Hoa của chúng ta càng lớn." Rosa khích lệ Triệu Tiểu Chiêu.

"Tuân mệnh!" Triệu Tiểu Chiêu nhìn vào trong gương nắm chặt tay của mình.

Rốt cuộc, dưới sự thúc giục của Đan Đạo, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong.

Màn diễn đầu tiên là hai người.

"Bắt đầu!" Theo tiếng nói Đan Đạo hạ xuống, Triệu Tiểu Chiêu chậm rãi xuất hiện ở trong màn ảnh.

Trên đường lớn bóng cây Trường đại học sư phạm Hoa Nam, trên cổ Triệu Tiểu Chiêu treo một máy ảnh, mặc áo phông rộng ngắn tay, quần màu trắng, đang chụp lại cảnh đẹp ven đường. Ánh mắt của cô sáng trong, khóe miệng mỉm cười, cánh tay cầm mấy ảnh có vẻ vô cùng nhỏ và trắng nõn, vẻ mặt tự nhiên, quả thật giống như người trong tranh bước ra.

Đột nhiên, trong màn ảnh của cô xuất hiện một thiếu niên đang yên tĩnh ngồi dưới bóng cây bàn chăm chú đọc sách, cô cảm thấy hình ảnh thật đẹp, không nhịn được giơ máy ảnh lên, "Rắc Rắc" một tiếng đã chụp đuợc hình ảnh này.

Ngô Du đang đọc sách ngẩng đầu lên, thoáng mang theo chút mê mang, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, hơi nhăn lông mày lại, quả thực diễn xuất khuôn mặt vốn có!

"Cut!" Đan Đạo hô ngừng, "Rất tốt, thật sự quá tốt, diễn xuất hoàn toàn là cảm giác tôi muốn có, Triệu Tiểu Chiêu hồn nhiên tự nhiên, Ngô Du lạnh lùng kiêu ngạo mang theo chút cô đơn lạnh lẽo, cách ăn mặc của hai người cũng rất gần nhau, một tự nhiên trong sáng mang theo chút ngây ngốc, một nhẹ nhàng khoan khoái có vẻ sạch sẽ. Tốt, rất tốt! Nhanh lên, chuẩn bị ngọn đèn lúa mạch cao lên, đừng cho cảm giác này biến mất, cảnh thứ hai lập tức bắt đầu!"