Edit: Flanty
Chữa khỏi bệnh tự kỷ vẫn luôn là vấn đề nan giải của giới y học, tuyệt đại đa số người mắc chứng tự kỷ suốt cuộc đời đều không thể dung nhập vào xã hội, chỉ có số ít người đặc biệt may mắn mới có thể học được cách sinh hoạt bình thường.
Mà trong số rất ít những người mắc bệnh tự kỷ này, có thêm hội chứng bác học lại càng ít hơn. Không có ngoại lệ, một số ít người mắc chứng tự kỷ, lợi dụng bộ não cực kỳ thông minh của mình để hòa nhập vào xã hội.
Họ có thể trở thành nhạc sĩ ưu tú, nhạc trưởng, nhà khoa học, bác sĩ, hoặc một nhà lãnh đạo xuất sắc trong ngành sản xuất.
Một tháng trước, giáo sư Phùng nhận được lời mời, đó là một hội thảo về bệnh tự kỷ do Hiệp hội nghiên cứu tự kỷ thế giới tổ chức. Hội thảo vốn không có gì đáng kinh ngạc, mỗi năm đều có, nhưng hiệp hội năm nay có một sự thay đổi, đó chính là yêu cầu mỗi giáo sư tham gia hội thảo đều phải mang theo một bệnh nhân mà mình chữa trị và khôi phục tốt đến.
Giáo sư Phùng đã làm nghề này vài thập niên, cũng có một xấp bệnh án thật dày, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Bạch Xuyên có thể được. Tên nhóc này, từ sau khi kết hôn, khôi phục ngày một tốt. Nhưng sau khi tên nhóc này bình phục, nó lại phớt lờ ông, ngay cả tư vấn tâm lý mỗi tháng một lần cũng không muốn tới.
Hỏi trực tiếp chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Giáo sư Phùng suy tư một lát, quyết định tìm Mộc Tiểu Nhã xin giúp đỡ.
So với Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã dễ nói chuyện hơn nhiều, vừa nghe nói hội thảo này để giúp nhiều bệnh nhân tự kỉ hơn, cô liền lập tức đồng ý, một chút cũng không giống tên sói mắt trắng[1] Bạch Xuyên, bản thân tốt một chút là không thèm quan tâm gì đến đồng loại.
[1] Bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Trong phòng chờ VIP của sân bay, giáo sư Phùng liên tục nhìn về hướng cửa ra vào, sắp đến giờ đăng ký rồi, sao Bạch Xuyên và Mộc Tiểu Nhã còn chưa tới?
Còn đang sốt ruột, đột nhiên có một cậu bé mặc quần áo màu vàng chạy vào từ cửa như một cơn gió, ỷ người mình nhỏ mà đụng vào ông rồi trốn dưới bàn ăn.
Đây là…
“Ra đây!”
Quả nhiên là Tiểu Đoàn Tử Bạch gia, giáo sư Phùng nhìn thấy Bạch Xuyên đang đuổi theo, lúc đi qua, ông định chào hỏi một cái.
“Con không, con không muốn thay quần áo.” Đối với người cha lời ít mà ý nhiều này, tốc độ nói của Tiểu Đoàn Tử vừa nhanh vừa vội, nhưng giọng nói mềm mại lại không làm người ta cảm thấy không thoải mái.
“Bẩn muốn chết.” Bạch Xuyên thấy con trai trốn dưới bàn ăn, hận không thể xách người vào hồ nước tắm rửa cho nó từ đầu đến chân. Thằng nhóc này quá bẩn, khi còn nhỏ thì chảy nước miếng, lớn rồi còn nằm sấp xuống đất.
“Con không thay quần áo đâu, con phải mặc bộ ong vàng này.”
“Thay.”
“Không thay!”
Có lẽ là hai cha con nhà này đều quá đẹp, lại còn cãi nhau rất ngây thơ, người xung quanh không những không kiên nhẫn mà còn nhìn họ với vẻ thích thú.
“Cái đó… Tiểu Xuyên à, có chuyện gì vậy.” Hơn nửa ngày, giáo sư Phùng mới tìm được cơ hội chen lời.
“Quần áo nó hỏng rồi, phải thay.” Bạch Xuyên nhìn thoáng qua giáo sư Phùng rồi giải thích.
Cái gì gọi là quần áo hỏng rồi?
Giáo sư Phùng vẫn mơ hồ, lúc này Mộc Tiểu Nhã chạy vào, thấy hai cha con đang giằng co, vội vàng chào hỏi giáo sư Phùng, sau đó ngồi xổm xuống dỗ dành con trai: “Bảo bối, ra đây nào.”
“Con không muốn thay quần áo.” Lần này Bạch Tiểu Đoàn Tử vô cùng kiên quyết.
“Vậy không đổi.” Mộc Tiểu Nhã dỗ.
“Thật ạ?”
“Thật.” Được mẹ đại nhân bảo đảm, Bạch Tiểu Đoàn Tử lập tức không sợ hãi bò ra. Tuy cha rất phiền, nhưng cha nghe lời mẹ nói nha.
Mộc Tiểu Nhã vừa mới đồng ý xong, Bạch Xuyên lập tức không cao hứng, anh chờ vợ đứng lên xong mới ủy khuất nói: “Em giúp nó.”
“… Em, em không có.” Mộc Tiểu Nhã thở dài.
“Nó không thay quần áo, anh khó chịu.” Bạch Xuyên nhăn mày.
Đây là một vấn đề nan giải nha. Giáo sư Phùng muốn đến giúp lại yên lặng lui về một phía, vừa cảm thán, Mộc Tiểu Nhã thật sự quá không dễ dàng.
“Em sẽ không để anh khó chịu.” Mộc Tiểu Nhã chờ con bò ra, vỗ vào cái quần bẩn của con mình, hỏi một lớn một nhỏ, “Con nhất định phải mặc áo quần này?”
“Dạ.” Cục bột trắng vẻ mặt kiên định.
“Anh thấy có một cái lỗ trên tay áo, không thoải mái?”
“Ừ.” Bạch Xuyên cũng mang vẻ mặt kiên định.
“Được rồi.” Mộc Tiểu Nhã cầm lấy một cái dao trên bàn, sau đó kéo ống tay áo của con trai mình xuống, chỉ nghe thấy một tiếng thật lớn, tay áo bị phá một lỗ không lớn không nhỏ.
Hình như lớn hơn? Tiếp đó Mộc Tiểu Nhã kéo ống tay áo khác của con trai xuống, cũng cắt một lỗ có kích thước bằng hạt gạo tương tự.
Ừm, đối xứng.
Cô ngẩng đầu hỏi Bạch Xuyên: “Còn khó chịu không?”
Bạch Xuyên lắc đầu.
Sau đó lại hỏi con trai: “Còn mặc không?”
“Mặc!”
Mọi người đều vui, Mộc Tiểu Nhã đặt con dao trở lại.
Lợi hại! Đơn giản thô bạo nhưng lại có hiệu quả, giáo sư Phùng thấy toàn bộ quá trình, bội phục đến cực điểm.
Mộc Tiểu Nhã giải quyết xong mâu thuẫn trong nhà, thì nghe thấy thông báo có thể bắt đầu đăng ký, cô dắt tay con trai đi, không được hai bước, một cái tay khác liền bị Bạch Xuyên nắm lấy.
Cũng may vừa rồi cô đã ký gửi vận chuyển tất cả hành lý.
———
Máy bay thuận lợi cất cánh, thuận lợi hạ cánh, tám giờ sau đến đất nước H, sau khi nghỉ ngơi ở nước H một ngày, Bạch Xuyên được yêu cầu cùng giáo sư Phùng đến tham gia hội thảo. Tham gia hội thảo, Bạch Xuyên một trăm lần không muốn, nhưng trước đó đã đồng ý với Mộc Tiểu Nhã, anh đành phải căng da đầu đi, chỉ là toàn bộ hành trình cũng không cho giáo sư Phùng một sắc mặt tốt.
Giáo sư Phùng thật ra khá bình tĩnh, dù sao Bạch Xuyên khó chịu thì khó chịu, nhưng việc anh đã đồng ý thì trước nay đều nghiêm túc hoàn thành.
Quá trình hội thảo rất đơn giản, buổi sáng nghiên cứu học thuật và thảo luận, buổi chiều tổng kết quan sát, mà quan sát vào buổi chiều mới là trọng tâm.
Nhưng quan sát cái gì đây? Các giáo sư muốn quan sát xem bệnh nhân tự kỷ mà họ mang đến giao lưu như thế nào. Họ muốn tìm thấy hướng nghiên cứu mới trong sự tương tác của bệnh nhân tự kỷ, muốn biết liệu có kỹ năng giao tiếp đặc biệt nào giữa các bệnh nhân tự kỷ hay không. Vì vậy, sau bữa trưa, mấy chục bệnh nhân tự kỷ trên khắp thế giới cùng bị giữ lại trong phòng hoạt động. Mà trước đó bên trong phòng đã được sắp xếp, có bóng bàn và nhiều trò chơi khác.
Nhưng thật đáng tiếc, mấy chục người, không có một ai nhìn như muốn chơi trò chơi cả.
Không có cách nào, các giáo sư đành phải chạy sang bên cạnh, tỏ vẻ hy vọng họ có thể giao lưu với nhau một chút. Nhưng tiền đề là không thể nói những kiến thức liên quan đến chuyên ngành của mình, vì sợ rằng nếu nói đến kiến thức chuyên môn thì họ sẽ nói mất cả buổi chiều, nếu thế thì trực tiếp mở hội thảo luôn cho nhanh. Lại nói, kiến thức chuyên môn cũng không thể giúp họ hòa nhập với xã hội.
Không thể nói kiến thức chuyên môn, vậy thì nói cái gì? Nhóm người tự kỷ rất buồn rầu. Lúc này, một người tự kỉ tham gia vào ngành giáo dục lên tiếng trước: “Tôi đã chuẩn bị một số chủ đề mà mọi người thường nói khi họ giao tiếp bình thường hoặc gặp nhau vào lần đầu tiên, chúng ta cứ thực hiện từng bước.”
Mọi người không có cách khác, gật đầu đồng ý.
“Điều thứ nhất, thời tiết hôm nay.”
“Trời nhiều mây, sức gió giật cấp 3-4, nhiệt độ không khí 26-28 độ, chất lượng không khí tốt, thích hợp đi du lịch.” Một vị bác sĩ nói như thể dự báo thời tiết.
Mọi người nghe xong, không có gì bổ sung, vì thế lại duy trì trầm mặc.
“Vấn đề thứ hai, hôm nay ăn gì?”
“Khoai lát, hamburger, canh bắp.”
“Mì Ý, sữa bò ~”
Chỉ một lát sau, tiệc đứng tự chọn bữa trưa cơ bản đã hoàn tất.
“Vấn đề thứ ba, lần đầu bạn yêu đương là khi nào?”
“Hai mươi tuổi.”
“Mười sáu tuổi.”
“Bảy tuổi.”
Á! Mọi người cùng nhìn lại, cùng phát ra giọng nói nghi ngờ: “Trẻ con bảy tuổi không hiểu yêu đương.”
“Không sai, trái tim và sinh lý đều chưa trưởng thành.”
“Các người yêu đương muộn, dựa vào cái gì nghi ngờ tôi?” Bạch Xuyên khinh bỉ, anh đúng là bảy tuổi thích Mộc Tiểu Nhã, sao nào, có ý kiến?
Cũng đúng, không quá thực tiễn, nên không có quyền lên tiếng, mọi người khiêm tốn tiếp thu.
“Vấn đề này có thể mở rộng thêm một bước.” Đồng chí đưa ra chủ đề tiếp tục hỏi chuyện, “Lần đầu nói chuyện yêu đương bao lâu thì chia tay? Cũng phải trình bày nguyên nhân.”
“Một tháng, bởi vì cô ấy chỉ muốn thử cảm giác yêu đương cùng người tự kỷ, sau đó sự tò mò của cô ấy biến mất. Trong lúc đó, chúng tôi có hôn môi, nhưng không lên giường.”
“Hai tháng, bởi vì mỗi ngày tôi đều ăn chocolate, không được ăn sẽ phát cáu. Cô ấy nói ở bên tôi giống như chăm sóc trẻ mẫu giáo, ngoại trừ lúc lên giường.”
“Không chia tay.” Bạch Xuyên lại một lần nữa trả lời khác mọi người.
“Từ bảy tuổi đến bây giờ?” Có người nghi ngờ.
“Không sai.” Bạch Xuyên tự tin mười phần.
“Chứng minh thế nào?” Mọi người hỏi.
Bạch Xuyên nâng lên tay trái lên, giơ thẳng tắp trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người: “Nhẫn cưới, MOLO định chế, số 0898, có thể kiểm tra.”
Có người yên lặng móc di động ra, tra xong rồi nói: “Là thật, tôi nhìn thấy họ trong danh sách, đúng là tên Bạch Xuyên, kết hôn 5 năm.” Đến nỗi làm thế nào mà thấy tên trong danh sách, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra.
Mọi người lúc này mới ngừng nghi ngờ.
“Tiếp tục vấn đề tiếp theo, bạn kết hôn chưa?”
“Chưa.”
“Chưa.”
“Rồi!”
Mọi người: Nhẫn cưới đều xem qua rồi, anh không cần trả lời đâu.
Bạch Xuyên: Tôi có cưỡng bách chứng, có hỏi thì phải đáp.
“Có con chưa?”
Người nước ngoài không truyền thống như người Trung Quốc, trong nhóm người mắc bệnh tự kỷ này, tuy phần lớn đều không kết hôn, nhưng người có con lại chiếm một nửa. Nhưng cơ bản con họ đều sống cùng mẹ, chỉ có Bạch Xuyên là sống cùng con mình.
“Con cái quả thật là tai họa.” Đây là lời của một người tự kỷ đã có con, “Tôi giữ nó được ba ngày, sau đó ném cho mẹ nó, rồi cho một chút tiền.”
“Không sai, trẻ con đúng là ác ma. Mỗi tháng chỉ bỏ ra mỗi chi phí trông trẻ đã mất của tôi gần nửa tháng lương.” Đây là lời của một người không ném đứa trẻ cho mẹ của nó, nhưng cũng đang trong tình trạng trên bờ vực sụp đổ.
“Xuyên, anh làm thế nào để sinh hoạt cùng con, sẽ không phải là muốn đánh nó chứ?”
“Có, mỗi lần muốn đánh nó, tôi lại vứt nó đi.” Bạch Xuyên trả lời.
“Vứt con là phạm pháp.” Mọi người kinh hô, bằng không họ cũng rất muốn vứt con.
“Có thể vứt cho ba mẹ, ba mẹ vợ, anh cả, chẳng những không phạm pháp, họ còn rất vui vẻ.” Bạch Xuyên trả lời.
“Gia đình Trung Quốc thật sự kỳ lạ.” Một số ít những người mắc bệnh tự kỷ sống cùng con cái, họ vô cùng hâm mộ, cha mẹ họ đều không muốn nhận con cái họ, họ chỉ có thể thuê bảo mẫu.
“Tôi không muốn sinh con, bởi vì nó không di truyền được trí thông minh của tôi.” Có một người mắc hội chứng bác học nói, “Quá ngu ngốc, thứ đơn giản như vi phân và tích phân cũng phải học nhiều năm.”
“Không sai, Xuyên, con anh có ngu ngốc không?”
“Ngu ngốc.” Bạch Xuyên nghĩ đến con mình ba tuổi mới có thể đếm được tới số một trăm, rất ghét bỏ nói, “Học đến số một trăm cũng mất ba năm.”
“Như vậy cũng quá ngu ngốc rồi.” Mọi người sôi nổi tỏ vẻ đồng tình, “Nhất định vợ anh rầu thối ruột.”
“Không có.” Bạch Xuyên trả lời, “Nhà chúng tôi có tiền, con ngu ngốc cũng không sao.” Đây là lời cả nhà nói khi anh ghét bỏ con trai mình ngu ngốc, đặc biệt là anh cả Bạch Tranh, lần đầu tiên xem thường anh.
Nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng, anh cả nhà anh vi phân và tích phân cũng không học tốt lắm, nhưng vẫn kiếm được nhiều tiền.
———
Sau đó lại có một ít câu hỏi, đều là những câu hỏi liên quan đến vấn đề sinh hoạt bình thường, sau khi hỏi xong, mọi người tổng kết lại: Bạch Xuyên có tình yêu có hôn nhân, có tiền có công việc, có chỉ số thông minh, có vợ có con, trạng thái sinh hoạt hoàn toàn phù hợp đối với định nghĩa người chiến thắng nhân sinh của những người ở đây.
“Anh là người chiến thắng nhân sinh.” Trong lòng mọi người đều hâm mộ.
“Đúng vậy.” Bạch Xuyên không khiêm tốn chút nào.
Các giáo sư ở văn phòng bên cạnh nghe lén cả một buổi trưa, không thu thập được bất kỳ thông tin nào, đành phải quay đầu thỉnh giáo giáo sư Phùng: “Phùng, ông làm như thế nào mà được?”
“…” Đừng hỏi tôi, tôi cái gì cũng không làm. Còn nữa, hóa ra người mắc bệnh tự kỷ ở cạnh nhau cũng thích đua đòi sao?
Bốn giờ chiều, hội thảo kết thúc, các giáo sư đến đón mọi người, chuẩn bị quay về khách sạn.
“Ông đi đi.” Bạch Xuyên ghét bỏ giáo sư Phùng.
“Chúng ta cùng quay về khách sạn.” Giáo sư Phùng giải thích.
“Không cần, tôi phải đợi Tiểu Nhã.” Bạch Xuyên nói.
“Tiểu Nhã cùng Tiểu Đoàn Tử đi tham quan viện bảo tàng.” Buổi sáng không phải đã nói rồi sao?
Bạch Xuyên nhăn mày, đang không cao hứng, đột nhiên một thằng nhóc mặc áo thun đỏ nhào tới như một viên đạn pháo: “Ba ba, ba họp xong rồi.”
Bạch Xuyên một tay xách thằng nhóc lên: “Con ăn gì, mà nặng hơn buổi sáng hai cân.”
“Một cái kem, một chén mì Ý, một lon Coca.”
Bạch Xuyên ừ một tiếng, ném thằng nhóc cho giáo sư Phùng bên cạnh.
Mọi người qua xem, phát hiện giáo sư Phùng người bị bắt phải nhận cậu bé kia, chẳng những không có không vui, ngược lại còn nhếch miệng cười. Ôm cậu nhóc ba năm mới học được đếm số kia, vô hạn sủng ái.
Nếu không, chúng ta cũng đến Trung Quốc đi. Vài người mắc bệnh tự kỷ, yên lặng suy xét.
“Họp xong rồi à.” Mộc Tiểu Nhã đi đến trước mặt Bạch Xuyên.
“Ừ.”
“Mệt không?”
“Không mệt.”
“Có thu hoạch gì không?”
“Anh là người chiến thắng nhân sinh.”
Đây là kết luận gì?
Mộc Tiểu Nhã còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi tới, dùng khẩu âm tiếng Anh không biết của nước nào hỏi cô: “Mấy tuổi cô thích Xuyên?”
Mộc Tiểu Nhã không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn trả lời: “Năm tuổi.”
Mọi người: Xem ra Xuyên không gạt người, quả thật là người chiến thắng nhân sinh.