Edit: Flanty
“Ha ha ha… Đêm qua Bạch Xuyên uống say, bắt cậu làm bài, cậu lấy điện thoại tìm ba cậu cầu cứu, mới có thể lên giường ngủ trước mười hai giờ? Ha ha ha… Không được, cười chết tớ mất.” Phòng làm việc, sáng sớm đã quanh quẩn tiếng cười to của Phương Hủy.
Mộc Tiểu Nhã che ót, chỉ cảm thấy trong đầu hiện giờ tất cả đều là công thức toán học. Cô dám cam đoan, ngay cả lúc học cấp Ba cô cũng không làm nhiều đề toán học cùng lúc như vậy bao giờ.
“Cậu phải cảm ơn vì ba cậu là giáo viên dạy toán rồi, chứ nếu ông mà là giáo viên ngữ văn, có phải cậu sẽ tìm đồng nghiệp ông ấy để cầu cứu không? Đối phương hỏi vì sao, ba cậu sẽ nói con gái tôi bị con rể bắt làm bài đây… Ha ha ha…” Phương Hủy càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.
“Cậu cười đủ rồi đó.” Mộc Tiểu Nhã đen mặt quát, con bé này đã cười cả buổi sáng rồi.
“Không phải… chỉ là tớ cảm thấy… việc này ấy mà… quá buồn cười ha ha ha…” Phương Hủy đã không thể khống chế được bản thân, cô ấy cảm thấy việc này có thể khiến mình cười cả năm, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng kìm chế lại, “Trước kia cậu bảo với tớ Bạch Xuyên siêu đáng yêu, tớ một chút không cảm thấy vậy, nhưng giờ đúng là nhìn ra một chút rồi đấy. Sau khi uống say, là siêu cấp đáng yêu.”
“Anh ấy không uống say.” Mộc Tiểu Nhã giải thích, “Giáo sư Phùng nói cồn là chất kích thích nhân cách tiềm tàng của anh ấy.”
“Nhân cách phân liệt?”
“Không phải nhân cách phân liệt, là…” Mộc Tiểu Nhã nhớ lại lời giáo sư Phùng nói rồi giải thích, “Vì bệnh tự kỷ, một phần nhân cách của Tiểu Xuyên bị áp chế, loại áp chế này chỉ biểu hiện ra ngoài trong tình huống cảm xúc mất khống chế. Mà cồn sẽ làm cho đại não của Tiểu Xuyên hoạt động mạnh hơn bình thường, cho nên khả năng sẽ kích thích một số việc trước kia anh ấy muốn làm nhưng không làm.”
“Vì thế trước kia khi cậu không hiểu bài, Bạch Xuyên cũng không tức giận, không phải bởi vì tính tình anh ấy tốt, mà là nhân cách của anh ấy bị áp chế, không có cách phát hỏa đúng không, ha ha ha…”
Lại cười!
“Không nói với cậu nữa, tớ đi thiết kế đồ.” Mộc Tiểu Nhã hoàn toàn không định nói chuyện tiếp với Phương Hủy nữa, nhấc tách cà phê chưa uống hết trở về chỗ ngồi của mình. Tuần trước cô vừa thiết kế một đôi giày mùa thu, nhưng lại cảm thấy quá đơn giản, cho nên muốn thêm một số phụ kiện phối với đôi giày, để khiến nó vừa không rườm rà lại mà lại đẹp mắt. Trong lúc đang tìm linh cảm, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên.
“Mẹ?” Nhìn thấy tên người gọi, Mộc Tiểu Nhã cười gọi một tiếng.
“Xin hỏi đó có phải là con gái cô giáo Thẩm không?” Trả lời cô lại là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.
“Là tôi, ngài là?”
“Tôi là đồng nghiệp của cô giáo Thẩm, tôi họ Dương, vừa rồi khi đang dạy cô Thẩm đột nhiên té xỉu, hiện giờ đang ở phòng y tế.”
“Cái gì?!” Mộc Tiểu Nhã bị dọa trực tiếp đứng lên khỏi chỗ ngồi, “Cháu… cháu bây giờ đến đây, phiền ngài giúp cháu chăm sóc mẹ một lúc.”
“Cháu đừng quá lo lắng, vừa rồi bác sĩ nói có thể là tuột huyết áp, nghỉ ngơi một chút thì sẽ không có việc gì. Hiện tại cô Thẩm đang truyền nước, thầy Mộc lại không có ở trường học, nên tôi gọi điện thoại nói cho cháu một tiếng.”
“Cháu biết ạ, bây giờ cháu sẽ đến đó ngay, cảm ơn ngài.” Biết mẹ không sao, Mộc Tiểu Nhã bình tĩnh lại, cúp điện thoại, cầm túi lên liền đi ra ngoài.
“Dì sao thế, để tớ đi cùng cậu.” Phương Hủy cũng nghe thấy cuộc điện thoại của Mộc Tiểu Nhã.
“Không có việc gì, tuột huyết áp, một mình tớ đi là được rồi.”
“Vậy cậu đừng có gấp, trên đường đi chậm một chút.” Phương Hủy dặn dò.
Mộc Tiểu Nhã gật đầu, ra ngoài đi đến Trung học Khánh Nguyên.
Lúc tới phòng y tế, Thẩm Thanh Di đã tỉnh, nhưng bà vẫn đang được truyền nước.
“Mẹ, mẹ không sao chứ.” Mộc Tiểu Nhã tiến đến bên cạnh mẹ mình, giơ tay kiểm tra nhiệt độ trên trán bà.
“Đừng nóng vội, không có việc gì, chỉ là bệnh cũ mà thôi.” Thẩm Thanh Di cười nói.
“Bệnh cũ nào? Sao con không nhớ rõ mẹ có bệnh cũ ngất xỉu?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Thật ra chỉ bị tuột huyết áp, cộng thêm có chút cảm nắng.” Bác sĩ ở một bên giải thích, “Cô giáo Thẩm, về sau cô cũng không thể không ăn sáng đã đi dạy thế này được.”
“Mẹ, sao mẹ lại không ăn sáng?” Mộc Tiểu Nhã vừa nghe thấy lý do là vì không ăn sáng, vẻ mặt lập tức trách cứ.
“Này, giờ lại đến phiên cô quản tôi rồi à, lúc ấy cô vào Đại học, mỗi ngày đều không ăn sáng, cô còn mặt mũi nói tôi.” Thẩm Thanh Di liếc con gái một cái.
“Ngài là giáo viên, sao cái tốt không học lại đi học cái xấu.” Mộc Tiểu Nhã cạn lời.
“Biết rồi biết rồi, là mẹ vội vàng chấm bài thi, quên ăn sáng, về sau sẽ không thế nữa.” Thẩm Thanh Di vừa vỗ mu bàn tay con gái vừa nói đồng ý.
“Ba con đâu? Sao mẹ ngất xỉu mà ông ấy không ở đây?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Ba con đưa học sinh đi thi đấu ở trung học Thành Bắc rồi, có một mình ông ấy đi, cũng không thể để hết học sinh ở đó rồi về được. Lại nói, mẹ cũng không có vấn đề gì lớn.”
“Ồ ~~” Mộc Tiểu Nhã nhìn thoáng qua chai truyền nước, nói với bác sĩ, “Bác sĩ, có phải nên rút kim rồi không?”
Bác sĩ Ma Lưu thò đầu qua nhìn, quả nhiên chai đã chạm đáy, vì thế đến rút kim trên mu bàn tay Thẩm Thanh Di ra rồi dặn dò: “Không có vấn đề gì nữa, về nhà nghỉ ngơi nhiều, về sau cũng đừng quên ăn sáng.”
“Được rồi, cảm ơn bác sĩ tiểu Lưu nhé.” Thẩm Thanh Di cười.
“Cảm ơn.” Mộc Tiểu Nhã đưa mẹ về tiểu khu bên cạnh, lại đi vào phòng bếp đun nước sôi, hỗn hợp sữa bò với trà, tự chế một ly trà sữa mang cho mẹ mình uống, “Mẹ uống ly trà sữa này trước đi, bổ sung chút đường, lát nữa con sẽ nấu cơm cho mẹ ăn.”
“Nhớ rồi, hôm qua con đã nói tối nay sẽ về nấu cơm cho chúng ta.” Thẩm Thanh Di cười nói, “Thật sẽ nấu cơm à?”
“Đương nhiên, lát nữa mẹ nếm thử tay nghề của con xem, thuận tiện chỉ dẫn con luôn.” Mộc Tiểu Nhã mở tủ lạnh, phát hiện bên trong chỉ còn mấy quả cà chua và khoai tây, “Mẹ, tủ lạnh không còn đồ ăn, giờ con tuỳ tiện làm gì đó ăn trước, chờ buổi chiều con ra ngoài mua đồ ăn, buổi tối sẽ làm thức ăn ngon cho mẹ với ba.”
“Được.” Khó được khi con gái hiếu thuận, Thẩm Thanh Di cũng cười theo.
Nhưng người cần mẫn căn bản sẽ không chịu ngồi yên, Mộc Tiểu Nhã cắt khoai tây trong bếp, Thẩm Thanh Di lại cầm cây lau nhà bắt đầu dọn dẹp. Mộc Tiểu Nhã thấy, lập tức cầm dao phay chạy ra khỏi phòng bếp: “Mẹ, mẹ làm gì đấy, không phải con bảo mẹ nghỉ ngơi sao?”
“Mẹ không có việc gì, sớm đã tốt rồi, chỉ là bệnh cũ thôi.”
“Bệnh cũ gì chứ, sao trước kia con không thấy mẹ ngất xỉu.” Mộc Tiểu Nhã không tin.
“Bởi vì hôm nay không ăn cơm, cho nên nghiêm trọng hơn một chút, trước kia cũng từng bị rồi.”
“Ý mẹ là gì?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Có đôi khi đầu mẹ đột nhiên choáng váng, nhưng không nghiêm trọng, cũng chỉ bị như vậy hai ba giây, sau đó ngồi xổm trên mặt đất một chút hoặc là đi bộ một lúc thì không sao.” Thẩm Thanh Di giải thích.
“Sao con lại không biết chuyện này?”
“Không phải mẹ vừa mới nói sao, đột nhiên choáng váng, cũng chỉ hai ba giây, có đôi khi mẹ cũng quên mất, nào còn nhớ nói cho con.” Thẩm Thanh Di nói.
“Vậy… mẹ có đi bệnh viện kiểm tra chưa?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Không đi.”
“Sao lại không đi, thường xuyên choáng váng đầu, khẳng định có nguyên nhân.”
“Bệnh di truyền, bà cô con, dì cả con, bọn họ đều bị. Bà cô con giờ cũng hơn 60 rồi, người cũng không còn khoẻ nữa.”
“Bệnh di truyền?!” Mộc Tiểu Nhã chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng thật lớn.
Đúng là cô tìm được dấu hiệu của bệnh di truyền sao? Chẳng lẽ cái bệnh di truyền này không phải có tính đột phát, mà là có thể phát hiện trước?
“Đúng rồi, con có hay choáng váng đầu không? Hình như lần đầu tiên mẹ bị choáng đầu, cũng là ở tuổi con.” Thẩm Thanh Di hỏi con gái.
“Không có.” Mộc Tiểu Nhã lắc đầu, cưỡng bách bản thân phải bình tĩnh lại.
“Vậy là tốt rồi, có lẽ bị một nửa gien của ba con ngăn chặn rồi cũng nên.” Tuy không phải khuyết điểm lớn gì, nhưng con gái có thể khỏe mạnh, Thẩm Thanh Di tự nhiên lại càng cao hứng.
“Con đi nấu cơm, chờ cơm nước xong xuôi mẹ vẫn nên cùng con đến bệnh viện kiểm tra một lần đi.” Mộc Tiểu Nhã cười, lại dặn dò mẹ một lần nữa tồi mới quay về phòng bếp nấu cơm.
Ăn trưa xong, không màng Thẩm Thanh Di phản đối, Mộc Tiểu Nhã vừa đấm vừa xoa đưa Thẩm Thanh Di đến bệnh viện, làm một cuộc kiểm tra toàn diện thân thể.
Sau một hồi kiểm tra, các chỉ số đều biểu hiện bình thường. Mẹ của cô, thân thể vô cùng khỏe mạnh.
Mộc Tiểu Nhã nhẹ nhàng thở ra, vừa an tâm đồng thời lại có chút mất mát, mất mát xong lại bắt đầu tự trách: Mộc Tiểu Nhã mày cũng quá bất hiếu rồi, mày mất mát cái gì? Chẳng lẽ mày thật sự hy vọng thân thể của mẹ mày có vấn đề gì mới tốt sao.
“Mẹ đã nói rồi, không có việc gì. Con xem con tốn bao nhiêu tiền không tính, còn lăn lộn mẹ cả một buổi trưa. Kiểm tra sức khoẻ ở trường học mỗi năm đều được sắp xếp, ba tháng trước, mẹ mới lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ đấy, lúc ấy hết thảy đều bình thường.” Bị lăn lộn quá lâu, Thẩm Thanh Di không nhịn được quở trách con gái mình.
“Coi như là vì để cho con yên tâm đi.” Mộc Tiểu Nhã ổn định tâm tình của mình.
“Yên tâm?” Thẩm Thanh Di dùng ngón tay chọc chọc vào đầu con gái.
“Vâng.”
“Đi thôi, không phải nói về làm một bữa tiệc lớn cho mẹ với ba con à.” Thẩm Thanh Di cười đứng dậy, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Khi về đến nhà, ba ba Mộc và Bạch Xuyên đã chờ sẵn trong nhà. Vốn dĩ bọn họ muốn trực tiếp đến bệnh viện, nhưng sau khi gọi điện thoại thì biết hai người đã trên đường trở về, cho nên liền ngoan ngoãn ở nhà chờ.
“Thanh Di, thế nào rồi?” Mộc Nhược Chu lo lắng hỏi.
“Tôi không có việc gì, nếu ông không tin, có thể lấy tập báo cáo trong tay con gái kia kìa.” Thẩm Thanh Di cười nói, “Chỉ là bệnh cũ thôi, vừa lúc lại bị tuột huyết áp. Tiểu Nhã không yên tâm, còn kéo tôi đến bệnh viện kiểm tra một lần.”
“Kiểm tra một chút cũng tốt.” Mộc Nhược Chu hiển nhiên là biết tật xấu này của vợ, “Choáng đầu này của bà tuy không phải khuyết điểm lớn, nhưng có thể trị được thì vẫn nên trị.”
“Vấn đề là, cái gì cũng không tra ra đó.”
“Có thể do gần đây quá mệt mỏi, nếu không bà đừng làm giáo viên chủ nhiệm nữa.” Mộc Nhược Chu không muốn vợ mình vất vả.
“Công việc này của vừa mới đi đúng quỹ đạo, bọn nhỏ cũng mới thích ứng với tôi, không thể đổi được.” Thẩm Thanh Di không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt.
Bạch Xuyên không nói nhiều như vậy, từ lúc mẹ vợ bắt đầu vào cửa, anh cũng chỉ đứng bên cạnh Mộc Tiểu Nhã dùng ánh mắt để biểu đạt sự quan tâm của mình.
Thẩm Thanh Di thấy được tầm mắt của Bạch Xuyên, mở miệng trấn an: “Đừng lo lắng, mẹ không có việc gì.”
“Dạ.” Bạch Xuyên lúc này mới yên tâm.
“Ba mẹ, tủ lạnh không còn đồ ăn, con với Bạch Xuyên đi ra ngoài mua chút rau, lát trở về sẽ làm bữa tối cho hai người.” Mộc Tiểu Nhã đặt báo cáo kiểm tra lên bàn trà trong phòng khách, nói một tiếng rồi đưa Bạch Xuyên ra cửa mua đồ ăn.
Từ cửa lớn của tiểu khu đi ra, cách đó không xa có một cái chợ bán thức ăn, nhưng suy xét đến việc hoàn cảnh chợ bán thức ăn hỗn độn, Mộc Tiểu Nhã cuối cùng vẫn lựa chọn đi siêu thị. Chỉ là từ lúc trở về đến giờ, toàn bộ hành trình Mộc Tiểu Nhã đều mang bộ mặt tâm sự nặng nề, làm cho Bạch Xuyên ở một bên không biết làm sao. Thậm chí anh còn thử nói đến một vài thứ, nhưng tất cả đều bị Mộc Tiểu Nhã “đuổi” đi.
Bạch Xuyên vốn đã nói không tốt, lúc này Mộc Tiểu Nhã lại từ chối giao tiếp rõ ràng, điều này làm cho Bạch Xuyên có chút sợ hãi. Khi đi đến cửa tiểu khu, Bạch Xuyên rốt cuộc không nhịn được nữa, anh dừng chân, đồng thời duỗi tay kéo Mộc Tiểu Nhã đang đi trước mình lại.
“A, làm sao vậy?” Mộc Tiểu Nhã hoàn hồn.
“Tôi nói chuyện với em, em không để ý tới tôi.” Bạch Xuyên lên án.
“Xin lỗi, vừa rồi em lo lắng bệnh của mẹ, không nghe thấy anh nói chuyện với em. Anh vừa nói gì vậy?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Tôi biết rồi, về nhà thôi.” Bạch Xuyên buông Mộc Tiểu Nhã ra, xách đồ ăn tiếp tục đi về phía trước. Vừa rồi anh chỉ muốn biết Tiểu Nhã suy nghĩ cái gì mà thôi.
“…” Biết cái gì? Mộc Tiểu Nhã có chút ngốc.
Về đến nhà, Mộc Tiểu Nhã xách theo nguyên liệu nấu ăn trực tiếp vào phòng bếp, Bạch Xuyên ở tại phòng khách cùng cha mẹ vợ chờ cơm chiều, thuận tiện tán gẫu.
“Tiểu Xuyên, Tiểu Nhã nấu ăn ngon không?” Đây chính là nỗi nghi ngờ đến từ cha ruột cô, rốt cuộc lớn như vậy rồi nhưng Mộc Nhược Chu chưa từng thấy con gái mình xuống bếp bao giờ.
“Ăn ngon.” Bạch Xuyên không chút nghĩ ngợi gật đầu.
“Anh hỏi Tiểu Xuyên, nó đương nhiên nói ăn ngon rồi.” Thẩm Thanh Di cười, Bạch Xuyên một lòng một dạ đều đặt trên người con gái mình, người có mắt đều có thể nhìn ra. Nhưng có vẻ như sau khi kết hôn, trạng thái của Bạch Xuyên cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, nói chuyện, phản ứng đều nhanh nhạy hơn.
“Cũng đúng.” Mộc Nhược Chu cười.
Bạch Xuyên nhìn hai vị trưởng bối nói cười, đột nhiên vô cùng trịnh trọng đứng lên rồi cúi đầu một cái.
“Tiểu Xuyên, con làm gì vậy?” Hai người hoảng sợ.
“Con muốn xin hai người một việc.” Bạch Xuyên nói.
“Chuyện gì? Con nói đi.” Hai người liếc nhau, trên mặt đều là tò mò.
“Các người… về sau có thể đừng sinh bệnh không…”