Cố Duyên cũng hiểu ý của anh, theo bản năng, cô dùng lực đẩy anh ra, anh từ từ đè lên người cô, nhưng cô không thể đẩy anh ra, ngược lại bị anh đè lên người thực sự.
Trong lòng không khỏi dâng lên sợ hãi, trước kia mỗi lần ở cùng với Phong Tùy, cô đều không lo lắng anh sẽ làm những việc như thế này với cô, vì lúc đó cô mang thai, mà Phong Tùy hoàn toàn không phải một người không có năng lực kiềm chế bản thân.
Điều càng làm cô sợ hãi chính là, trong người cô lại nổi lên hàng loạt những rung động, vừa cảm thấy mong đợi vừa cảm thấy sợ hãi cứ thay thế hành hạ cô, khiến cô vô cùng khó chịu.
“Sao vậy? Sợ?” Phong Tùy từ từ nâng người lên, nhìn thân thể không ngừng run rẩy của cô.
“Em không muốn như vậy.” Cố Duyên quay mặt ra chỗ khác, từ từ nhắm hai mắt, hai tay lại vịn thật chặt eo săn chắc của anh.
Phong Tùy cúi đầu nhìn cánh tay đang quấn chặt trên eo anh, cười nguy hiểm: “Thực sự không muốn?”
“Ừ...”
“Phụ nữ đều nói một đằng nghĩ một nẻo.” Anh càng cười cởi mở.
Tiếng cười của anh làm cho Cố Duyên tỉnh táo một chút, cô tức giận mở hai đôi mắt, cô muốn nói bây giờ mình đã tỉnh táo rồi, tuyệt đối không phải miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo. Lúc mắt đang mở ra lại tiếp xúc với chiếc áo ngủ trên ngực anh.
“Anh...”
Cố Duyên đột nhiên rất muốn ngắm anh một chút, người đàn ông này rất bí ẩn.
Lời nói và hành động phản kháng đều bị sự tò mò trong lòng kiềm hãm, cô đột nhiên nhớ đến Phong Tùy, từ sau khi anh rời đi với vết thương ở nhà Dương Xinh Xinh, cô cũng không xem qua vết thương súng bắn trên lưng anh.
Không biết vết thương trên lưng anh có giống với vết thương trên lưng của Ngự Tứ không? Rốt cuộc... anh và Ngự Tứ có phải là cùng một người hay không?
“Em đang nghĩ gì mà lại nghiêm túc như vậy?” Phong Tùy chăm chú nhìn cô, bàn tay đập vào người cô.
Cố Duyên giả vờ bình tĩnh tiếp đón ánh mắt của anh, nói: “Em đang nghĩ câu nói của anh vừa nãy rất có lý, sao phải nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy chứ?”
“Nghĩ thông suốt rồi?”
“Nghĩ thông rồi.”
“Vậy mới ngoan.” Phong Tùy nói xong kéo khăn tắm trên người cô, tay luồn sau lưng cô, hơi thở của hai người... dần dần không ổn định.
Phong Tùy giơ cánh tay lên ấn vào nút đèn trên đầu giường, chớp mắt bên trong phòng ngủ tối om. Cố Duyên ngu ngốc, anh ấy lại tắt đèn? Người đàn ông đáng ghét!
“Đừng... đừng tắt đèn...”
Anh cúi xuống nhìn cô: “Em thích mở đèn?”
“Không phải...” Cô do dự một chút rồi lại đổi giọng: “Ờ, đúng vậy...”
“Nhưng anh lại không thích.”
“Phong Tùy... anh...”
“Anh làm sao?”
“Anh... vô liêm sỉ.”
Mặt của anh lạnh lùng, anh vô liêm sỉ?
“Em không muốn tiếp tục nữa, chúng ta không thể như vậy!” Cố Duyên chỉ muốn rời khỏi, chỉ còn tồn tại một tia lý trí nói cho cô biết, cô không thể làm như vậy.
Phong Tùy tắt hết đèn rồi, cô không còn lý do gì để tiếp tục buông thả bản thân. Chỉ là, cô không muốn tiếp tục nữa, có người một khi đã buông thả thì không thể kiềm chế nổi bản thân, không tiếp tục không được.
Phong Tùy hôn từ mặt xuống cổ cô, cuối cùng xuống... của cô ấy.
Cố Duyên từ từ nhắm mắt không nói lời nào.
Anh dứt khoát cởi áo ngủ của trên người của mình xuống.
Sống hai mươi mấy năm, đây là lần thứ hai cô làm chuyện đó cùng với một người đàn ông, lần đầu tiên cách đây rất lâu rồi, có chút chịu không nổi, cô chau chặt mày, cắn chặt môi, tay nhéo cánh tay của anh, móng tay hằn sâu trong thịt của anh.
Cô cảm thấy xấu hổ... chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Anh lại vặn thẳng mặt của cô, chăm chú nhìn cô: “Duyên Duyên, em cảm thấy xấu hổ sao? Chuyện vợ chồng bình thường như vậy sao em cảm thấy xấu hổ chứ?”
Lúc này cô đau đến nỗi đổ mồ hôi, miệng không ngừng cầu xin tha thứ: “Anh đừng nói nữa, xin anh đừng nói nữa...”
Anh dừng tất cả mọi hành động, đau lòng nói: “Duyên Duyên, anh với em sống lâu như vậy, cũng đã từng có con rồi, có phải từ trước đến nay em đều không cảm thấy em là người phụ nữ của anh?
Cố Duyên cắn môi không nói lời nào, cũng không biết mình nên nói gì.
“Duyên Duyên, chúng ta là vợ chồng.” Mặt anh ngày càng lạnh nhạt, nghiến chặt răng: “Chúng ta mới là vợ chồng thực sự, sau này em chỉ có thể mua khăn cho ăn, mua quần áo cho anh, nhớ chưa?”
Vợ chồng...
Nước mắt cô từ khóe mắt chảy xuống.
Ở bên cạnh Phong Tùy, từ trước tới nay cô đều yếu đuối, nhưng lẽ nào ngay cả việc này cũng do anh quyết định sao?
Anh đang hận cô, chính vì chiếc khăn, chiếc áo choàng mà hận cô, nhưng tại sao lại dùng cách này làm cô xấu hổ? Cô dùng miệng cắn vai anh, kèm với mùi tanh của máu, cô khóc hu hu. Còn anh, mặc kệ cô cắn cũng mặc kệ cho cô khóc, sẽ có một ngày, cô sẽ quen với việc có anh, anh nghĩ.
Lúc nào anh cũng cưng chiều cô, cũng bắt nạt cô, mãi mãi không cảm thấy mệt mỏi.
Cuối cùng kết thúc, toàn thân cô mệt mỏi nằm liệt trên giường, đầu trống rỗng. Trên người cô ướt đẫm, đều do anh để lại, cô lười đến nỗi không muốn lau hay rửa đi mà mặc nó từ từ bốc hơi bởi quạt sưởi.
Phong Tùy cũng mệt mỏi, hai người dính chặt vào nhau, anh ôm cô, vô cùng thỏa mãn.
Anh hôn lên tóc cô, ghé sát vào tai cô nhẹ nhàng hỏi: “Duyên Duyên, chúng ta như vậy không tốt sao? Tại sao phải trải qua cuộc sống đau khổ, nguy hiểm chồng chất, bị người khác ức hiếp, bị người ta coi thường chứ?”
Cô không nói lời nào, mặc cho anh ôm hôn, ngoan như một con mèo nhỏ.
Không nghĩ đến Ngự Tứ, nghĩ đến Phong Thanh, nghĩ đến quá khứ, nghĩ đến tương lai nữa.
Cô quá mệt mỏi rồi, từ trước đến nay cô đều sống vì người khác, chưa bao giờ nghĩ đến bản thân, cô nhắm mắt lại, ép buộc bản thân mình ngủ, tốt nhất là đừng tỉnh lại.
Bởi vì cô biết chỉ cần mình tỉnh lại, những thứ nên nghĩ vẫn sẽ nghĩ, những việc cần làm vẫn phải làm, cô không thể mãi mãi nằm trong lòng anh mà sống được.
Ngày hôm sau cô tỉnh lại, trời đã sáng choang, quạt sưởi ấm vẫn thổi lất phất không tiếng động. Cố Duyên cúi đầu nhìn bản thân mình, cô và Phong Tùy đã làm chuyện đó.
Tim cô loạn nhịp, hai má ửng hồng.
Sau đó cô nhanh chóng xuống giường, nhặt áo choàng tắm vứt lả tả dưới đất, quay đầu, thấy Phong Tùy không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang mỉm cười nhìn cô.
“Tỉnh rồi?” Anh hỏi
Nói nhảm, chẳng nhẽ không tỉnh sao? Cô tức giận lườm anh. Đi đến tủ quần áo chọn quần áo, theo như cô dự đoán, trong tủ có rất nhiều quần áo, vừa may đều số đo của cô. Cô cũng không quan tâm những bộ quần áo này là mua cho cô hay mua cho Dao Trụ, tùy ý chọn một bộ khoác lên người.
“Còn đau không?” Phong Tùy đột nhiên hỏi cô.
Tối hôm qua cô vẫn luôn níu chặt cánh tay anh, đau đến nỗi cắn răng chịu đựng, anh ấy cũng không phải không cảm giác được.
Cố Duyên ngơ ngác một lúc mới hiểu anh nói gì, lắc đầu: “Không đau.”
Cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, chỉnh đốn lại quần áo trên người, lúc cô đi ra ngoài, Phong Tùy cũng đã dậy rồi. Trên người anh mặc một bộ quần áo ở nhà, ngồi nghiêng mình trên chiếc ghế sofa, lười biếng mà gợi cảm.
Cố Duyên đi về phía anh rồi nói: “Em đi về trước.”
“Anh làm canh bổ dưỡng để ở phòng bếp, ăn rồi hãy đi.” Phong Tùy đứng dậy.
“Không cần đâu, em không cần bồi bổ đâu.”
“Em không cần nhưng anh cần.” Phong Tùy kéo áo trên vai mình, lộ ra một hàng dấu răng màu máu đỏ: “Nhìn xem, kiệt tác của em đây này.”
Cố Duyên nhìn vết thương trên vai anh, không khỏi giật mình, hai hàng dấu răng sâu như vậy thực sự là cô để lại sao? Cô không nhớ quá rõ.
Cô bướng bỉnh lườm anh: “Đó là anh đáng đời bị như vậy.”
“Vì thế nên anh không hề oán trách em.” Phong Tùy kéo lại áo mình, anh không oán trách cô, anh cũng sớm đã quen với việc cô để lại trên người mình những dấu vết to, nhỏ rồi.
Hai người từ phòng ngủ đi ra, xuống tầng một, đầu bếp đã đặt đồ ăn sáng và thuốc bổ trên bàn. Phần ăn sáng của Cố Duyên và Phong Tùy giống nhau, sữa, chân giò hun khói bánh mì sandwich, còn có một bát canh bổ trước mặt mà Phong Tùy không có.
“Không phải anh muốn bồi bổ cơ thể sao? Cho anh uống.” Cố Duyên đẩy bát canh đến trước mặt anh. Lại bị anh đẩy lại, anh cười nói: “Đây là canh phụ nữ chuyên uống, không hợp với anh.”
“Đây...”
“Yên tâm đi, khả năng tự khỏi bệnh của anh rất cao. Ngược lại là em, tối qua tổn thương nguyên khí nặng nề, nên bồi bổ thật tốt.”
Mặt của Cố Duyên lại ửng hồng lần nữa, cô lén nhìn sang người làm ở bên cạnh, xấu hổ vô cùng. Người đàn ông không biết xấu hổ, lẽ nào anh không cảm thấy xấu hổ chút nào sao? Hay là đem phụ nữ về nhiều quá nên đã sớm thành thói quen?
Cố Duyên cúi đầu uống hết bát canh bổ, để bát trên bàn rồi bắt đầu ăn bữa sáng.
Ăn sáng xong, Cố Duyên trở lại phòng ngủ lấy túi xách, nhìn chiếc giường rộng lớn kia, giống như lại nhìn thấy cảnh mình ở bên Phong Tùy ngày hôm qua, khuôn mặt của cô lại nóng lên, cô lấy túi xách trên ghế sofa rồi rời khỏi phòng ngủ.
Phong Tùy khăng khăng muốn đưa cô đi, vẫn dùng chiếc xe của cô.
Xe chậm rãi ra khỏi khu biệt thự, Phong Tùy quay đầu, nhìn cô tựa lưng vào ghế im lặng đờ cả người ra. Anh dành một tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang đặt trên đùi của cô, mỉm cười: “Đang nghĩ gì mà say mê như vậy?”
“Không có gì.” Cố Duyên lắc đầu, rút tay về.
Phong Tùy cũng không hỏi tới nữa, tiếp tục lái xe.
Im lặng một hồi, Cố Duyên nói với anh: “Đưa em về nhà họ Phong.”
“Vì sao không phải là trở về nhà họ Ngự?” Phong Tùy cảm thấy kỳ lạ.
“Em trở về lấy ít đồ.” Cố Duyên trả lời qua loa một tiếng, thực tế cô không có đồ gì muốn lấy cả, chỉ là bây giờ cô không muốn trở về nhà họ Ngự mà thôi. Trên người của cô vẫn còn lưu lại mùi của Phong Tùy, sao có thể trở về bên cạnh một người đàn ông khác đây? Điều này sỉ nhục thế nào đối với Ngự Tứ.
Cô cần phải đi về nhà họ Phong, suy nghĩ thật kĩ tất cả những việc xảy ra mấy ngày qua, bao gồm cả mối quan hệ giữa cô và Phong Tùy.
Phong Tùy dĩ nhiên không tin vào lời viện cớ vụng về của cô, nhìn vào mắt cô đầy ý thăm dò, nhưng vẫn không hỏi nhiều.
Phong Tùy đưa cô về đến cổng chính nhà họ Phong, lại lề mề không mở cửa xe, hai tay nắm vô lăng nhìn cổng chính nhà họ Phong, trong lòng không nỡ rời xa cô.
Cố Duyên nhìn anh, hỏi: “Sao vậy? Còn có việc gì sao?”|
“Ừ.”
“Chuyện gì?”
“Không muốn xa em.” Hai tay Phong Tùy rời khỏi vô lăng, ôm lấy cô vào lòng rồi cúi đầu, hôn cô.
Bây giờ cô lại không khống chế được suy nghĩ...
Trong miệng của cô thậm chí vẫn còn lưu lại mùi đặc biệt của anh trước khi lên xe, bây giờ lại hôn tiếp. Cô phiền não muốn đấy anh ra, nhưng lại không ngừng bị mê hoặc.
Thực sự hận bản thân mình, tối qua hận, hôm nay cũng hận, nhưng hết lần này đến lần khác... cô không thể sửa chữa được, không thể giữ vững nguyên tắc nên giữ vững của mình.
“Không muốn!” Cố Duyên bỗng dưng đẩy tay anh ra, tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Anh điên rồi sao?”