Chiếc xe lại bắt đầu khởi động, chở Ngự Tứ chạy về hướng nhà họ Ngự, xuyên qua cửa kính xe, Cố Duyên mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Ngự Tứ, đột nhiên cô cảm thấy hối hận. Ngự Tứ dù sao vẫn là một đứa con nít, không nên nổi cáu với anh, chỉ có điều... Nếu như không nổi giận với anh, anh sẽ ngoan ngoãn buông tay để cho cô đi như thế này sao?
Cô thực sự không còn lòng dạ nào để suy nghĩ xem Ngự Tứ có vui hay không, hiện tại điều khiến cô lo lắng đó là Phong Thanh mất tích, cô bắt đầu vội vã đứng bên đường đón xe, hết chiếc này đến chiếc khác, không chiếc nào còn trống, khó khăn lắm mới đón được một chiếc.
Chiếc xe đi với tốc độ cực nhanh chạy về phía nhà họ Cố, vừa bước vào sân, thứ đầu tiên đập vào mắt Cố Duyên đó chính là chiếc xe Cayenne của Phong Thanh đang lặng lẽ đậu ở phía bên phải. Trên thân xe dính một lớp bụi mỏng, xem ra đã rất lâu rồi không có người sử dụng nó.
Phong Thanh đã hôn mê, giờ lại mất tích, anh ấy không thể lái chiếc Cayenne của anh ấy đi trên đường giống như trước kia được nữa!
Nghĩ tới đây, trái tim Cố Duyên liền quặn thắt đau đớn, vô cùng khó chịu.
Cố Duyên vừa xuống xe, liền thấy ông cụ Cố ở trong nhà đi ra, nhìn thấy cô ông không dằn lòng được lên tiếng trách cứ: “Không phải bảo cháu đừng tới đây rồi sao, tới rồi cũng không giúp được gì cả.”
Cố Duyên chạy lên trước đỡ ông, nhìn ông vội vàng hỏi: “Sao Phong Thanh lại mất tích vậy ạ? Cha mẹ cháu đâu? Bọn họ đang ở đâu? “
Ông cụ Cố thở dài lắc đầu: “Không ai biết Phong Thanh đi đâu, mẹ cháu nghi ngờ Phong Thanh bị cha của các cháu dẫn đi, la hét muốn đi tìm hắn đòi người, giờ chắc là đang đến nhà hắn rồi.”
“Ông đang nói đến Phong Hách sao?”
“Ngoài hắn ra còn có thể là ai nữa?”
Phong Hách, thực sự là ông ấy sao? Nếu quả thực như vậy, Diêu Tố nhất định sẽ liều mạng với ông ấy!
Cố Duyên không nán lại ở nhà họ Cố lâu, trực tiếp đón xe đi tới biệt thự trên núi của Phong Hách.
Cô đã từng đến biệt thự này một lần, lần này đi đường rất thuận lợi, xe vừa dừng trước biệt thự nhà họ Phong, Cố Duyên liền nghe thấy âm thanh ầm ĩ từ bên trong truyền đến. Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Diêu Tố vừa gào vừa kêu: “Tôi không đi, nếu ông không trả lại Phong Thanh cho tôi, tôi sẽ ở lì đây không đi...!”
Cố Duyên cuống quít mở cửa xuống xe, nhìn thấy Diêu Tố đang bị một nhóm bảo vệ đẩy ra ngoài, còn Phong Hách thì đứng ở trong sân, bên cạnh Phong Hách còn có một người phụ nữ nhìn có vẻ nhút nhát rụt rè.
Cố Duyên không còn lòng dạ nào để đi đoán thân phận thực sự của người phụ nữ kia, cô tiến lên kéo tay Diêu Tố, hét to với Diêu Tố để bà bình tĩnh lại, nhưng Diêu Tố lại kích động hất cô ra, tiếp tục gào thét, căn bản không bình tĩnh lại được.
Cố Duyên nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Phong Hách, dường như không chịu đựng nổi nữa, ông ấy đứng trong sân cách cổng ra vào khoảng mười mét, trừng mắt nhìn Diêu Tố lạnh lùng nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, Phong Thanh không ở chỗ của tôi, nếu như bà vẫn còn tiếp tục khóc lóc om sòm ở đây, tôi sẽ gọi người lôi bà ra ngoài, nghe rõ chưa?”
“Ông định lừa ai? Tôi sẽ không bao giờ tin lời ông nói!” Diêu Tố ra sức giãy giụa, lớn tiếng hét: “Ngoài ông ra còn ai vào đây chứ? Còn ai có thể vào bệnh viện dẫn nó đi? Ông sớm đã có ý định đòi lại Phong Thanh, nhưng ông đã từng nghĩ Phong Thanh nó không cần người cha này hay chưa, nó cũng không yêu ông, ông cứ ép buộc nó như vậy thì có ích gì?”
“Diêu Tố!” Phong Hách tiến lên trước mấy bước: “Nếu bà vẫn còn một chút nhận thứ, thì lập tức cút ra ngoài cho tôi, Phong Thanh đến với thế giới này như thế nào tự bà biết rõ, cho dù là tôi dẫn Phong Thanh đi, thì bà cũng không có tư cách trách móc tôi!”
“Thì ra Phong Thanh thực sự bị ông dẫn đi!” Diêu Tố lẩm bẩm nhìn ông ta, nắm tay thật chặt, đánh mạnh lên trên người của ông ta nghẹn ngào gào lên: “Phong Thanh là do tôi sinh ra, do tôi nuôi lớn, Phong Thanh là của tôi...!”
“Tôi nói rồi, tôi không dẫn Phong Thanh đi, hiện giờ việc chúng ta cần phải làm là đi tìm Phong Thanh, chứ không phải ở đây để gây sự!” Phong Hách duỗi tay đẩy bà ngã trên mặt đất.
“Mẹ....” Cố Duyên vội vàng đỡ Diêu Tố không để bà ngã xuống, sốt ruột nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, nhỡ đâu không phải do người ta làm thì sao?”
“Không phải ông ta, vậy thì là ai? Ông ta là người không biết liêm sỉ, chính mình không sinh được con trai nên lúc nào cũng nghĩ cách chiếm lấy con trai của tôi, nếu ông có bản lĩnh thì để cho người phụ nữ kia sinh một đứa đi, để cô ta sinh con cho ông...!”
Diêu Tố vừa gào vừa chỉ ngón tay về phía người phụ nữ nhút nhát đứng sau lưng Phong Hách, khi người phụ nữ kia nhìn thấy ánh mắt giận dữ của bà, bước chân theo bản năng lui về phía sau, vẻ mặt càng thêm sợ hãi.
Còn Phong Hách dường như đã bị khiêu chiến đến giới hạn cuối cùng.
Ông tức giận quát lớn: “Bà câm miệng lại cho tôi!”
Bàn tay ông ta giơ lên tát một phát lên khuôn mặt của Diêu Tố, Cố Duyên bị dọa sợ hãi, vội vàng nhào tới giữ lấy cánh tay ông ấy, buộc Phong Hách phải dừng tất cả động tác lại, ánh mắt của ông di chuyển nhìn chằm chằm Cố Duyên nhiều chuyện.
Khi Cố Duyên chạm phải ánh mắt giận dữ đó, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén sự sợ hãi cầu xin ông ta: “Ông không nên ra tay làm vậy, mẹ tôi cũng chỉ bởi vì không tìm thấy anh Phong Thanh, trong lòng quá sốt ruột nên mới nói ra những lời kích động này, mong ông bỏ qua cho, không tính toán với bà.”
Phong Hách nhìn ánh mắt cầu xin, nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô, trong chớp mắt ông như người bị mất hồn.
Gương mặt này, nhìn có chút gì đó rất quen thuộc!
Không biết đã từng gặp khuôn mặt này ở đâu đó hay chưa? Ông cố gắng nhớ lại, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ nổi, trong cuộc sống này, ông đã từng gặp rất nhiều cô gái trẻ, thỉnh thoảng có 2 người trông mặt mũi giống nhau cũng là chuyện bình thường!
Phong Hách thu ánh mắt về, rụt tay lại, quay lưng về phía hai người: “Tôi không hề muốn ra tay chút nào cả, đặc biệt là đánh phụ nữ, mời hai người rời đi ngay lập tức, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Cố Duyên vội vã kéo Diêu Tố đi ra ngoài: “Mẹ, chúng ta đi về trước đi, về nghĩ cách đã....”
Diêu Tố lập tức ngắt lời cô, nhìn cô chằm chằm, sau đó một tay móc con dao găm đã chuẩn bị từ trước ở trong túi ra, tay kia giữ chặt cổ của cô, lưỡi đao sắc bén đặt trên phần da trắng mịn nơi cần cổ.
Cố Duyên bị dọa sợ đến mức không dám nhúc nhích, thân thể cứng đờ, run giọng nói: “Mẹ...”
Cô biết Diêu Tố hận cô, nhưng cô không ngờ bà có thể kề dao vào cổ cô như vậy, đây là một việc làm vô cùng nguy hiểm!
Diêu Tố quả thực là bị ép, cho nên mới làm như vậy, bà giữ thật chặt cổ của Cố Duyên, lạnh lùng nói về phía bóng lưng của Phong Hách: “Phong Hách, ông quay lại nhìn xem con bé này là ai.”
Phong Hách vốn đang cất bước đi vào nhà, nghe bà nói như vậy, liền tò mò xoay đầu lại. Khi nhìn thấy Diêu Tố kề dao lên cổ của con gái mình, ông đùa cợt cười nói: “Bà lại muốn diễn vở kịch gì nữa đây?”
“Ông không phiền thì cứ nhìn kỹ xem cô gái này rốt cuộc là ai?” Diêu Tố cười nhạt.
Phong Hách chuyển ánh mắt qua khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ của Cố Duyên, quan sát kỹ một lượt, sau đó lại dời ánh mắt nhìn Diêu Tố, hiển nhiên là không tìm được đáp án trên khuôn mặt của Cố Duyên.
Diêu Tố lại bật cười, giọng nói cực kỳ chế giễu: “Ông Phong, xem ra ông đã hoàn toàn quên đi con gái của mình rồi, lẽ nào ông thực sự không nhận ra nó chính là con gái ruột đã mất tích nhiều năm của ông sao?”
Phong Hách và Cố Duyên đều ngơ ngác giật mình, không ai nghĩ tới Diêu Tố sẽ nói bí mật này ra!
Ánh mắt khiếp sợ Phong Hách lại một lần nữa nhìn khuôn mặt của Cố Duyên, tỉ mỉ quan sát cô hết lần này đến lần khác. Trong ánh mắt có sự hoài nghi, có khiếp sợ, có vui mừng, các trạng thái cảm xúc không ngừng thay đổi.
“Đúng vậy, con bé chính là Phong Thanh, ông cũng nhìn kỹ rồi đó, nó chính là Phong Thanh mà ông vất vả tìm kiếm mấy chục năm nay!” Diêu Tố giữ chặt cơ thể Cố Duyên đẩy về phía trước, để Phong Hách nhìn rõ hơn.
Cố Duyên vô cùng sợ hãi, khi chạm phải ánh mắt dò xét của Phong Hách, mũi của cô cảm thấy hơi chua xót, hơi ấm ức, đây chính là cha ruột của cô, nhưng ông lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô. Cô né tránh ánh mắt của ông, không chịu nổi khi tiếp xúc với ánh mắt đó.
“Phong Thanh... Phong Thanh... Phong Thanh của mẹ đã về rồi...” Người phụ nữ vẫn luôn bị dọa sợ đứng co rúm ở trong sân khi nghe thấy cái tên "Phong Thanh", lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó đi nhanh về phía Cố Duyên.
“Đừng qua đây!” Diêu Tố lớn tiếng quát ngăn bà ta lại: “Còn tới gần nữa tôi sẽ đâm chết nó!”
Người phụ nữ không nhận thấy nguy hiểm, bước chân ngày càng tiến gần về phía Cố Duyên, Phong Hách vội vã kéo bà lại, dùng tay ôm bà vào lòng: “Tiêm Hà, đừng tới gần cô ta, rất nguy hiểm....”
“Phong Thanh, tôi muốn gặp Phong Thanh của tôi...” Bà Phong không ngừng giãy giụa muốn thoát ra khỏi khuỷu tay của ông, vừa vẫy tay với Cố Duyên: “Phong Thanh, mẹ rất nhớ con, tại sao lâu như vậy con không về thăm mẹ, con không cần người mẹ này sao...?”
Cố Duyên nhìn biểu cảm vừa vui mừng lại vừa đau lòng trên khuôn mặt của người phụ nữ, trong lòng cô hiểu ra, đây chính là mẹ ruột của cô, một người phụ nữ không xinh đẹp bằng Diêu Tố, vóc người cũng không sánh được với Diêu Tố, nhưng lại là người Phong Hách yêu thương suốt cuộc đời!
Cô nhớ lại lời ông nội đã từng nói, sau khi cô mất tích, không lâu sau thì đầu óc của mẹ ruột cô cũng trở nên bất bình thường, xem ra ông không lừa gạt mình, người phụ nữ trước mắt đúng là đầu óc không được bình thường.
Nhìn người phụ nữ đáng thương này, khóe môi cô run rẩy, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thốt ra nổi một tiếng "Mẹ".
Kể từ khi trải qua sự việc thay đổi thân phận, cô thường xuyên cảm thấy mình là một đứa trẻ đáng thương bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng không ngờ rằng, mẹ ruột của cô chỉ nghe thấy cái tên "Phong Thanh", đã kích động thành như vậy. Xem ra ông nội không lừa cô, cha mẹ cô vô cùng thương yêu cô.
Biến cố xảy ra đã khiến cô thất lạc cha mẹ ruột của mình mười mấy năm, chuyện này nên trách ai được đây? Trách cái người cha nuôi mà cô gọi là cha mười mấy năm nay sao?
“Phong Thanh, không sai, là Phong Thanh của chúng ta....” Phong Hách đưa tay về phía Cố Duyên, chăm chú nhìn cô: “Phong Thanh, mấy năm nay con đi đâu vậy? Sống có tốt không?”
Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao lần đầu tiên nhìn thấy cô ông đã cảm thấy cô rất quen, mặc dù đã mười mấy năm trôi qua, Phong Thanh của ông đã trưởng thành, đã thay đổi rất nhiều. Nhưng nếu nhìn kỹ, cái mũi vẫn như trước, cái miệng cũng không thay đổi. Chỉ có khuôn mặt gầy hơn, nhìn già dặn hơn, dáng người cũng cao hơn mà thôi.
Cố Duyên không biết mình nên nói gì cho phải, trong lòng có quá nhiều lời muốn nói muốn hỏi, cô muốn hỏi ông ấy, mấy năm nay bọn họ vẫn còn nhớ đến cô sao? Nếu như xuất hiện một Phong Thanh khác, bọn họ có còn nhớ tới cô không? Có còn cần cô không?
Diêu Tố lại kề lưỡi dao áp sát gần cổ cô hơn, những tia máu mờ nhạt rỉ ra: “Không được nói!”
Phong Hách bị dọa sợ, vội vã giơ tay lên ngăn bà ta lại: “Đừng làm con bé bị thương, Diêu Tố, bỏ dao xuống...”
Giọng nói của ông đã dịu đi rất nhiều, không còn vẻ lạnh lùng và thờ ơ như trước đó, thậm chí còn xen lẫn cả sự cầu xin. Những tơ máu trên cổ Cố Duyên khiến tâm trạng của ông trở nên sợ hãi.
Cố Duyên cũng rất sợ, nhưng cô cảm thấy thực ra Diêu Tố không đáng sợ như vậy, dù sao cô cũng gọi bà là mẹ 3 năm nay. Bình thường quan hệ không thân thiết lắm, nhưng bà vẫn quan tâm đến cô.
“Nếu ông không trả Phong Thanh lại cho tôi, thì đừng hy vọng tôi sẽ trả con gái ruột lại cho mấy người, tôi sẽ giết nó, để cho ông hối hận cả đời!” Diêu Tố đã sốt ruột đến mức sắp điên rồi, nên mới không quan tâm đến việc bà ta làm như vậy sẽ mang đến hậu quả gì, bà ta một mực chỉ muốn đòi lại Phong Thanh.
“Đừng! Đừng làm Phong Thanh bị thương, đừng...!” Bà Phong thét lên xua xua hai tay, sợ đến mức rơi nước mắt, sau khi nói xong liền khóc lóc năn nỉ Phong Hách: “Anh mau cứu Thanh Nhi đi, nhanh lên đi...!”
Nếu như là ban nãy, Phong Hách sẽ lập tức gọi bảo vệ lôi bà ta ra, nhưng tình hình hiện tại không giống vậy, ông vừa mới gặp lại con gái ruột đã thất lạc nhiều năm cuả mình, sao có thể để nó tiếp tục gặp nguy hiểm chứ?
Ông vỗ vỗ lưng trấn an bà Phong, ánh mắt nhìn Diêu Tố, giọng nói nhẹ nhàng hơn so với ban nãy: “Diêu Tố, tôi đã nói với bà rồi, tôi không dẫn Phong Thanh đi, xin bà tin tưởng tôi, tôi đồng ý với bà sẽ nhanh chóng tìm thấy Phong Thanh, sau đó đưa nó đến bên cạnh bà được không?”
“Tôi không tin! Tôi không tin ông lại tốt như vậy!” Diêu Tố giữ chặt lấy cổ Cố Duyên từng bước lui về phía sau, đến bên cạnh xe, Tô Điền vẫn luôn ngồi trong xe không dám lộ mặt, đẩy cửa xe ra, giúp Diêu Tố đưa Cố Duyên vào trong xe.
Phong Hách cuống quít đuổi theo: “Diêu Tố, bà muốn dẫn con bé đi đâu?”