Phong Tùy mặc một bộ quần áo màu đen đứng trên bậc thang, dáng người rất cuốn hút, phong thái nho nhã, giống như là thần chết bước ra từ trong bóng đêm vậy.
Mười phút sau, video hiện ra cảnh một chiếc xe xa hoa đang từ từ lái vào, chiếc xe càng ngày càng gần, lúc chỉ cách Phong Tùy mười mét nữa thì đột nhiên nó dừng lại. Nhìn ở góc độ này, có thể thấy rõ hành động giơ súng lên rồi nhắm thẳng vào chiếc xe của Phong Tùy.
Ngay sau đó, Phong Tùy biến mất, nhanh đến mức làm người khác không thể nào nhìn rõ được anh đã rời khỏi đó như thế nào.
Tiếp theo, đèn trong nhà bỗng nhiên sáng lên, trong nhà lần lượt có bóng người chạy ra ngoài, vây quanh chiếc xe rồi khóc ầm lên.
Đoạn video bị ngắt quãng tại đây, thời gian dừng lại ở lúc hai giờ sáng, còn sau đó đã xảy ra chuyện gì thì Cố Duyên không hề biết.
Xem hết video, cô yên lặng trong vòng ba phút, thậm chí ngay cả bàn tay không yên phận của Phong Tùy phủ lên ngực mình mà cô cũng không cảm nhận được. Chỉ một đoạn video ngắn mà lại thực sự làm cô sợ đến ngẩn cả người.
Đây là cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong phim thôi, sao nó có thể xảy ra với Phong Tùy chứ. Nếu như không có đoạn video giám sát này, cho dù thế nào cô cũng không tin Phong Tùy đã giết người đó, không tin Phong Tùy lại có mánh khóe tinh vi như thế này.
“Anh có ý gì?” Một lúc lâu sau, Cố Duyên mới quay đầu nhìn anh mà hỏi.
“Gì cơ?”
“Sao anh lại muốn cho em xem cái này?”
“Em đến tìm anh không phải là để tìm hiểu rõ ràng toàn bộ quá trình của sự việc ư, đoạn video này được anh lấy từ bên trong biệt thự của nhà họ Chu, chắc chắn nó là đồ thật, đây là toàn bộ quá trình ám sát đấy.” Phong Tùy cười nhạt, gương mặt anh toát ra vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Tại sao lại giết ông ta? Chẳng nhẽ anh không sợ bị cảnh sát bắt à? Giết người là phải đền mạng, anh có biết rằng bây giờ cảnh sát đang truy lùng tung tích của anh trong toàn thành phố không?” Cố Duyên nhìn chằm chằm anh với vẻ gấp gáp.
Nhìn thấy cô lo lắng như thế, Phong Tùy mỉm cười một cách vui vẻ, đây là dáng vẻ đáng yêu nhất của cô, anh vươn tay ôm chặt lấy cô: “Em yêu, em đang lo lắng cho anh à?”
Cố Duyên trừng mắt với anh: “Anh Phong, xin anh hãy tập trung vào vấn đề chính.”
Đây là tội giết người đấy, tại sao lại không thể nhìn thấy bất cứ sự xấu hổ hay lo lắng vì đã giết người nào trên gương mặt anh? Chẳng lẽ trong mắt anh, giết người cũng chỉ như giết một con gà, không đáng để nhắc đến thôi ư?
Người đàn ông này đúng là quá tàn nhẫn! Cố Duyên nhìn ý cười trong mắt anh, lần đầu tiên cô cảm thấy anh đáng sợ.
“Giết ông ta là vì ông ta đáng chết, đây là lý do, còn về phía cảnh sát, em yên tâm đi, anh chưa bao giờ làm việc gì mà mình không nắm chắc phần thắng, anh chỉ thua mỗi bé yêu trên người em thôi.” Phong Tùy đặt tay xuống chiếc bụng nhỏ của cô.
Cố Duyên không muốn nghe, cô lườm anh: “Anh có ý gì? Sao anh lại thua em chứ?”
“Anh vẫn chưa nghĩ kỹ xem có muốn làm cha không thì em đã chủ động đòi sinh con cho anh rồi, sao lại không phải chứ?”
Câu nói này Cố Duyên lại càng không thích nghe, cô hất bàn tay anh đang để trên bụng mình xuống rồi oán trách: “Anh không muốn làm cha sớm như thế ư? Em mới là người không muốn làm mẹ, nếu như không phải anh thì bây giờ em đã không phải chịu cảnh ngày nào cũng bị người khác âm mưu hãm hại, suốt ngày lo lắng đứa bé sẽ đột nhiên biến mất như thế này chứ? Phải là em đã thua anh mới đúng đấy?”
“Nếu như em muốn hiểu như thế, anh cũng không phản đối nữa, cho dù ai thua ai thì bây giờ chúng ta cũng là cha và mẹ của đứa bé rồi.”
“Vẫn có một câu mà anh nói rất khó nghe, cái gì mà em chủ động sinh con cho anh chứ? Đêm đó, vì em uống say nên mới xem anh là bạn trai em, anh không uống nhiều mà tại sao thấy người lạ đi vào lại không đuổi ra chứ? Trái lại, làm em... “ Cố Duyên không thể nói ra những lời phía sau nữa, cô cảm thấy rất xấu hổ khi mở miệng.
Nghĩ đến đêm hôm đó, cô liền cảm thấy da đầu mình tê dại, thực sự muốn đâm đầu vào tường cho xong.
“Làm em thế nào?” Phong Tùy hỏi, anh đột nhiên đứng dậy rồi đẩy Cố Duyên xuống bàn làm việc, sau đó ép đôi môi nóng bỏng xuống. Không để cô do dự, không để cô từ chối.
Anh luôn ngang ngược như thế, luôn làm người khác trở tay không kịp.
Cố Duyên sợ hãi, cô run rẩy mất mười giây rồi mới phản ứng lại, cô bắt đầu giãy giụa, vừa khua chân múa tay đẩy anh ra, vừa ậm ờ hét lên: “Buông ra... Buông em ra... Anh nghe rõ chưa... “
Những thứ trên mặt bàn đều lần lượt rơi xuống đất, chiếc laptop mà họ vừa xem cũng bị cô hất xuống sàn, cô rất tiếc nhưng Phong Tùy lại không thèm để ý, anh vẫn ghìm cô dưới thân mà hôn tiếp.
Một tay anh ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô, tay còn lạị mơn trớn gò má và cần cổ cô.
Ngoại trừ lần đầu tiên không có ấn tượng gì ra, đây là lần thứ hai cô bị một người đàn ông đối xử như thế này. Ngoài tức giận ra, trong lòng cô cũng xuất hiện sự lạ lẫm và vui thích, cảm giác này rất mới lạ, rất tuyệt vời.
Thậm chí, cô còn quên mất việc bảo vệ bản thân trước mặt người đàn ông mà cô luôn muốn duy trì tôn nghiêm này, cô nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của anh. Người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn này lại còn có mặt dịu dàng như thế này nữa ư!
Lúc trái tim Cố Duyên đang thay đổi mãnh liệt thì bàn tay của Phong Tùy đã trượt vào trong cổ áo cô, chạm vào da thịt cô. Lòng bàn tay của anh ấp áp và mịn màng, mỗi lần bàn tay anh lướt qua, cơ thể cô đều run lên nhè nhẹ.
Rõ ràng biết là tội lỗi nhưng cô lại không khống chế được mà chìm đắm vào đấy.
Những chiếc khuy trên áo khoác của Cố Nguyệt đều từ từ được cởi ra, cảm giác mát lạnh ập vào da thịt làm cô tỉnh táo hơn một chút, cô mở mắt ra nhưng chỉ thấy đôi mắt của Phong Tùy. Ngay sau đó, sự yên tĩnh của Phong Tùy rơi vào đáy mắt cô, ép cô phải nhắm mắt lại để đón nhận sự nóng bỏng của anh, cùng anh rơi vào cơn say của tình yêu.
Lúc Cố Duyên chỉ còn lại mỗi nội y trên người thì cánh cửa của phòng làm việc bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Cố Nguyệt lập tức được thức tỉnh. Cô bỗng dưng mở mắt ra rồi quay đầu lại nhìn cô gái quen thuộc đang đứng bên cửa yên lặng nhìn hai người họ. Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là cô Dao Trụ vừa mới rúc trong lồng ngực Phong Tùy đêm qua.
Cố Duyên có cảm giác như bị bắt gian tại giường. Cô nhanh chóng thoát khỏi cơ thể Phong Tùy rồi lăn xuống bàn làm việc. Sau đó, cô nhặt quần áo dưới đất lên che kín người lại, xấu hổ, lúng túng, cả người lẫn gương mặt đều đỏ bừng lên.
“Dao Trụ.” Phong Tùy cau mày gọi một tiếng.
“Xin lỗi, làm phiền hai người rồi.” Dao Trụ vẫn yên tĩnh như cũ, lúc ra khỏi phòng sách, cô ta khóa luôn cửa lại.
Trong phòng làm việc bỗng nhiên lại chỉ còn Phong Tùy và Cố Duyên, Cố Duyên nhanh chóng mặc lại quần áo. Vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Phòng Tùy lười biếng tựa vào bàn làm việc, không xấu hổ, không nóng giận, dường như đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường với anh.
Thấy anh như vậy, Cố Duyên bỗng nổi nóng, cô giơ tay lên hung hăng nhắm về phía anh. Nhưng lúc vừa vung tay ra, cô bỗng nhiên ngẩn người, sau đó cô nhanh chóng thay đổi phương hướng, nhắm thẳng vào mặt mình.
Chuyện này sao có thể trách anh chứ? Sao lại là lỗi của anh chứ? Rõ ràng là cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ, không hề có một chút khả năng kiềm chế nào. Thậm chí cô còn mặt dày hưởng thụ toàn bộ khoái cảm mà anh mang lại, người đáng bị đánh chính là cô!
Cố Duyên vẫn còn muốn tự tát cho mình thêm một cái nữa thì cổ tay của cô đã bị Phong Tùy giữ lại, anh cau mày tỏ vẻ không vui: “Em điên rồi à?”
“Em điên nên mới làm ra chuyện xấu mặt như thế này, em đáng bị đánh!”
“Có phải chúng ta chưa từng làm chuyện như thế này bao giờ đâu.”
“Em chỉ cho phép bản thân phạm sai lầm một lần thôi!” Cố Duyên gắng sức đẩy anh ra rồi nhanh chóng bước về phía cửa phòng làm việc.
“Cố Duyên!” Phong Tùy gọi một tiếng nhưng Cố Duyên lại không thèm để ý. Vậy là Phong Tùy vội vàng bước về phía trước, bắt lấy tay cô rồi lôi cô lại.
Cố Duyên tức tối, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh còn muốn thế nào nữa? Anh định chơi cho xong trò chơi vừa nãy à?”
Thấy cô tức giận như vậy, Phong Tùy tạm thời không có cách gì khác, anh chỉ âm thầm thở dài một hơi rồi nhìn cô một cách nghiêm túc: “Em có thể đừng quay về nữa không, sau này cứ sống ở đây đi.”
“Ý anh là gì?” Lửa giận của Cố Duyên lại bùng lên.
“Chẳng nhẽ em không muốn ly hôn với Ngự Tứ à? Không muốn rời khỏi nhà họ Ngự à? Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ giúp em giải quyết tất cả.”
Cố Duyên liếc nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, cô cười lạnh: “Tại sao em phải ly hôn với Ngự Tứ? Tại sao em lại phải sống ở đây?”
Sau này cứ sống ở đây ư? Được anh bao nuôi ư? Làm một người trơ trẽn, đê tiện nhất thế giới à?
Không, những người có vóc dáng bình thường, mặt mũi cũng không quá xinh đẹp như cô thì không có tư cách này mới đúng. Dao Trụ rất xinh đẹp, cao sang, hấp dẫn, chỉ cần anh muốn, mấy cô Dao Trụ mà không có chứ?
Còn cô, cô có thể thuận lợi vượt qua được họ hoàn toàn là nhờ đứa bé trong bụng. Thứ mà anh muốn chỉ là đứa bé trong bụng cô mà thôi. Nói thẳng ra, cô chính là một người đẻ thuê cho những gia đình giàu có! Lúc mang thai là hoàng hậu, còn khi sinh xong sẽ bị người ta đá văng đi.
“Chúng ta ở bên nhau đi.” Sau khi do dự một lúc lâu thì anh mới quyết định nói ra câu này.
Chỉ là một câu đơn giản nhưng đây là lần đầu tiên trong đời anh nói như thế với một người phụ nữ. Không phải là lời ngon tiếng ngọt, không phải là thề non hẹn biển, nhưng đây lại là một kiểu cam kết của anh với phụ nữ.
Thậm chí, anh còn chưa suy nghĩ kỹ càng xem mình có thực sự muốn sống cũng cô hay không, mình có thể sống cùng cô được hay không.
Cho dù có ngu ngốc hơn nữa thì cô cũng hiểu được đây là sự bày tỏ và cam kết của anh. Lòng cô rất rối bời, vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ, cô không thể ngờ rằng anh sẽ nói ra câu này. Vì đứa bé, anh cam lòng chịu uất ức như thế ư?
"Chúng ta ở bên nhau đi" chỉ là sống cùng nhau, không phải là hôn nhân, cũng không hề bền lâu.
Cố Duyên bỗng nhiêu cười cay đắng. May mà lúc nghe thấy câu nói này của anh, cô vẫn có thể kiềm chế sự dao động.
Cố Duyên hít sâu một hơi rồi ngước mắt lên. Cô nhìn chằm chằm anh với nụ cười lạnh như cũ sau đó gằn từng chữ một: “Anh Phong, mong anh hãy nhớ kỹ. Đầu tiên, em sẽ không ly hôn với Ngự Tứ, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn. Thứ hai, em không yêu anh, không muốn sống cùng anh, cho dù là vì đứa bé cũng không được. Bởi vì, em không muốn sống cùng một tội phạm giết người không ghê tay đang bị truy nã khắp toàn quốc, để sau này chuốc họa vào thân. Hy vọng sau này, anh sẽ không đề cập đến những ý kiến vô lý thế này nữa.”
Mấy câu nói này đã hoàn toàn đánh gục Phong Tùy.
Đúng thế, lúc này, sao anh có tư cách để đưa ra một ý kiến như thế? Trước khi trả thù xong, anh có tư cách gì để nói đến chuyện hẹn ước nam nữ chứ?
Phong Tùy nhắm mắt tự giễu, sau đó anh cứ trơ mắt nhìn Cố Duyên rời khỏi phòng ngay trước mắt mình chứ không giữ lại nữa.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Cố Duyên bước nhanh như thể muốn biến mất khỏi ngôi nhà này ngay tức khắc.
Từ trên cầu thang đi xuống, băng qua một phòng khách lớn để ra đến nhà chính, sau cánh cổng là một con đường dành cho xe cộ bằng xi măng rất lớn, hai bên đường vô cùng sầm uất. Vừa liếc mắt, Cố Duyên liền nhìn thấy bóng dáng duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng, giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Thấy Dao Trụ nhìn về phía bên này, Cố Duyên hơi dừng bước, ngay sau đó cô đi thẳng về phía cô ta.
Dao Trụ đang nhìn cô, dường có điều gì muốn nói nhưng lại kiêu ngạo nên không xuống nước trước. Vì vậy, cô chọn cách đến gần để cho cô ta cơ hội. Thực ra, cô cũng tò mò muốn biết người phụ nữ cao quý này sẽ nói gì với cô, mắng cô mặt dày, mắng cô đê tiện hay mà mắng cô bất chấp thủ đoạn để dụ dỗ Phong Tùy.
Mắng đi, nếu như có thể mắng cho cô tỉnh ra, mắng cho cô thông suốt thì cô sẽ vô cùng cảm kích!