Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 999




Chương 999

Phạm Nhật Minh thấy cô tức giận thật, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, anh cũng không quan tâm đến sự vật lộn của cô, cứ thế ôm chặt lấy cô, nhìn cô, giọng điệu bất lực đầy cưng chiều: “Em nghe ý nghĩa lời anh nói giống như đang bảo vệ cô ta à? Hà Thanh đối với anh mà nói, không có khác biệt gì so với những người khác.”

Anh nói với dáng vẻ rất chân thành, Nguyễn Khánh Linh không phải người vô lí, nghe thấy Phạm Nhật Minh nói như vậy, chút bực bội trong lòng tự nhiên biến mất.

“Giấm chua!”

Phạm Nhật Minh đột nhiên bật cười.

“Em không phải.” Nguyễn Khánh Linh không nghĩ ngợi, ở trong lòng anh mà phủ nhận nó.

“Thế là ai vừa nãy toàn nói những lời ghen tuông?”

“…Em không biết anh nói ai…!” Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng nói xong câu rồi vùng ra khỏi lòng anh chạy đi tắm.

Phạm Nhật Minh nhìn cô lặn mất như con cá trạch thì không khỏi bật cười, nhưng anh không đuổi theo. Dù sao, đêm vẫn còn dài…

Ngày hôm sau, Phạm Nhật Minh và ông cụ Phạm ra ngoài, hình như đưa anh về tổng công ty, để làm gì thì Nguyễn Khánh Linh không rõ. Chỉ là sáng sớm dậy đã không thấy Phạm Nhật Minh đâu.

Nguyễn Khánh Linh tắm xong đi xuống lầu, cũng không nhìn thấy Phạm Hoàng Anh và Phạm Thành, hình như không ai ở nhà.

Đúng lúc cô đang nhìn ngó xung quanh thì đột nhiên Hà Thanh đi từ phía khác của phòng khách tới, mắt cô ta hình như hơi sưng, có lẽ đêm qua đã khóc.

Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy, trong lòng vẫn còn những cảm xúc khác thường.

Tuy cô ta đã từng là tình địch của mình, cũng đã từng hại mình nhưng bây giờ cũng rất thê thảm, tối qua nhìn thái độ của bà Phạm và Phạm Hoàng Anh đối với cô ta cũng biết được địa vị của Hà Thanh ở nhà họ Phạm không cao, có lẽ là sống một cách nhẫn nhịn.

Nhưng thực sự thì cô ta rất ưu tú, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, Nguyễn Khánh Linh cũng có chút cảm khái, chủ động chào hỏi một tiếng: “Chào buổi sáng.”

Hà Thanh coi như không nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh.

Cô ta che mắt mình lại, không muốn cô nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Nhưng Nguyễn Khánh Linh đã nhìn thấy rồi, thậm chí từ ánh mắt của cô ta có thể nhìn thấy vài phần đồng cảm và thương xót.

Hà Thanh trọng thể diện, hơn nữa còn để Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy sự thảm hại, lúc này mặt cô ta như lửa đốt, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Về lí do tại sao tức giận, cơ bản là vì khoảng cách giữa cô ta và Nguyễn Khánh Linh quá lớn, đứng cùng với cô Hà Thanh cảm thấy giống như hạt bụi trên mặt đất, nhỏ bé đến mức không thể nhỏ bé hơn được.

Nhưng Nguyễn Khánh Linh vì có sự cưng chiều của Phạm Nhật Minh nên mới được coi trọng, tất cả những điều này là do sự tồn tại của Phạm Nhật Minh. Nếu không thì một thê thiếp như cô dựa vào đâu mà so sánh với mình?

Trong lòng Hà Thanh khó chịu, đố kị đến muốn chết đi được.

Nhưng bây giờ cô ta không thể bộc lộ ra ngoài, nếu không cô ta sẽ thua trắng tay, càng là lúc này thì cô ta càng phải tỏ ra vui vẻ, không để cho cô đồng cảm với mình!

Thế là Hà Thanh lấy lại tâm trạng, điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt. Cô ta mỉm cười đi về phía Nguyễn Khánh Linh trong điệu bộ của nữ chủ, hỏi: “Khánh Linh, ăn sáng chưa?”