Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 986




Chương 986

Nhìn ánh mắt không có ý tốt của người đàn ông đảo quanh trên người mình, Lâm Đỗ Nhã có chút nóng nảy, cô ấy sợ cảm xúc của mình sẽ tuôn trào trong nháy mắt mất,cô ấy nói: “Anh không cần phải lo lắng! Nhà chúng tôi cản bản là không thiếu chút tiền này, chỉ cần anh thả tôi đi, thì tôi sẽ bỏ qua tất cả những chuyện ngày hôm nay!”

Nhưng mà người đàn ông này lại làm lơ không thèm nghe, vẫn tiếp tục đi tới gần cô ấy.

Đám đàn em kia của anh ta, đương nhiên là cùng nhau hành động theo sau chân anh ta, dần dần, bọn họ đã dồn ép Lâm Đỗ Nhã đến một góc nhỏ.

Bởi vì vội vàng lùi lại, nên Lâm Đỗ Nhã không có nhìn phía sau lưng, bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào trên vách tường ở sau lưng, cô ấy đau tới mức nhíu mày lại.

Lúc này, người đàn ông kia lại càng nở nụ cười lớn hơn, anh ta còn quay đầu lại nhìn đám đàn em của mình một chút, xoa cái đầu trọc của mình, giọng nói của anh ta có chút buồn rầu: “Nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc là tao phải làm cái gì đây, cũng phải có một chút đảm bảo chứ?”

Anh ta vừa nói như thế, đám đàn em kia của anh ta lập tức hiểu người đàn ông này có ý gì.

Vì vậy bọn họ rối rít cười lên, đùa giỡn nói: “Đại ca, không bằng anh trực tiếp dẫn cô gái này theo đi? Đến lúc đó cô ta chúng quy lại cô ta cũng không thể tìm đến cảnh sát để nói chuyện được có đúng không?”

“Đúng vậy! Em nghe nói, mấy gia đình giàu có giống như nhà cô ta, coi trọng nhất chính là mấy cái danh tiếng như này.”

Tên đàn em mở miệng nói, truyền rõ ràng vào trong tai của Lâm Đỗ Nhã.

Cô ấy dường như là có thể nghe thấy âm thanh kinh hoàng truyền đến từ trái tim của mình, như là có thể nhảy ra trong nháy mắt vậy, ngoại trừ điều đó ra, còn có sự sợ hãi vô tận dâng lên trong tim cô ấy.

Đương nhiên là còn có cả tức giận nữa.

Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng giống như bây giờ vậy.

Lâm Đỗ Nhã biết, lần này, coi như là mình đã chọc phải một kẻ không có nói đạo lý rồi.

Căn bản là không thể giảng đạo lý với bọn họ được, cô ấy cũng không còn ôm hi vọng nữa, trực tiếp kéo căng cổ họng lên hét to: “Cứu mạng! Cứu mạng tôi với!”

Hiển nhiên là đám người kia cũng không có ngờ rằng cô ấy lại có thể đột nhiên hét lên như vậy.

Bọn họ luống cuống tay chân muốn tiến lên bịt miệng cô lại, đột nhiên, cô ấy nhớ ra là trước kia Trung Huy đã từng dạy cho mình một vài chiêu để đối phó với bọn lưu manh.

Cô ấy đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, bởi vì dáng người của cô rất nhỏ, nên có thể nhanh chóng chui ra khỏi đám người có vóc dáng cao lớn kia.

Mà một đám đàn ông vốn là nhìn thấy cô ấy hét lên, trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn đi lên dồn ngăn cô ấy lại, ai ngờ là cả bọn lại đâm sầm vào nhau, đúng lúc cho Lâm Đỗ Nhã có thể có cơ hội chạy trốn.

Cô ấy vừa mới vòng vây của đám người kia, lập tức vung chân lên dùng sức chạy như điên.

Bởi vì Lâm Đỗ Nhã biết, chỉ cần mình chậm lại một cái, là đám ma quỷ ở phía sau cô ấy sẽ có thể lập tức đuổi kịp.

Nhưng mà âm thanh mắng chửi của đám đàn ông ở phía sau lưng càng ngày càng gần.

Lâm Đỗ Nhã cảm giác chân của mình nặng như đổ chì, mỗi bước chạy đều khiến trái tim của cô ấy thấy vô cùng đau.

Bởi vì sợ hãi và lo lắng, nên trên gương mặt của người con gái tất cả đều là nước mắt, cô ấy thấy mệt quá, thật là muốn dừng lại, thật là muốn khóc…

Tại sao Trung Huy lại không nhận điện thoại của mình?