Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 951




Chương 951

Thấy anh ta ho khan, Lăng Huyền vô thức hỏi: “Anh cũng bị ốm à?”

Trần Hữu Nghị không để ý chuyện mình bị bẩn, nhưng lại rất để ý tới sự quan tâm của cô ấy, lúc anh ta sắp ra khỏi phòng vừa nãy, và cả bây giờ cô ấy đều quan tâm mình.

Thế là, anh ta bèn nở nụ cười và hỏi dò: “Chúng ta làm lành rồi à?”

Lăng Huyền nghe thấy anh ta nói thế thì khẽ giật mình, sau đó vội phủ nhận: “Anh mơ đẹp nhỉ.”

Cô ấy dời ánh mắt về phía cái chăn.

Mặc dù đã đoán được là cô ấy sẽ trả lời như thế, nhưng khi nghe thấy cô ấy nói vậy, trong lòng Trần Hữu Nghị cũng có chút mất mát, nhưng anh ta không thể hiện ra ngoài mà chỉ cười nói: “Lăng Huyền, em đúng là nhẫn tâm.”

“…”

Lăng Huyền không nói gì.

Trần Hữu Nghị cũng không nói thêm gì, một lát sau, anh ta không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc là tại sao em lại muốn chia tay với anh? Không thể cho anh một lý do được à?”

Trần Hữu Nghị vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Thật ra những lời này đã sắp nhảy ra khỏi miệng của Lăng Huyền, cô ấy rất muốn hỏi, thế nhưng lại không thốt nên lời, còn về nguyên nhân, có lẽ cô ấy cũng không thể nói ra được.

Cuối cùng, cô ấy vẫn không hỏi mà chỉ nhìn anh ta rồi nói: “Tôi chán rồi có được không? Không thích thì là không thích thôi, làm gì có lý do với chả không lý do.”

“…. Cái cô này…”

Rất hiếm khi Trần Hữu Nghị bị những lời nói giống như của một người phụ nữ cặn bã làm cứng họng.

Một lát sau, hình như anh ta nghĩ tới chuyện gì đó, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười muốn ăn đòn, hỏi: “Được, cứ coi như là em không thích anh đi, thế lại sao cái hôm ở trong miếu, em lại ôm chặt anh không chịu buông tay vậy?”

“… Anh đang nói cái gì vậy?”

Trái tim Lăng Huyền đập mạnh một cái, cũng nhớ lại chuyện xảy ra trong miếu tối hôm đó.

Nhưng lúc đó đầu óc cô ấy không được tỉnh táo, bây giờ không thể nhớ ra được gì, giờ lại nghe thấy Trần Hữu Nghị nói thế, chắc lúc đó cô đã không làm chuyện không nên làm, nói lời không nên nói đâu nhỉ?

Trần Hữu Nghị nhíu mày, vẻ mặt vừa giống như bị vứt bỏ, vừa giống như bị phụ lòng, tủi thân nói: “Lăng Huyền, không ngờ em lại là loại người như vậy, chơi người khác xong còn không chịu trách nhiệm.”

“Chơi… Chơi người khác?”

Lăng Huyền run rẩy lặp lại từ này.

Buổi tối hôm đó cô ấy “chơi” Trần Hữu Nghị sao? Sao cô chẳng nhớ chút nào về chuyện này?

Nhưng nhìn vẻ mặt anh ta, cô ấy cảm thấy hình như đúng là đã xảy ra chuyện như thế, cô ấy cảm thấy nghi ngờ, thế là tức giận nói: “Anh đừng có nói lung tung, lúc đó tôi không tỉnh táo, sao có thể…”

“Anh biết ngay là em sẽ nói thế mà, haiz, thôi được, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, nếu em không muốn thừa nhận thì anh cũng đành chịu thôi.”

Trần Hữu Nghị giả vờ ra vẻ tủi thân và kết thúc chuyện này.