Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 949




Chương 949

Dường như là từ sau khi cái vị trước kia qua đời, anh ta cũng chưa từng nhìn thấy cậu chủ để ý đến một người phụ nữ nào như vậy, vị lần này, vẫn còn là lần đầu tiên.

“Cả người em ấy nóng rần cả lên, anh mau nhìn xem em ấy một chút.”

Trần Hữu Nghị ôm Lăng Huyền đặt lên trên giường, lại bật hệ thống sưởi lên, sau đó tự mình đắp kín chăn cho cô ấy, cũng không có để ý đến lúc này trên người cô ấy đều là bùn đất.

“Được.”

Bác sĩ nói.

“Cậu chủ, ngài đi tắm nhanh lên đi, tôi ở lại đây chăm sóc cho cô ấy là được rồi, nếu không thì ngài cũng sẽ bị đổ bệnh đó.”

“Tôi không có sao, anh mau khám cho em ấy đi.”

Trần Hữu Nghị có chút không kiên nhẫn.

“Vâng.”

Bác sĩ không thể lay chuyển được anh ta, không thể làm gì khác hơn là xem bệnh cho người phụ nữ nằm ở trên giường, nhưng mà, lúc anh ta nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia, đã kinh ngạc đến mức suýt nữa không có cầm chắc được nhiệt kế trong tay.

“Người này… Người này không phải là…”

“Anh nói nhảm nhiều vậy hả?”

Lời nói lúc này của Trần Hữu Nghị, đã mang theo sự không vừa lòng hết sức rõ ràng.

“Tôi lập tức khám bệnh ngay đây.”

Lúc này bác sĩ cũng không có tiếp tục kinh ngạc nữa, đè xuống nghi ngờ ở trong lòng, anh ta vội vàng khám bệnh cho Lăng Huyền.

Sau một lát, bác sĩ nói: “Cậu chủ, người này… Cô ấy đây là bị phát sốt dẫn đến tình trạng hôn mê tạm thời, tôi sẽ kê cho cô ấy một ít thuốc, và truyền nước biển cho cô ấy nữa, nghỉ ngơi cẩn thận một chút là sẽ không có vấn đề gì lớn nữa.”

“Được, anh đi đi.”

Trần Hữu Nghị nói.

Tầm mắt của anh ta vẫn giữ nguyên ở trên người của người phụ nữ không di chuyển chút nào.

Bác sĩ nhìn Trần Hữu Nghị một chút, lại nhìn người phụ nữ nằm ở trên giường một chút, giống như là có lời gì đó muốn nói, nhưng mà cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn nuốt lời muốn nói lại vào trong bụng mình, sau khi chai nước biển dùng để truyền cho Lăng Huyền lên xong, thì lập tức đi ra ngoài.

Chẳng qua là sau khi bác sĩ đi ra ngoài, vẫn luôn thấy do dự, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ cũng rất kỳ quái.

Vì vậy, anh ta lập tức lấy điện thoại ra.

“Bà chủ, cậu chủ có dẫn một người phụ nữ về biệt viện ở chỗ này của cậu ấy, dáng vẻ… Nhìn trông rất giống với cái vị lúc trước kia.”

Mặc dù bác sĩ không có nói hẳn ra tên của người phụ nữ đó, như mà bà Triệu nghe một cái là biết.

Sắc mặt của bà ta trở nên âm trầm, đương nhiên là biết người phụ nữ mà bác sĩ nói là ai.

“Được, tôi biết rồi.”

Bà Triệu cúp điện thoại, vẻ mặt vô cùng âm u, trong miệng đọc cái tên Lăng Huyền, trên khuôn mặt trần ngập vẻ lạnh lùng.