Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 944




Chương 944

Chung quy thì anh trai ghi ta vẫn còn nhỏ tuổi, lá gan cũng nhỏ, thêm vào đó khí thế của Trần Hữu Nghị quá lớn, đời này anh ta chưa từng nhìn thấy ai hung ác như thế, ăn nói giống hệt mấy đám lưu manh vậy, hết lần này tới lần khác đâm thẳng vào tim gan, khiến anh ta vô cùng sợ hãi.

anh ta vội vàng gật đầu liên tục, đang định nói gì đó thì bị người đàn ông nọ chặn ngang: “Hiểu rồi mà sao chưa cút đi?”

“Vâng vâng vâng, tôi đi ngay đây.”

anh trai ghita lập tức rời đi, anh ta thậm chí còn không dám nhìn Lăng Huyền thêm một cái nào.

Nếu anh ta mà biết cô ấy nguy hiểm đến thế thì anh ta sẽ không tiếp xúc với cô ấy thường xuyên như vậy…

Sau khi anh trai ghita rời đi, Trần Hữu Nghị trầm mặt giơ tay lên, dùng sức lau miệng của cô, giống như là muốn lau sạch dấu vết của người khác vậy.

Lăng Huyền bị đau bèn đẩy tay anh ta ra.

Ánh mắt Trần Hữu Nghị càng trở nên tối sầm.

Anh ta kéo tay cô, quay người đi ra ngoài.

“Anh thả tôi ra!”

Lăng Huyền dùng sức tránh thoát, không muốn đi cùng anh ta.

Đột nhiên Trần Hữu Nghị quay đầu, nhìn thấy hành động của cô ấy như thế thì sắc mặt trở nên âm u.

Người đàn ông mở miệng: “Lăng Huyền, em đừng chọc tôi phải nổi giận.”

Trong lúc nhất thời, Lăng Huyền lại bị lời này của anh ta làm cho chấn động, thật sự không dám mở miệng nữa.

Nhưng không đầy một lát, đợi sau khi cô ấy lấy lại tinh thần, cô ấy lại cảm thấy vừa rồi mình quá không có tiền đồ, vậy mà lại bị anh ta dọa sợ như vậy.

Lăng Huyền tiếp tục suy nghĩ rút tay của mình về, cô ấy nổi giận đùng đùng nói:

“Trần Hữu Nghị, đừng có đối xử với tôi giống như những người khác, tôi nói cho anh biết! Nếu mà tôi sợ dù chỉ một chút, tôi liền theo họ của anh! Anh mau thả tôi ra!”

Trần Hữu Nghị im lặng không nói lời nào, nhưng vẫn lôi kéo tay của cô ấy tiếp tục đi ra ngoài.

“Trần Hữu Nghị! Anh làm như vậy sẽ bị coi là bắt cóc đó! Anh có tin tôi thật sự tố cáo anh hay không!”

“Đồ khốn kiếp! Anh muốn dẫn tôi đi đâu hả? Mau thả tôi ra!”

Lăng Huyền một mực giãy dụa mắng chửi anh ta, thế nhưng mặc kệ cho cô mắng chửi như thế nào, người đàn ông ở phía trước vẫn giống như không nghe thấy, đối với cô ấy mắt điếc tai ngơ.

Cô ấy bị người đàn ông cường ngạnh nhét vào trong xe.

Rất nhanh Trần Hữu Nghị đã lên xe, khởi động xe rời khỏi sơn trang.

“Anh thả tôi xuống mau!”

Lăng Huyền không biết anh ta muốn dẫn mình đến nơi nào, nhưng đối với hành vi độc đoán không nói lý như vậy, cô ấy tỏ vẻ rất bất mãn.

Nhưng Trần Hữu Nghị đối với cô ấy vẫn hoàn toàn làm ngơ giống như cũ.

Điều này khiến Lăng Huyền vô cùng giận dữ, cô ấy tháo dây an toàn của mình, tay nắm lấy cửa xe, uy hiếp nói: “Nếu anh không dừng xe, tôi sẽ nhảy xuống cho mà xem.”

Bởi vì phẫn nộ cho nên tốc độ lái xe của Trần Hữu Nghị rất nhanh, nếu như bây giờ cô ấy nhảy xuống xe, ít nhất cũng bị tàn tật.

Nhưng hiện tại Lăng Huyền không quản được nhiều như vậy.

Chỉ cần nghĩ đến sở dĩ người đàn ông này đối với mình theo đuổi không bỏ, không phải là bởi vì thích cô ấy, mà là bởi vì một người phụ nữ khác, trong trong lòng cô ấy lại tức giận đến bùng cháy.