Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 930




Chương 930

Hơn nữa, Nguyễn Khánh Linh nhìn vẻ mặt của Phạm Nhật Minh, khẳng định là anh thấy Gavin.

Nếu là trước đây, mặc kệ có hay không việc như vậy, cô nhất định sẽ giải thích một chút, nhưng mà hôm nay, vừa nhìn thấy anh ấy, cô lại nghĩ tới buổi chiều hôm nay, việc người đàn ông này cho cô leo cây.

Trong nháy mắt, ngực Nguyễn Khánh Linh lại bắt đầu buồn phiền, cố ý nghiêng đầu…, làm bộ như không thấy dáng vẻ của anh, tiếp tục đi ra ngoài.

Phạm Nhật Minh gặp người phụ nữ thế mà không chú ý đến anh quay đầu đi mất, sắc mặt anh tối sầm xuống, đạp chân ga đuổi theo, quay tay lái, trực tiếp lấy xe chắn trước mặt cô.

Đường Nguyễn Khánh Linh đang đi thì bị cản trở, nhưng mà cô cũng không nhìn Phạm Nhật Minh, định vòng qua xe, đi thẳng.

Nhưng người đàn ông này hành động còn nhanh hơn cô, Phạm Nhật Minh từ trên xe bước xuống, kéo cổ tay của người phụ nữ, hơi dùng sức.

“Không nhìn thấy anh?”

Phạm Nhật Minh nhăn lông mày hỏi, giọng nghiêm túc.

Nguyễn Khánh Linh nhìn thái độ này của anh, căn bản là thái độ không nghĩ đến việc xin lỗi cho tốt, vì vậy, cô sẽ không thay đổi, lạnh lùng liếc nhìn anh, nói: “Em nào dám, anh là ân nhân lớn, em không quấy rầy anh còn không tốt sao?”

“Nguyễn Khánh Linh!”

Phạm Nhật Minh bị lời nói kỳ quái của cô chọc giận, nghĩ đến buổi chiều đúng là vì chuyện của công ty, làm cho người phụ nữ này leo cây, cô tức giận là đúng.

Nhưng lúc này anh lại im lặng, câu xin lỗi kia, cũng không biết nói sao.

Hai người mặt đối mặc một lát, Nguyễn Khánh Linh thấy Phạm Nhật Minh không có ý xin lỗi, cô lại khẽ hừ một tiếng, muốn rút tay về rời khỏi.

Buổi chiều công ty Phạm Nhật Minh có chuyện, để cô leo cây, thật ra cô chỉ cần Phạm Nhật Minh nói ra câu xin lỗi. liền có thể hết giận, nhưng mà người đàn ông này, nhìn phản ứng hiện tại của anh, hình như là ban đầu không có ý tưởng đó!

Thật là quá đáng!

“Anh buông em ra!”

Nguyễn Khánh Linh rút tay về không được, chỉ đành phải nói với Phạm Nhật Minh.

Nhưng người đàn ông càng không muốn buông tay, thậm chí, anh lo rằng Nguyễn Khánh Linh sẽ rời đi, không tự chủ nắm chặt bàn tay, Nguyễn Khánh Linh bị đau, không nhịn được khẽ kêu một tiếng.

Thấy trên mặt cô hiện vẻ đau đớn, Phạm Nhật Minh lập tức hoàn hồn, anh vội buông tay người phụ nữ ra, vội vàng cúi đầu xem cổ tay cô.

Người phụ nữ da thịt non nớt, tùy tiện bóp một cái trên tay liền sưng đỏ lên, Phạm Nhật Minh thấy vậy lại thêm ảo não đau lòng.

Thừa dịp Phạm Nhật Minh đang nhìn cổ tay mình, Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng thu tay về, lại rời đi.

Phạm Nhật Minh lúc này cũng tỉnh táo lại, anh cũng không lo có người tới cổng trường, trực tiếp ôm lấy người phụ nữ, sau đó sãi bước đi tới xe của mình ở bên cạnh, mở cửa nhét cô vào, anh cũng nhanh chóng bước lên xe.

Sau khi ở trên xe, Nguyễn Khánh Linh cũng không phải cố ý muốn đi, cho nên cô cũng không có trốn nữa.

Chẳng qua là ngồi vị trí bên cạnh tài xế, buồn bực không nói ra.

Đến khi Phạm Nhật Minh lên xe, sau khi ngồi ở vị trí bên cạnh cô, đôi mắt đen láy luôn rơi trên người cô.

Nguyễn Khánh Linh bị nhìn đến phiền, dứt khoát nghiêng đầu trực tiếp nói với anh, giọng nói mang theo giận dỗi: “Anh nhìn em như thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”