Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 918




Chương 918

Phòng khách bỗng nhiên sáng sủa khiến cho ánh mắt Nguyễn Khánh Linh có hơi không kịp thích ứng, cô nheo mắt lại, sau đó mở mắt ra nhìn thấy người đàn ông Anh trước mặt, trong lòng không nhịn được sửng sốt.

Trong một khoảnh khắc, cô dường như bị hù dọa.

Mặc dù biết rằng người Châu Âu phổ biến là người da trắng, nhưng người đàn ông trước mặt này, màu da của anh ta không thể chỉ dùng một chữ trắng để miêu tả, còn là loại vô cùng ốm yếu, xanh xao.

Hơn nữa, màu môi của ông ta có hơi đỏ, đôi mắt màu xanh lam, dưới ánh sáng dường như trở nên hơi trong suốt, giống như một đôi thủy tinh chứ không phải mắt của con người.

Nhìn thoáng qua đây giống như một ma cà rồng bước ra từ lâu đài cổ kính, có hơi dọa người.

Người quản gia đi ra từ phía sau người đàn ông, trên tay đẩy một thứ tương tự như một chiếc xe thức ăn, chỉ là phía trên bị phủ một tấm vải màu đen, không thể nhìn thấy bên trong là gì.

Đúng lúc này, người đàn ông người Anh trực tiếp xoay người mở tấm vải đen ra, đồ trong xe thức ăn đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Đó là một ít tiền chip và hai bộ bài tú-lơ-khơ.

Đám người Phạm Nhật Minh khó hiểu nhìn ông ta.

Người đàn ông người Anh nói: “Chúng ta đổi lại cách chơi, Stud Poker, một ván quyết định thắng thua. Nếu các anh thắng, tôi sẽ để các anh rời đi, đồng thời cho các anh một trăm triệu euro. Thua, người phụ nữ đứng sau lưng anh sẽ ở lại đây, các anh vẫn có thể rời đi.”

Nguyễn Khánh Linh nghe ông ta nói xong tiền đặt cược liền vô cùng bối rối.

Cô vốn tưởng rằng chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng ai biết được, ông chủ trang viên này vừa mở miệng liền muốn cô lưu lại đây? Hơn nữa cô và ông chủ trang viên không  hề quen biết nhau, ông ta kêu cô ở lại đây có lợi ích gì?

Phạm Nhật Minh nghe tiền cược của ông ta, sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ là ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng, anh ngoắc ngoắc khóe miệng, trên người tản ra hơi thở lạnh lùng cao ngạo, chậm rãi nói: “Tiền đặt cược của anh hơi nhỏ, không bằng thế này, nếu tôi thua, toàn bộ bốn người chúng ta sẽ lưu lại nơi này, mặc anh xử trí.”

“Nhưng nếu ông thua, ông không chỉ phải để cho chúng tôi rời đi, trang viên này, cộng thêm sáu mươi phần trăm tài sản của ông đều sẽ thuộc về tôi.”

“Anh chắc chắn?”

Lời này vừa dứt, vẻ mặt của người đàn ông người Anh không hề cứng lại, ông ta nheo mắt hỏi lại như để chắc chắn.

Phạm Nhật Minh không hề do dự, ngay cả chân mày cũng không nhíu gật đầu.

“Ha ha ha!”

Đột nhiên, người đàn ông người Anh đó bật cười lớn, nhưng ngay sau đó nụ cười của ông ta lập tức dừng lại, như thể chưa từng xuất hiện trước đó, ánh mắt của ông ta càng lúc càng lạnh lùng.

Ông ta nén giọng đồng ý: “Được, cứ làm theo lời anh nói.”

Tuy là đặt cược nhưng vì tiền đặt cược vô cùng lớn nên cần bổ sung một số giấy tờ.

Có thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần và chuyển nhượng bất động sản trang viên.

Khi người đàn ông người Anh bảo quản gia chuẩn bị chuyện này, Nguyễn Khánh Linh nhân cơ hội kéo Phạm Nhật Minh sang một bên, cô nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Anh chắc chứ? Sao anh lại đánh bạc nhiều như thế?”

Phạm Nhật Minh không nói gì.