Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 917




Chương 917

Cho đến khi người đó bước vào, mấy người mới có thể nhìn rõ bộ dạng của anh ta.

Anh ta mang vẻ ngoài điển hình của người Anh, khí chất cũng rất cao quý, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm hơn người nước ngoài bình thường, ngũ quan lập thể anh tuấn.

Nhưng, không hiểu sao khi Nguyễn Khánh Linh nhìn anh ta lại luôn cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này giống với cảm giác mà cung điện này mang lại cho cô, đều tối tăm u sầu…

Cô nhịn không được nhích lại gần trong ngực Phạm Nhật Minh.

Động tác của cô rơi vào tầm mắt của người đàn ông Anh, ánh mắt anh ta khẽ lóe lên, mím môi không nói chuyện

Có lẽ là vì ánh mắt của người đàn ông người Anh rơi vào trên người Nguyễn Khánh Linh khiến Phạm Nhật Minh có hơi khó chịu, anh theo bản năng kéo người phụ nữ ra phía sau mình, chặn lại tầm mắt của người đàn ông đó.

Phạm Nhật Minh hờ hững giương mắt lên, trong không khí va chạm vào ánh mắt của nam nhân, một bên lạnh lùng, một bên nguy hiểm.

Lúc này Lê Tuấn mới chú ý đến tình hình giương cung rút kiếm giữa hai người, anh vội vàng mở miệng, chuẩn bị giảng hòa, dù sao Tống Ngọc lúc này vẫn đang nằm trong tay người đàn ông đó, không thể trực tiếp xé rách mặt với anh ta.

Lê Tuấn nó: “Chúng tôi đã hoàn thành yêu cầu của anh, bây giờ có thể để chúng tôi đi được không?”

Người đàn ông người Anh liếc nhìn Lê Tuấn, sau đó chuyển ánh mắt về phía Phạm Nhật Minh, một lúc sau, anh ta chậm rãi nói: “Không thể.”

“Vì sao không được?”

Sắc mặt của Lê Tuấn ngay lập tức thay đổi, trong giọng nói ẩn chứa tức giận.

Người đàn ông Anh làm như không thấy lửa giận của anh, sắc mặt hơi âm u, giọng nói vẫn bình tĩnh như sóng yên biển lặng: “Quý cô phía sau vị này, cô ấy đã giúp đỡ các anh rất nhiều đúng không?”

Phạm Nhật Minh lúc này mới lạnh lùng lên tiếng: “Đúng, thì sao?”

“Điều kiện tôi đưa ra lúc đó là chỉ có hai người các anh tham gia trò chơi, nếu quý cô kia cũng tham gia, vậy thì các anh đã phá hư quy tắc của trò chơi.”

“Anh đây là đang già mồm át lẽ phải!”

Lê Tuấn đột nhiên lo lắng, nghĩ Tống Ngọc vẫn còn ở trong tay người đàn ông này, nếu người đàn ông này có tính cách xảo quyệt như vậy, cô ấy chẳng phải sẽ bị anh ta giam cầm suốt đời sao?

Bọn họ ngược lại không sao, ở cùng nhau một chỗ nên sẽ không sợ hãi như thế, nhưng Ngọc, cô ấy chỉ có một thân một mình, thời gian bị nhốt còn dài hơn bọn họ rất nhiều, không biết sẽ sợ hãi thành dáng vẻ gì…

Lê Tuấn càng nghĩ đến đó càng tức giận, thậm chí còn muốn xông lên, may mà Phạm Nhật Minh đã nhanh mắt tóm lấy anh.

Anh liếc nhìn Lê Tuấn một cái, có ý trấn an.

Ngay sau đó, Phạm Nhật Minh hỏi ngược lại: “Vậy thì anh muốn gì?”

Nếu người đàn ông Anh này trực tiếp xuất hiện trước mặt họ, nhất định anh ta phải có mục đích nào đó, vì vậy tốt hơn hết hãy lắng nghe điều kiện của anh ta trước.

Lúc này, người đàn ông người Anh không trực tiếp trả lời, ông ta ho khan một tiếng, ngay sau đó đèn trong toàn bộ căn phòng bật sáng, hoàn toàn khác với căn phòng mờ tối chỉ được thắp sáng bởi ánh nến trước đó.