Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 905




Chương 905

Nhưng mà, khi cô vừa đi tới phòng khách, đột nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng “lạch cạch”, tim của Nguyễn Khánh Linh cũng theo đó mà đập “thình thịch” lên hai lần.

Đó hình như là tiếng khóa cửa lại.

Thế là, cô gần như là đang chạy chậm, đến cánh cửa lớn của cung điện, xoay tay nắm cửa.

Quả nhiên, nó đã bị khóa rồi, cô căn bản là không thể mở được.

“Ai?”

Sự việc đã đến nước này, Nguyễn Khánh Linh có chút khó chịu rồi, nhưng mà trong lòng lại càng sợ hãi hơn, nhưng cô biết vào lúc này mình không thể biểu hiện ra, nếu không sẽ khiến người đứng phía sau càng thêm kiêu ngạo.

Cô lớn tiếng quát lên một câu.

Không có phản hồi.

Nguyễn Khánh Linh đứng ở cửa một lúc, cuối cùng, bất lực lại dường như là đang cam chịu số phận, cô đi lên lầu lần nữa, đến trước cửa căn phòng con mèo đứng ban nãy.

Nếu đối phương đã muốn cô bước vào, vậy thì được thôi, cô sẽ vào xem xem, rốt cuộc là bên trong có gì.

Nguyễn Khánh Linh dốc hết can đảm ra, trong lòng tự cổ vũ khuyến khích mình, còn tự an ủi bản thân rằng trên đời không này có chuyện yêu ma quỷ quái gì cả đâu.

Vào khoảnh khắc cánh cửa mở ra, thực sự thì trái tim của Nguyễn Khánh Linh đã thót đến cổ họng rồi.

Mặc dù trong lòng cô không ngừng tự an ủi bản thân, nhưng cô vẫn rất sợ hãi, lỡ như vừa mở cửa ra xong, thì bên trong có thứ gì đó chết người đột nhiên nhảy vọt ra…

Tuy nhiên, trong căn phòng lại yên tĩnh đến bất ngờ và cũng bình thường đến lạ lùng.

Nguyễn Khánh Linh do dự một lúc, rồi mới cất bước tiến vào phòng.

Lúc này, con mèo nhỏ màu xanh lam sau lưng cô đã lặng lẽ đi theo phía sau cô, cũng không còn kêu gọi nữa.

Nguyễn Khánh Linh quan sát đồ đạc trong căn phòng này.

Càng ngày cô càng cảm thấy kỳ lạ.

Trên bàn uống trà trong phòng, thậm chị vẫn còn đặt tách cà phê đã lạnh ngắt, vừa nhìn đã biết là dấu vết thể hiện việc có người người sống ở đây.

Nhưng, người đã đi đâu mất rồi?

Hơn nữa, người sống ở đây, lại ai là cơ chứ?

Nguyễn Khánh Linh bây giờ đã không còn căng thẳng như lúc mới bắt đầu nữa, thậm chí cô còn bình tĩnh đi đi lại lại trong căn phòng này.

Phát hiện nơi này thực sự có người sinh sống.

Hơn nữa, còn là một người đàn ông.

Bởi vì khi cô mở tủ quần áo ra, trong đó chứa toàn là quần áo của nam giới, và những thứ trên bồn rửa mặt đều là đồ dùng của nam giới.

“Rốt cuộc là ai vậy?”

Nguyễn Khánh Linh tự lẩm bẩm một mình, cô không hề phát hiện ra rằng, lúc này con mèo nhỏ màu xanh lam ở phía sau cô, đã biến mất không thấy bóng dáng đâu rồi.

Cô bước vào nhà vệ sinh, sau khi đi một vòng xong, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chuẩn bị rời đi, nhưng khi liếc mắt sang cô đã nhìn thấy có một cái thùng rác nằm trong góc, trong đó hình như có nhét một bộ quần áo?