Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 904




Chương 904

Bởi vì cô không quen với trang viên này, cho nên, cô cũng không biết rốt cuộc con mèo này muốn đưa mình đi đến đâu, mà chỉ mù quáng đi theo nó.

Dần dần, một người và một con mèo bước ra khỏi hoa viên, tiến về phía trước một cung điện khác.

Lúc ban đầu, Nguyễn Khánh Linh còn nghĩ đó là tòa cung điện cô ở, nhưng sau khi cô bước vào, cô mới nhận ra không phải thế, mặc dù đồ trang trí bên trong không có khác biệt gì lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra những điều khác biệt nhỏ nhặt.

Ví dụ như màu gạch men sứ lát nền ở cung điện này là đen xám xen lẫn nhau, có phần đơn điệu và ngột ngạt.

Nhưng của nơi cô ở màu sắc tương phản rực rỡ và tươi sáng hơn rất nhiều.

Nói tóm lại là ngay khi Nguyễn Khánh Linh vừa bước vào cung điện này, cảm thấy tâm trạng nặng nề không thể giải thích được, như thể đang bị một tảng đá đè lên vậy.

Vừa bước vào tòa cung điện này, con mèo nhỏ màu xanh lam kia đã dừng bước lại trước, quay trở lại dưới chân lần nữa, đi theo đôi giày của cô, kêu lên một tiếng vừa mềm mại vừa nũng nịu.

Lần này Nguyễn Khánh Linh nhìn con mèo nhỏ màu xanh lam, trong lòng không còn sợ hãi như vừa rồi nữa, mà ngược lại có chút cảm kích, bởi vì lúc này vẫn còn có con mèo nhỏ này ở bên cạnh cô, ít nhất cô không phải cô đơn một mình.

Nguyễn Khánh Linh ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu nó.

Cô rất ngạc nhiên khi phát hiện trên cổ con mèo này có đeo một cái chuông, trên đó thậm chí còn có tên của nó.

Vậy thì, con mèo này là của ai? Có phải là ông chủ của trang viên này hay không?

Người mà nó dẫn cô đi gặp bây giờ, lẽ nào cũng là Smith, ông chủ của trang viên này hay sao?

Hàng loạt các câu hỏi dồn dập xuất hiện trong đầu của Nguyễn Khánh Linh, nhưng vào khoảnh khắc cô đang sững sờ, con mèo nhỏ dưới bàn tay cô, đột nhiên lại chạy tiếp, hơn nữa lần này, tốc độ bước chân của nó nhẹ nhàng và nhanh hơn trước rất nhiều.

Dường như có vẻ có điều gì không thể chờ đợi được nữa.

Thậm chí, Nguyễn Khánh Linh gần như cũng không thể theo kịp bước chân của nó.

Con mèo nhỏ màu xanh lam chạy lên lầu, đến trước cửa một căn phòng, cuối cùng cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khánh Linh, tiếp tục kêu “meo meo”, dường như đang ra hiệu cho cô mở cửa.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh lại không có hành động ngay tức khắc.

Cô nhìn cánh cửa gỗ ở trước mặt, nhịp tim trong phút chốc đập nhanh lên rất nhiều, cứ như thể ngay khi cánh cửa này vừa được mở ra, sẽ có một con ma hung tợn nào đó xuất hiện, rồi nuốt chửng cô ngay vậy.

Cô thậm chí còn có hơi nao núng rồi.

Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy mọi chuyện phát triển đến hiện tại, như thể có một bàn tay ở phía sau lưng cô, vẫn cứ đang thêm dầu vào lửa đang cháy vậy, còn bản thân cô, cũng đang hành động theo sự thúc đẩy và sắp xếp của thế lực đứng phía sau đó.

Bây giờ cô đối với sự nhận thức đó của bản thân, cảm giác càng nhận thấy rõ ràng hơn thì lại càng cảm thấy bất an hơn.

Bởi vì cô không biết điều cuối cùng đang chờ đợi mình rốt cuộc là tốt hay xấu, cô không muốn, cũng không dám tiếp tục, vì vậy nên đã xoay người nhấc chân, sải bước rời đi.

Cho dù con mèo đó có gọi cô sau lưng như thế nào, cô cũng đều không quay đầu lại.