Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 903




Chương 903

Đêm đó, như lời quản gia đã nói, quả thật có người đến đưa bữa tối cho Nguyễn Khánh Linh.

Chẳng qua chỉ là, Nguyễn Khánh Linh cũng không gặp lại người quản gia đó nữa.

Nguyễn Khánh Linh định thử giao lưu với người hầu đưa đồ ăn đến, nhưng lại không thành công.

Người hầu có lẽ là đến từ Châu Phi, chỉ biết nói được vài câu tiếng Anh đơn giản, cô ấy căn bản là không thể hiểu được Nguyễn Khánh Linh đang muốn diễn đạt điều gì.

Cuối cùng, Nguyễn Khánh Linh, người đã cố gắng thử lại nhiều lần mà vẫn không thành công, cuối cùng cũng đành phải chịu thua mà thôi.

Sau khi người hầu đi ra ngoài, cô bực mình buồn chán đẩy đẩy các món ăn trên đĩa, trong lòng như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu vô cùng, lại phải kiềm nén không nói ra được.

“Trời ơi…”

Nguyễn Khánh Linh thở dài một hơi, đặt dao nĩa trong tay xuống, lại đẩy cửa đi ra ngoài lần nữa, lần này, cô định đi ra hoa viên bên ngoài dạo một chút.

Nước Anh vào ban đêm, đặc biệt ẩm ướt, âm u và lạnh lẽo.

Nguyễn Khánh Linh phải lấy áo khoác quấn chặt vào người, tiếp tục đi dạo trong hoa viên.

Đột nhiên, cô không biết bên chân mình đang bị thứ gì đó ma sát vào, mềm mại, lại nhỏ bé.

Nguyễn Khánh Linh giật mình, cô vội vàng cúi đầu nhìn xuống, liền nhìn thấy con mèo nhỏ màu xanh lam, đang cũng nằm bò bên chân cô, dùng đôi mắt màu xanh lục tròn tròn nhìn chằm chằm cô.

Nếu đổi thành thường ngày, cô nhất định sẽ rất ngạc nhiên vui mừng khi nhìn thấy vật nhỏ này, nhưng bây giờ, khi gặp phải con mèo màu xanh trong tình huống này, Nguyễn Khánh Linh cứ luôn cảm thấy hơi lạ lùng, và cũng có chút kỳ quái.

Cô chỉ liếc nhìn con mèo một cái, rồi sau đó nhanh chóng đảo mắt, đổi sang hướng khác và đi tiếp.

Không ngờ, khi Nguyễn Khánh Linh quay người định rời đi, con mèo đó phát ra tiếng kêu “meo meo”, cứ như muốn níu giữ cô lại vậy…

Nguyễn Khánh Linh làm gì dám quay đầu lại nhìn nó, chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, bước chân càng thêm tăng tốc.

Sai khi cô đi được một đoạn đường, cảm thấy có lẽ là đã thoát khỏi chú mèo xanh đó rồi, mới từ từ rảo bước chậm lại, nhưng có ai ngờ được, đúng ngay lúc này, sau lưng cô, lại truyền đến hai tiếng kêu “meo meo” yếu ớt.

Nguyễn Khánh Linh ngay lập tức sởn tóc gáy.

Cô không dám đi tiếp nữa, căng thẳng nhìn ngắm xung quanh, cố gắng xem xem còn có ai khác không, nhưng điều khiến cô thất vọng là ở xung quanh, đến ngay cả một bóng người cô còn không hề nhìn thấy.

Cuối cùng, Nguyễn Khánh Linh chỉ có thể lấy hết can đảm, quay đầu lại nhìn con mèo nhỏ màu xanh lam, cô hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng hỏi: “Em đi theo chị để làm gì vậy?”

Con mèo có vẻ như hiểu những lời cô vừa nói, lại kêu “meo meo” với cô hai tiếng nữa, sau đó quay đầu lại, rồi lại nhìn cô, dường như muốn đưa cô đến một nơi?

“Em muốn đưa chị đến một nơi à?”

Nguyễn Khánh Linh thăm dò hỏi, và sau đó, con mèo lại kêu lên hai tiếng.

Nguyễn Khánh Linh lại hít một hơi thật sâu thêm lần nữa: “Được rồi.”

Dù sao thì từ khi cô bước vào trang viên này, cô đã gặp phải không ít chuyện kỳ ​​quái, lần này chẳng qua chỉ là một con mèo thôi mà… muốn đi xem thì cứ đi xem xem…

Nguyễn Khánh Linh tự an ủi bản thân trong lòng, sau đó đi theo con mèo, tiến về một hướng khác.