Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 889




Chương 889

Vừa đúng lúc này có thể dùng rồi.

Anh ta mở cửa, vừa vào cửa đã thấy trên ghế sa lon tùy ý để một chiếc áo khoác, trên bàn ăn còn có cơm trưa đã nguội lạnh mặc dù chưa động vào.

Bỗng dưng, Trần Hữu Nghị có hơi tức giận.

Cô gái này đang làm gì? Rõ ràng ở nhà cũng không nhận điện thoại của mình, lại lỡ hẹn. Anh ta tìm tới cửa còn không mở cửa cho anh ta?

Anh ta đi vào phòng của cô ấy, đúng là lúc này Lăng Huyền đang ngồi trên giường bấm điện thoại, không biết đang làm gì.

Mà Trần Hữu Nghị  trông thấy cô ấy không sao cả.

Lập tức lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội.

Anh ta không nhịn được cất cao giọng, hỏi cô: “Sao em lại không nghe điện thoại, cũng không ra mở cửa cho anh?”

Lăng Huyền vốn đang ngẩn người, cũng không ngờ vậy mà anh ta lại đi vào. Hơn nữa còn dùng giọng điệu như cô làm sai chuyện rất lớn để chỉ trích cô?

Anh ta không cảm thấy ngại sao?

Trên mặt Lăng Huyền xuất hiện vẻ bối rối, nhưng càng tức giận khi anh ta vào nhà cô ấy đột ngột.

Cô ấy cũng cất cao giọng, giọng điệu càng hung hăng hơn anh ta, hỏi lại: “Ai bảo anh đi đến? Đây là tự ý xông vào nhà bất hợp pháp đó biết không hả?”

“Tự ý xông vào nhà bất hợp pháp?”

Trần Hữu Nghị nghiến răng mà nói ra, giọng điệu càng có vẻ nguy hiểm. Anh ta bước từng bước đến gần Lăng Huyền.

Lăng Huyền hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nguy hiểm này của anh ta, trong lòng cô ấy có hơi không nắm chắc. Nhưng mà nghĩ lại, chuyện này dù cô ấy có làm sai cũng là sai lầm nhỏ, so với anh ta cũng không có ý nghĩa gì?

Vì thế, cô ấy lại càng tức giận hơn.

“Sao không phải tự ý xông vào nhà người khác chứ? Em chưa cho phép anh mà anh đã tự tiện xông vào phòng em, anh như vậy em có thể báo cảnh sát bắt anh đấy?”

“Bắt anh? Anh là bạn trai em, em bảo cảnh sát đến bắt anh?”

Trần Hữu Nghị bị cô ấy làm cho tức giận đến bật cười.

“Anh đừng qua đây, qua đây em sẽ… Em sẽ…”

Sự uy hiếp này của Lăng Huyền so với khí thế trên người Trần Hữu Nghị vốn chẳng là gì cả.

Trần Hữu Nghị không nhìn thẳng cô ấy, đi lên trước ôm cả người cô ấy vào lòng mình.

Ánh mắt nóng rực lại thâm trầm của anh ta nhìn chằm chằm vào Lăng Huyền ở trong ngực.

Sau một lát, anh ta nói: “Hôm nay em vô duyên vô cớ cho anh leo cây, có phải nên đền bù anh một chút?”

Thời gian dần trôi qua, giọng nói của Trần Hữu Nghị mang theo chút tình dục. Lăng Huyền đã phát hiện ra ý đồ của anh ta, nhưng cô ấy còn chưa kịp ngăn cản, tay của Trần Hữu Nghị đã dễ dàng luồn vào áo ngủ của cô ấy, nắm lấy bầu ngực mềm mại.

Lăng Huyền nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức nửa người trên mềm nhũn.

Trong mắt của cô ấy cũng xuất hiện nước mắt.

“Lăng Huyền…”

Trần Hữu Nghị cảm thấy si mê vì phản ứng của cô ấy, anh ta càng động tình vuốt ve thân thể cô ấy.