Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 884




Chương 884

Anh ta nói: “Trước khi em hoàn toàn chấp nhận anh, hứa với anh, đừng có cho người đàn ông khác chút cơ hội nào được không?”

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Lăng Huyền, có chút kinh ngạc, cũng có chút ẩm ướt, hiển nhiên, cô ấy không hề ngờ được, hôm nay Trần Hữu Nghị lại nói ra những lời này.

Trước đây cô ấy luôn cảm thấy, Trần Hữu Nghị là một người chỉ nghĩ cho mình, mà còn có tính cách cương quyết.

Chỉ cần là chuyện anh ta muốn hoặc là đồ vật gì đó, thì chắc chắn phải hao tổn tâm sức để lấy được, chứ không phải giống như bây giờ, dùng loại giọng trầm thấp này, vừa mang giọng điệu cầu khẩn, để hỏi ý kiến của cô ấy.

Không nghi ngờ gì, chuyện này đã chấn động Lăng Huyền không nhỏ, trong lòng cô ấy cảm thấy xúc động, chủ động mà dựa vào lòng người đàn ông, khẽ gật đầu, ừ một tiếng.

Nếu như cô ấy đã hứa hẹn như vậy, vậy có nghĩa là, từ giờ về sau, Lăng Huyền cô ấy thực sự chỉ cho mình Trần Hữu Nghị cơ hội để có thể bước vào tim cô ấy.

Đương nhiên Trần Hữu Nghị hiểu rõ ý nghĩa này là gì.

Rất nhanh khuôn mặt anh đã tràn đầy niềm vui, ôm chặt người phụ nữ, giống như muốn đưa cô ấy hòa vào trong xương máu của mình.

Từ đêm đó trở đi, quan hệ giữa Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền liền có một sự thay đổi nho nhỏ.

Tình cảm của hai người, dần dần đi theo hướng tốt hơn, tiến về trước một chút.

Có những lúc, Trần Hữu Nghị muốn ngủ lại nhà Lăng Huyền, cô ấy cũng không từ chối.

Vài ngày nữa chính là giáng sinh rồi, Trần Hữu Nghị đã hẹn với người phụ nữ, ngày giáng sinh sẽ đi chơi khu vui chơi cùng nhau.

Mặc dù Trần Hữu Nghị cảm thấy đi khu vui chơi rất quê, nhưng mà vì Lăng Huyền chủ động nói ra, anh ta cũng rất vui vẻ mà đồng ý.

Buổi tối bình yên ngày hôm đó, Lăng Huyền nhận được một tin nhắn.

Là của Trần Hữu Nghị gửi đến.

Tám giờ tối nay đến quán cà phê Lam Sơn, có bất ngờ cho em.

Lăng Huyền đọc xong tin nhắn, khóe miệng liền mỉm cười hạnh phúc, anh ta luôn thích chuẩn bị những bất ngờ cho cô ấy, vì vậy lúc này Lăng Huyền cũng không nghĩ nhiều, trả lời một chữ được, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị.

Bảy rưỡi tối, cô ấy xuất phát đi đến quán cà phê Lam Sơn.

Rất gần với đại học thành phố, không đến mười phút cô ấy đã đến rồi.

Trước quán cà phê có một con đường, phải đi qua con đường đó thì mới có thể vào trong quán cà phê được, Lăng Huyền đợi đèn đỏ đối diện, lúc này đột nhiên cô ấy nhìn xuyên qua lớp kính của quán cà phê, nhìn thấy người đàn ông quen thuộc, khuôn mặt vẫn rất sắc nét như vậy.

Chẳng qua, điều làm cô hoang mang là, lúc này có một người phụ nữ đang ngồi đối diện người đàn ông đó.

Cô ấy chậm rãi tiến đến gần, phát hiện hai người đang nói chuyện.

Người phụ nữ tầm ba mươi lăm tuổi, trên người mặt một bộ đồ xa hoa mà tao nhã, nhìn từ khuôn mặt có thể đoán ra được lúc còn trẻ vô cùng xinh đẹp.

Ánh nhìn của người phụ nữ vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ.