Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 876




Chương 876

Thế là, tiếp theo Trần Hữu Nghị lại lấy ví dụ của anh ta và Lăng Huyền để giải thích cho Trung Huy.

Trung Huy cái hiểu cái không, nhưng ít ra trong lòng cũng có một vài biện pháp đối phó.

Đợi đến khi Trung Huy rời đi xong, Phạm Nhật Minh mới chậm rãi mở miệng: “Cậu với Lăng Huyền, chắc chắn?”

Trần Hữu Nghị biết chắc chắn mà anh nói là ý gì.

Thê là, anh ta cười gật đầu, không quên khen mình một phen: “Đúng vậy, tôi chính là cao thủ sát gái, anh đã nhìn thấy tôi thất thủ bao giờ chưa?”

Nói đến đây, không biết là Trần Hữu Nghị nghĩ tới cái gì, anh ta đột nhiên dừng lại, sau đó vẻ mặt hơi khác thường.

Phạm Nhật Minh nhận thấy có một chút ánh sáng lờ mờ lóe lên trong mắt anh ta.

Cuối cùng, hai người không tiếp tục đề tài kia nữa, Trần Hữu Nghị nhanh chóng rời đi.

Sau khi anh ta ra khỏi biệt thự nhà họ Phàm thì trở lại trên xe của mình, nhưng anh ta không vội vàng nổ máy mà rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, phun ra một làn khói trắng, giữa lông mày có một cỗ phức tạp, hình như còn có một chút đau đớn mơ hồ.

Khoảng nửa tiếng sau, anh ta mới nổ máy, chạy về phía đại học Hải Phòng.

Khi Trần Hữu Nghị đến nơi thì đúng là lúc Lăng Huyền tan học. Nhìn thấy anh ta cầm đóa hoa tươi xuất hiện, Lăng Huyền giật nảy cả mình, bởi vì cô ấy vừa mới tan học, bây giờ tất cả học sinh ra vào lớp đều là học sinh của cô ấy, hơn nữa, bây giờ vừa tan học, có rất nhiều giáo viên từ trong phòng học đi ra.

Vào lúc này, Trần Hữu Nghị lại đột nhiên cầm một bó hoa tươi xuất hiện ở cửa phòng học của cô ấy?

Khoảnh khắc Lăng Huyền nhìn thấy người đàn ông, cô ấy lập tức ngây người.

Bởi vì bộ dáng của Trần Hữu Nghị rất là đẹp trai, lại mặc quần áo chỉnh tề, khác hoàn toàn vẻ ngây thơ của những học sinh trong trường, trên người anh ta có sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, cộng thêm một thân toàn hành hiệu, lập tức thu hút được vô số ánh mắt của học sinh nữ.

Một anh chàng đẹp trai cầm hoa đứng ở cửa phòng học chờ ai đây?

Tất cả các  cô gái đều phấn khích, nhưng mà, Trần Hữu Nghị nở một nụ cười quyến rũ chết người và đi về phía Lăng Huyền trước ánh mắt say mê của mọi người, giọng nói ôn nhu từ tính.

“Cô giáo Lăng, em có rảnh ăn một bữa cơm với tôi không?”

“Oa.”

Lúc này, các cô gái đang vây xem đều thổn thức thở dài, tất nhiên cũng có rất nhiều người ghen tị ghen ghét, hóa ra lại là giáo viên của bọn họ….

Trần Hữu Nghị từ khóe mắt nhìn thoáng qua những nam nữ xung quanh đang vây xem, nụ cười ở trên khóe miệng càng trở nên ngông nghênh.

Anh ta muốn hiệu quả như thế này.

Từ khi tiếp xúc với Lăng Huyền nhưng ngày này, anh ta phát hiện ở trường học này có rất nhiều người ngấp nghé người phụ nữ của anh ta. Có đôi khi anh ta đến đón cô ấy muộn, anh ta thường thấy có một vài học sinh am hoặc giáo viên nam muốn bắt chuyện với cô ấy.

Chuyện này khiến Trần Hữu Nghị rất tức giận, cho nên hôm nay anh ta mới làm một màn này.

Cứ như vậy tuyên bố quyền sở hữu của cô ấy, nhìn xem còn tên nào thiếu thông minh dám đến quấy rầy cô ấy.

Lăng Huyền không nhờ Trần Hữu Nghị lại làm càn như thế.